Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 48

Trương Tịch Nhan nhanh trí mà chọn bo bo giữ mình, nàng dùng sức mà run run vải dệt trong tay, lại ở trên người Lê Vị khoa tay múa chân hai cái, hỏi: “Vải này là muốn cắt như thế nào?” Để nàng luyện chế pháp bảo và chế tác công cụ bảo hộ nàng còn biết. Để nàng luyện giới tử thạch là việc nàng quen cửa quen neo, để nàng vá áo thật là làm khó nàng mà.

Lê Vị bị Trương Tịch Nhan hỏi kẹt. Quần áo của cô ấy đều là người khác làm, hoặc là tìm người khác làm chưa từng tự chính mình làm qua quần áo, cũng không chú ý đến người khác làm quần áo là như thế nào, cô duy nhất tự mình ngồi xem người khác vá áo là lúc Trùng Trùng làm quần áo cho mình, nhưng khi đó hai nàng đều rất nhỏ, vả lại cũng là việc cách đây mấy ngàn năm, cô ấy chỉ mới 2-3 tuổi còn Trùng Trùng thì 13-14 tuổi.

Cô ấy hỏi: “Hơn một ngàn năm này, chị liền không học qua may áo…” Cô ấy bỗng nhiên nhớ tới, quần áo của Trương Kế Bình đều là cha của hắn may. Trùng Trùng nuôi con trai so với nuôi mình còn muốn tệ hơn, trừ bỏ việc học hành, đều mang theo con trai đi chơi điên các loại, còn chuyện khác thì mặc kệ, đều giao cho cha của đứa nhỏ. Tốt xấu gì khi Trùng Trùng dưỡng chính mình còn sẽ để ý đến chuyện ăn uống. Lê Vị nói: “Như cũ đi.”

Trương Tịch Nhan làm như quen cửa quen nẻo đem khúc vải móc ra một cái động ngay chính giữa, làm thành cổ áo, để tiện cho đầu nhỏ của Lê Vị chui vào, lại từ chỗ đó xé một đường thẳng xuống, sau đó tròng lên người của Lê Vị, mang thêm đai lưng, liền như vậy là tính đã cho Lê Vị mặc xong quần áo.

Lê Vị hỏi: “Quần đâu?”

Trương Tịch Nhan không dám nói trẻ con thông thường đều là quang đít, cũng không dám hỏi Lê Vị có muốn như vậy bao tã hay không, dù sao nàng đối với việc may quần càng là không có manh mối, vì thế nói: “Tự mình tìm cách đi.” Sau đó quăng cho Lê Vị một khối vải, liền bỏ ra ngoài khoang.

Lê Vị cầm lấy khối vải, thật là rầu mà. Cô ấy trước ba tuổi… Cũng không có được mặc đầy đủ mà là quang đít, chính là quấn quanh thân một khối da thú trên eo, đem mông bao lấy. Nhưng khi đó cô ấy thật sự còn nhỏ, không giống hiện tại chỉ thân thể nhỏ, thật sự vô pháp mặc lại kiểu như vậy.

Cô ấy thu hồi cây mây trên tay lại, biến trở lại cơ thể bình thường, lại dùng lực xé khối vải, định xé ra hình dạng trước rồi sau đó sẽ may theo. Cô ấy mới được sinh ra, đứng còn không có lực ổn định, càng miễn bàn tới khối vải như pháp bảo này.

Liễu Vũ đứng bên cạnh nhìn hơn nửa ngày, sau đó đi ra ngoài tìm Trương Tịch Nhan, muốn lấy kéo và kim chỉ, sau đó trở lại trong khoang, nói với thụ thần xấu xí đang chiến đấu hăng hái với khối vải: “Đưa tôi.”

Lê Vị thấy Liễu Vũ cầm tới kéo cùng kim chỉ rất nhanh tay mà đưa cho cô.

