Mã chủ nhiệm không biết Diệp Huyền lấy đâu ra tự tin, ông giải thích: "Ở bệnh viện Hiệp Hòa Đế Đô, có một vị chuyên gia từ phòng khám bệnh Mayo nước Mỹ về nước, chủ nhiệm Phương Thanh Sơn. Hắn có phương pháp đốt điện đặc thù, có thể thông qua điện cực để chữa ung thư gan triệt để, trước mắt đã thành công chữa trị 5 ca bệnh. Tôi nhìn thấy luận văn của hắn trên trang phát biểu y học lâm sàng, làm thế giới chấn động, chỉ có hắn mới có thể qua được cửa ải khó khăn này!"
"Quá tốt rồi!"
Trương Trình Trình nhảy cẫng hoan hô: "Bệnh của cha tôi, chủ nhiệm Phương Thanh Sơn có thể chữa được! Chỉ cầm tìm ông là được rồi sao?"
Mã chủ nhiệm cười khổ lắc đầu: "Đứa nhỏ ngốc, nào có đơn giản như vậy? Vấn đề duy nhất chính là, chuyên gia này rất khó hẹn, ngay cả cán bộ lãnh đạo tỉnh thị muốn hẹn ông còn không xếp lịch được. Muốn đăng ký. Nhất định phải vận dụng mạng lưới quan hệ."
Lô Sâm nghe xong lại mừng thầm.
Đây chẳng phải là cơ hội cho hắn biểu hiện à?
Đối với người tự nhận là có tiền có thế có thực lực như Lô Sâm mà nói, đây chính là một cơ hội khó có được.
Chỉ cần hoàn thành chuyện này, cho thầy Trương đặt lịch được với Phương Thanh Sơn, không chỉ thể hiện mình trước mặt cô và các bạn học, cũng có thể mượn cơ hội này chiếm được tiểu tiên nữ Trương Trình Trình.
Đây chính là ơn cứu cha cô một mạng!
Cái gì Diệp Huyền còn không phải đứng sang bên cạnh sao, ở một bên giương mắt nhìn tôi thể hiện, lại ôm mỹ nhân về nhà?
Ha ha ha, đúng là sảng khoái.
Lô Sâm cao thâm cười một tiếng, tằng hắng nói: "Tình thế bây giờ, đã không cho phép tôi tiếp tục giấu mình!"
Diệp Huyền: "???"
Các bạn học: "???"
Trương Trình Trình: "???"
Lô Sâm ra vẻ: "Tôi không muốn bại lộ thực lực của mình, nhưng tình thế bất đắc dĩ bức bách", hắn thở dài nói: "Kỳ thật, trong nhà của tôi có thực lực đó. Chú tôi ở Đế Đô cũng quen với các bộ và uỷ ban trung ương. Tôi có thể liên hệ với bệnh viện Hiệp Hòa ở Đế Đô bên kia, cũng không có vấn đề ~!!"
"Oa!"
Trong các bạn học, có mấy bạn nữ mở to mắt.
Nghĩ không ra, trong nhà Lô Sâm thật lợi hại!
Chú là cán bộ cấp sở, hơn nữa còn ở Đế Đô?
Có thể liên hệ với bệnh viện Hiệp Hòa?
Ngô Lệ Hoa nghe xong thì mắt sáng lên, vội vàng nói: "Quả nhiên cô không nhìn lầm! Lô Sâm nhờ cháu! Cháu nhanh gọi điện thoại, giúp thầy Trương đi. Một nhà cảm tạ cháu cả đời."
Lô Sâm đắc ý, liếc mắt nhìn Diệp Huyền một chút.
Diệp Huyền vẫn bình tĩnh, mỉm cười gật gật đầu: "Lô Sâm, cô nói đúng. Nếu như cậu có thể giúp thầy Trương, chúng tôi đều cảm ơn cậu."
"Tốt tốt tốt!"
Lô Sâm cảm nhận được đỉnh cao cuộc đời!
Thời khắc tỏa sáng!
Trước đóbị Diệp Huyền chọc tức, giờ đã được giải tỏa!
Nhẫn nhịn nhiều năm mà trong vòng một ngày đã xõa được!
Hắn bắt đầu gọi điện thoại cho chú hắn ở Đế Đô, cung kính nói hết tình huống, hỏi thăm có thể hẹn chủ nhiệm Phương hay không.
Ngô Lệ Hoa đứng bên, tràn ngập chờ mong nhìn xem.
Bà hoàn toàn trông cậy vào Lô Sâm.
Đáng tiếc.
