“Tình, gả cho ta, làm Hoàng hậu của ta để ta chăm sóc ngươi cả đời, được không???”
Lăng Tình hoang mang nhìn ái nhân trước mắt, y biết hắn yêu y, y cũng biết hắn là người duy nhất không bao giờ phản bội y, nhưng y cùng hắn đều là nam, có thể ở bên nhau?, có thể kết làm phu thê?, có thể sao?
“Nhưng chàng là… thì làm sao…có thể???”
“Bất quá chỉ là một ngôi vị hoàng đế đem ra so với ngươi thì có đáng là gì, không có ngươi ta làm hoàng đế cũng không còn ý nghĩa, nếu ngươi thực sự vì thân phận của ta mà rời đi, ta thà từ bỏ nó để cùng ngươi tiêu dao khắp thiên hạ”
Tiêu Ngự Phong nhìn ái nhân chất vấn, đột nhiên vươn tay ôm y vào lòng
“Tình, ta yêu ngươi, ngươi biết mà phải không, không có ngươi ta không biết mình phải sống như thế nào, Tình cầu ngươi đừng rời đi, gả cho ta được không, ta thề đời này ta chỉ yêu mình ngươi, thú một mình ngươi, nếu không thiên đả…”
Không đợi hắn nói hết câu, Lăng Tình đã ấn lên môi hắn một nụ hôn phong tỏa đi lời sắp nói ra của Tiêu Ngự Phong, hành động vô tình kích thích ham muốn của hắn đối với ái nhân, vòng tay siết chặt lấy y bắt đầu chiếm thành đoạt đất
Lăng Tình thở hồng hộc rời khỏi môi hắn, đỏ mặt nhìn vào đôi mắt tinh anh lạnh giá vì mình mà nhuốm đầy ôn nhu sâu thẩm “Lần sau không được thề độc như vậy”
Tiêu Ngự Phong sủng nịch cười, gác cầm lên vai y hít một hơi thật sâu hương hoa nhẹ nhàng, dục vọng rục rích dưới hạ thân khiến hắn khó chịu vô cùng “Tình…được không??”