Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 17: 17 Một Chiếc Rương


“Chà, Hoàn hảo!” Sáng sớm, khi Cổ Dục bị tiếng động vật trong thôn đánh thức.

Hắn theo thói quen đi đánh răng rửa mặt.

Sau khi cho Vua Núi uống nước, hắn đi ra phía sân sau.

Mặc dù hiện tại trông vẫn trơ trọi, nhưng đã khá hơn những ngày trước rất nhiều.Lúc này, một con đường được trải bằng xi măng và đá sỏi nằm ngay chính giữa sân sau, cũng không hẹp lắm.

Sau này có vận chuyển thứ gì thì cũng dễ dàng hơn, ví dụ như câu được cá lớn hay thứ gì đó nặng nề.Bên trái con đường chính là tiểu đình, đây là nơi nghỉ ngơi hóng mát của Cổ Dục.

Tuy nhiên, ở nông thôn rất xem trọng phong thủy, cho nên cái tiểu đình này được xây hình tròn, còn có các góc nhọn khá bất tiện.Bên cạnh tiểu đình đã được đào sẵn một cái hố to, khi nào muốn trồng cây thì đặt vào là được.Ở bên phải con đường là nơi hắn chuẩn bị trồng rau, rộng khoảng 1000 mét vuông.Hai ngày vừa rồi ngoài giám sát ra, Cổ Dục còn học được một ít kiến thức khai khẩn đất đai.

Tuy nhiên hắn còn chưa bắt tay vào làm, chú Ba nói hắn chớ nên nóng vội.

Chờ hôm nay ăn cơm xong, hắn sẽ cùng dì Ba tới trợ giúp cải tạo lại vườn rau, đến lúc đó Cổ Dục ở bên cạnh vừa làm vừa học.Xung quanh cái miệng giếng, Cổ Dục cho xây một căn phòng tương đối vững trãi, ít nhất cũng không sợ tuyết đè sập vào mùa đông.

So với mấy ngày trước, sân sau lúc này đã có nhiều thứ hơn, đúng là nhìn thoải mái và thuận mắt hơn trước rất nhiều.Nhân lúc chưa tới bữa sáng, lại đi câu cá một lúc.

Dù sao thì hai ngày qua cũng rất bận rộn, không có thời gian để dòm ngó tới!Vươn vai một cái, Cổ Dục hưng phấn nhìn giếng nước.


Không biết hôm nay hắn có may mắn không.

Lấy cần câu từ trên tầng xuống, Cổ Dục đi tới miệng giếng, ngồi trên ghế đẩu mà thả câu.Có lẽ là vì hai ngày không đụng vào, cho nên dây câu chìm rất nhanh xuống nước.

Cổ Dục cũng không thèm để tâm, dù sao dây câu của hắn cũng dài tận 300 mét.Thế nhưng sợi dây vẫn tiếp tục chìm, tiếp tục chìm, rất nhanh đã qua mức 100m, sau đó là 150m, 200m......Cũng giống như hôm trước Cổ Dục câu được kỹ năng chiến đấu, cảm giác dường như không có gì dính câu.

Điều này khiến sắc mặt Cổ Dục không khỏi có chút nhăn nhó.Cuối cùng 300 mét dây đã thả ra hết 290m.

Cổ Dục bất đắc dĩ vẫn tiếp tục thả hết dây câu.“Xem ra 300 mét này vẫn chưa đủ dùng!” Cổ Dục gãi gãi đầu, lẩm bẩm.

Tuy vậy, vấn đề này để giải quyết sau.

Hiện tại hắn cần thu dây về, mà khi vừa quay trục máy câu hắn cảm giác dây câu lập tức trùng xuống.

Hắn cũng biết đó là đồ vật, tuyệt đối không phải cá, bởi vì nó không hề giãy dụa.Theo như số mét dây câu hiện tại, làm gì có khả năng xuất hiện Tôm Hùm, Bào Ngư.

Dù sao thì cũng quá sâu, hơn nữa còn không có đụng tới đáy, vậy thì đây là cái gì? Hắn thực sự cảm thấy tò mò.Cổ Dục vừa thu dây câu, vừa đang tự hỏi, nếu thứ câu lên là kĩ năng thì nó là kỹ năng gì? Dù cho kỹ năng gì đi nữa, hắn cũng sẽ chấp nhận.Vừa nghĩ, tay Cổ Dục thu dây lại càng nhanh.

Để mà nói thì thực sự 300 mét rất dài, nhưng cứ thu lại thì rồi cũng sẽ hết.


Dù sao thì đây không phải cá, không có giãy dụa phản kháng.

Cổ Dục chỉ cần dùng sức kéo lên là được rồi, mà thứ hắn không hề thiếu lúc này, chính là sức lực.Cuối cùng cũng sắp kéo hết 300 mét.

Sau khi thứ đó rời khỏi mặt nước, Cổ Dục liếc mắt về miệng giếng mà xem thử.

Quả nhiên đó là một chiếc rương, tuy nhiên bề ngoài của chiếc rương này so với chiếc rương chứa kỹ năng chiến đấu mà hắn lấy được trước đó rất khác nhau, vừa nhìn là biết một thứ hoàn toàn mới.

Nhưng cái rương này rất giống đồ dưới đáy biển, ngoài tả tơi ra thì trên thân còn mọc đầy rong rêu.

Nhìn qua khiến người ta cảm tưởng là một thứ đồ cổ có từ rất lâu rồi.Hơn nữa theo quan sát của Cổ Dục, thứ đó cũng không biến thành luồng sáng tan biến đi, ngược lại còn được hắn chậm rãi vớt ra bên ngoài.Cổ Dục tháo lưỡi câu ra, đem chiếc rương đặt trên mặt đất.

