Bát Điểm Đương

Chương 17

CHƯƠNG 17

Bảy giờ mười lăm, đem Tần Tri Nghi từ phòng khám về an bài trên giường, Hứa Đại Chí gọi cho Trần mập: “Mập, ngại quá, tối nay tôi không đi được. Bạn cùng phòng tôi tự dưng phát sốt, tôi vừa đưa cậu ta đi truyền nước về xong.”

Trần mập ngoài dự đoán phản ứng kịch liệt: “A?! Sốt hả! Vừa truyền nước?! Ai u! Sao lại không cẩn thận như thế! Nhanh điều trị đi! Giờ đã hết sốt chưa?”

“Ha ha ~~ sắp rồi.” Không trách mình, còn lo lắng cho bệnh nhân, mập thực là người tốt! “Mập, ngại quá! Tối nay anh tìm tôi bàn chính sự, tôi lại…”

“Không vội không vội!” Giọng Trần mập đầu bên kia điện thoại đặc biệt sảng khoái, “Vài ngày nữa rảnh nói sau, chữa bệnh quan trọng hơn!”

Hứa Đại Chí buông điện thoại, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Mập tuy rằng rộng lượng, không biết Tuyết Doanh muội muội có thể hay không trách mình… Hảo sự đa ma ~~ Hảo sự đa ma ~~ Chờ vài ngày thì chờ vài ngày!

Cởi quần áo lăn lên giường gấp nhỏ, trên giường lớn Tần Tri Nghi đáng ra nên ngủ chết đi sống lại thình lình buông một câu: “Đại Chí.”

Hứa Đại Chí run run, suýt nữa lăn từ trên giường gấp xuống. Không có việc gì lại gọi buồn nôn như vậy: “Cậu khó chịu chỗ nào à? Khó chịu thì nói để tôi đưa đi truyền tiếp.”

“Tối nay cảm ơn nhiều, ngại quá.”

Kháo! Vì cái này. Hứa Đại Chí trở mình một cái: “Ngủ đi, nói cũng không ra nữa. Ngày mai lại ốm cả ngày mất.”

May mà sáng sớm ngày thứ hai Tần Tri Nghi hạ sốt, Hứa Đại Chí theo lệ thường đi làm. Buổi chiều tan sở, Hứa Đại Chí tính toán về nhà chỉnh trang chút rồi tới nhà Mập thỉnh tội với Tuyết Doanh muội muội.

Vừa tới cửa nhà thì thấy Tuyết Doanh muội muội từ trong nhà đi ra.

Tuyết Doanh ~~ tới nhà mình rồi ~~? Tuyết Doanh ~~ tới nhà tìm mình~~~? Hứa Đại Chí như quả đào nát cười toét miệng, vội vã khóa xe tới đón. Trong không khí nhất thời tràn ngập mùi hương hoa hồng.

Tuyết Doanh muội muội thấy Hứa Đại Chí, mặt bỗng chốc đỏ bừng, quay đầu hết qua trái lại qua phải.

Sao lại tránh mình? Lẽ nào hôm qua mình không đến nên cô ấy giận? Ha hả ~~ con gái đều là lòng dạ hẹp hòi.

Hứa Đại Chí mặt mày hớn hở đuổi tới: “Tuyết Doanh, Tuyết Doanh, em ~ tới tìm anh?”

Tuyết Doanh muội muội bị Hứa Đại Chí chặn lối. mặt càng thêm đỏ, liều mạng quay trái quay phải: “Anh Đại Chí, em hơi khó chịu, trước, về trước đây.”

“Tuyết Doanh, có phải tối qua anh không tới nên em giận? Ha hả ~~ xin lỗi! Anh là bởi vì Tần Tri Nghi phát sốt…”

Tuyết Doanh muội muội cúi đầu cắn môi, nước mắt từng chuỗi chảy xuống.

Hứa Đại Chí luống cuống “Tuyết Doanh, Tuyết Doanh xảy ra chuyện gì! Anh anh ~~”

Trần Tuyết Doanh giương lên khuôn mặt khóc đến lê hoa đái vũ: “Anh Đại Chí ~~ anh đừng lo cho em ~~ em ~ em nghĩ thoáng chút là tốt rồi ~~ vốn là em tự mình đa tình ~~ em sớm nên biết, người ưu tú như bạn anh, khẳng định sớm đã có bạn gái thật xinh đẹp rồi. Em, em ~~”

Apollo lục hào trên đầu Hứa Đại Chí biến thành mảnh nhỏ.

“Bạn anh… Tần Tri Nghi?”

Tuyết Doanh muội muội hạ mi mắt, gật đầu.

“Em, thích, Tần Tri Nghi?”

Tuyết Doanh muội muội che mặt, xoay người vội vã chạy đi.

Gió nam, hoàng hôn, mặt trời chiều.

Hứa Đại Chí ngửa mặt lên trời cao thâm thúy: Tôi thất tình rồi!