Hơn mười phút sau, chú hắn gọi về dứt khoát nói: "Hẹn không được."
"A?"
Lô Sâm xấu hổ, trên mặt nóng bừng.
"Ngay cả nhân mạch của chú cũng không hẹn được sao?"
Lô Sâm không cam tâm.
"Đúng là không được!" Giọng chú Lô Sâm rất uy nghiêm: "Tôi gọi điện thoại một lượt mà không ai nhận được. Còn có lãnh đạo nói, người thân của hắn bị bệnh, muốn hẹn chủ nhiệm Phương mà cũng không hẹn được."
"Thật sao?"
Lô Sâm thể hiện thất bại, đầy bụi đất nhìn về phía Ngô Lệ Hoa: "Khụ khụ, có lẽ là không được."
Hắn chuyển mắt, vì che giấu sự thất bại của mình, hắn bắt đầu nói khoác Phương chủ nhiệm bận bịu bao nhiêu.
"Chú tôi là ai chứ? Nếu ngay cả chú tôi còn không làm được, vậy ít nhất ở thành phố này, tôi nghĩ không ai có thể làm được rồi!"
Lô Sâm cao ngạo nói.
"Thật sao?"
Mặc dù Ngô Lệ Hoa thất vọng vô cùng, nhưng bà cũng cảm thấy Lô Sâm mà còn không làm được thì đúng là quá khó khăn.
Xem ra, mạng của lão Trương cứu không được rồi.
Nước mắt Trương Trình Trình tràn mi, cô nắm tay Diệp Huyền, thống khổ nói: "Anh Diệp! Cha em ••• "
"Tôi có thể thử một chút!"
Diệp Huyền thở dài.
Ngô Lệ Hoa bệnh gấp cầu y, kéo tay Diệp Huyền khẩn cầu: "Diệp Huyền, nếu cháu có cách thì nhờ cháu giúp, cứu lão Trương nhà thôi, về phần thái độ của cô với cháu lúc nãy, cô xin lỗi cháu!"
Diệp Huyền vội khoát tay: "Không cần không cần, nếu như không có một vạn của thầy, chỉ sợ cháu không có hôm nay. Cháu không dám hứa chắc có được hay không, nhưng cháu sẽ cố gắng hỗ trợ liên lạc."
Lô Sâm ở một bên cười lạnh: "Cậu không nghe thấy tôi mới vừa nói sao? Chú tôi không làm được thì ở cái nơi nhỏ bé này ai có thể làm được đây! Cậu không biết trời cao đất rộng, còn dõng dạc nói?"
Diệp Huyền nào có thời gian so đo cùng hắn.
Cầm điện thoại lên, điện thoại cho Robin.
"Robin, là đại cổ đông thứ ba của sở sự vụ luật sư Quyền Cảnh, tôi muốn hỏi luật sở có thể giúp tôi làm một chuyện được không..."
Một nhóm người vỡ tổ!
"Sở sự vụ luật sư Quyền Cảnh??"
"Đây không phải là luật sở đứng đầu Đế Đô sao?"
"Đại cổ đông thứ ba?"
"Cái tên Robin này, tôi từng nghe rồi! Nghe nói là luật sư tinh anh ở Đế Đô!"
Vô số ánh mắt, nhìn về phídìệp Huyền kinh hãi!
Ngô Lệ Hoa, Trương Trình Trình, Dư Thắng Nam đều kinh hãi.
Ngay cả Lưu Hoa cảm thấy hắn rất hiểu Diệp Huyền cũng nói không ra lời.
Mẹ nó, sao mình không biết?
Diệp Huyền cậu trâu bò đến mức nào vậy? Có bao nhiêu chuyện giấu diếm mình?
Lô Sâm cũng không tin, ở một bên cười lạnh: Giả, cậu cứ việc giả đi! xì!
Robin đáp: "Tôi sẽ cố giúp, Diệp tiên sinh mời nói."
Diệp Huyền nói: "Thầy cấp hai của tôi mắc bệnh ung thư gan, muốn đặt lịch chủ nhiệm Phương Thanh Sơn Hiệp Hòa, nhưng mà ông ấy hơi khó hẹn... Tôi đang muốn tìm quan hệ với chủ nhiệm Phương Thanh Sơn Hiệp Hòa, không biết các cậu biết không? Có thể hẹn được không? Nhanh một chút, giải phẫu trong một tuần."
Robin: "Chủ nhiệm Phương Thanh Sơn Hiệp Hòa à, luật sở chúng ta cũng có lui tới, tôi có điện thoại của hắn, để tôi gọi thử, 5 phút sau trả lời cho anh."