Khóa của nó đã sớm hư hỏng vì gỉ sét, hắn chỉ cần tác động vật lý nhẹ nhàng là khóa đã tự bung ra.

Chiếc rương được hắn mở ra, một luồng sáng màu trắng cũng từ bên trong mà chiếu ra bên ngoài.Khi Cổ Dục thấy rõ thứ đồ bên trong, con ngươi của hắn không khỏi nheo lại.

Hô hấp cũng trở nên dồn dập, vì đánh chết hắn cũng không nghĩ bên trong chiếc rương lại là một bình sứ......Bình sứ này cao chừng 30cm, cũng không gọi là nhỏ, nhưng cũng không được tính là lớn.


Ở phía trên được tô điểm hoa văn hình cây mẫu đơn, còn thêm một vài dây leo.

Lật ngược bình sứ, ở bên dưới có bốn chữ lớn......!Được rồi, Cổ Dục cũng không hiểu được, bèn cầm điện thoại dùng chức năng chụp ảnh tra tìm.

Cuối cùng phát hiện ra bốn chữ này là Vĩnh Lạc Chế Tác......Cũng chả biết ai viết chữ này mà trông rất khó coi.

Lớn nhỏ không đều, còn xiêu xiêu vẹo vẹo, khiến cho người khác có cảm giác không theo quy tắc nào.

Nhưng thực ra Cổ Dục không biết, chính loại này mới là hàng siêu cấp hiếm có.

Phải biết trước đây nghệ nhân làm đồ sứ thường không có học vấn.

Dùng bút viết ra được mấy chữ này đã là đẳng cấp lắm rồi, còn muốn đòi hỏi đẹp đẽ tinh tế gì nữa?Về cơ bản, tất cả những đồ sứ tinh tế đều là đồ giả.

Hơn nữa những đồ sứ mà có sáu chữ ghi năm chế tác bên trên, cũng là đồ giả nốt.

Không phải như vậy là không có đồ thật, nhưng ở trong một trăm món mà có một món đồ thật thì đã là không tệ rồi.Cổ Dục mặc dù cũng không giỏi giang gì, nhưng lịch sử cơ bản hắn cũng biết.

Thời Vĩnh Lạc là khoảng thời gian trị vì của hoàng đế nhà Minh đời thứ ba, niên hiệu Minh Thành Tổ Chu Lệ.

Kết hợp với cái bình này, Cổ Dục cảm giác tay của mình có chút run rẩy, khiến hắn lập tức đặt lại bình vào trong rương, sợ nhỡ tay rơi vỡ thì chỉ có vứt....Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì cái bình này có thể là......“Minh Thanh Hoa?”“Ừng ực......” Nuốt xuống một ngụm nước miếng, Cổ Dục thiếu chút nữa là đánh mất chính mình.


Vốn hắn còn đang nghĩ mình sẽ câu được con cá tốt, rồi sau đó bán cho Phương Lượng để kiếm tiền.

Nhưng bây giờ......!bán cái rắm á, bố mày có tiền rồi!Thực sự bây giờ hắn rất muốn ngửa cổ lên trời hét lớn, nhưng tiếc là không thể.Nén lại hưng phấn trong lòng, Cổ Dục cầm cần câu đem theo cả chiếc rương về phòng mình.

Câu cá à? Câu câu cái rắm, tồn trữ lại may mắn đã!Về tới phòng, Cổ Dục ngồi bệt trên sàn.

Sau đó cầm điện thoại tra cứu thông tin về giá cả của bình sứ Thanh Hoa năm chế tác Vĩnh Lạc nhà Minh.

Khi thấy giá của nó, cơ thể của hắn càng thêm run rẩy.

Một ngàn, mười ngàn, một trăm ngàn, một triệu......!Mười triệu...Căn bản là cứ đồ sứ nào có dính dáng tới thời Vĩnh Lạc nhà Minh đều có giá không dưới 10 triệu .(edit: cho nó có tương quan thì 10 triệu tệ tương đương với tỷ giá hôm editor làm chương này là 35.965.461.960 hay 36 tỏi VNĐ)Đem cái này bán ra, đời này Cổ Dục không cần phải lo gì về tiền bạc nữa!Khi còn đi học, Cổ Dục có từng học qua bài “Phạm Tiến đỗ trạng”(+).

Biết rằng Phạm Tiến lúc đó cảm thấy rất mất mặt, nhưng chỉ là đỗ trạng thôi mà, có cần phải phát điên không?(+)bên TQ có một câu chuyện về ông Phạm Tiến đỗ trạng – nguyên tác: 范进.

Câu chuyện kể về ông Phạm Tiến, vì chế độ thi cử thối nát của triều đình mà 20 năm liền thành tích thi cử không lọt vào top đầu.

Nhưng được sự giúp đỡ của một vị quan giám thị mà ông cuối cùng cũng đỗ trạng sau 20 năm.

Vì vui mừng quá độ cho nên ông đã phát điên.Nhưng bây giờ, hắn thực sự cảm thấy đầu mình như đang bốc lửa, sắp phát điên tới nơi rồi.“Tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo, tỉnh táo!” Khoa tay múa chân một hồi lâu, Cổ Dục mới ép bản thân quay trở lại.

Thứ này ngon thì ngon thật đấy, nhưng hiện tại phải cân nhắc xem nên bán thứ này đi đâu? Bán cho ai bây giờ?.