Liễu Vũ cũng chưa từng làm qua quần áo, cô ướm vải dựa theo thân hình của Lê Vị, làm dấu điểm dư trên khối vải, lại dựa theo hình dạng của quần mà cắt ra hai mảnh, trước sau may một đường. Đường kim mũi chỉ cũng đi đến xiêu vẹo giống như con rết, bên trái bên phải quần cũng không đồng nhất, nhưng tốt xấu cũng thành một bộ, chắp vá có thể mặc, còn hơn bị quang đít. Sau khi cô giúp Lê Vị mặc quần vào, mặt đầy ghét bỏ mà nói: “Trên phim, tiểu yêu vương vừa rơi xuống đất đã có thể chạy nhảy đánh đám khắp nơi còn có thể bay lên, tiểu thụ thần của Bất Chu Sơn như vậy liền quần cũng không thể mặc.”

Lê Vị lười phản ứng đến cô, nói: “Tôi mệt nhọc.” Đánh cái ngáp, liền nằm trên giường mà ngủ.

Tiểu Vu thần không giống với những đứa trẻ bình thường, yêu cầu lúc nào cũng phải trông coi, hơn nữa Liễu Vũ cảm thấy việc chăm sóc cho cô ấy cũng không phải việc của bản thân, vì thế liền quay đầu ra ngoài khoang thuyền, liền thấy Trương đại lão từ khoang thuyền bay ra phía sau đáp ở trên chỗ Thánh Sơn Vu tộc, đem những nhánh cây đã chém đi của Vu thần thụ trả lại.

Cây mây của Vu thần thụ quấn lấy nhánh cây, đem nhánh cây nhắm chỗ mặt vỡ dính lên, liền đem nhánh cây liền lại với thần cây, thực mau liền không thấy nửa điểm dấu vết bị chặt qua.

Liễu Vũ tâm nói: “Trâu bò tới vậy sao?” Cô lại nhớ lại chính mình, bị chém thành hai nửa, chỉ cần không chết, tùy thời cũng có thể gom trở lại, tâm nói: “Quả nhiên là cùng một chủng loài sản xuất ha.” Cô một chút cũng không nghĩ bản thân cùng Vu thần thụ là cùng một chủng loài.

Cô trợn trắng mắt mà cấp Vu thần thụ, quay đầu đi tìm một cái khoang thuyền không có ai.

Trên thực tế, con thuyền này chỉ có ba người các nàng, lại không có những người khác, quỷ, yêu cùng động thực vật liền một ít hàng hóa cũng không còn. Trên cơ bản chính là một con thuyền trống không.

Liễu Vũ chọn một gian thực trống để chợp mắt, vừa nhìn liền biết đây là khoang thuyền không có người sẽ tới, sau đó dùng ảo thuật ẩn đi thân mình, súc lại nằm trên cửa sổ xem phong cảnh bên ngoài.

Kỳ thật bên ngoài cũng không có phong cảnh gì để xem, đen như mực, cái gì cũng không thể nhìn tới, nhiều nhất chính là có thể cảm nhận được xung quanh có cái khe xuất hiện rồi lại nhanh chóng biến mất, tựa hồ bảo thuyền là đang bay qua giữa những cái khe đó, không biết muốn đi đâu.

Liễu Vũ không biết chính mình có thể đi tới nơi nào. Cô bị mất trí nhớ, nhưng cũng không muốn đi tìm lại, cô có một loại cảm giác cực mạnh là cha mẹ và người nhà đều đã không còn nữa, quá khứ của cô đã có việc không tốt xảy ra, cũng không vui sướng, từng trải qua thực thương tâm, vì thế cho dù vẫn còn một ít cảm xúc cũ tàn lưu đến nay, thậm chí ngẫu nhiên có thể nhớ lại được linh tinh một đoạn ngắn. Một mảnh vách núi bị lún, trong đó bị đè một người đối với cô rất quan trọng, loại cảm giác thương tâm cùng tuyệt vọng mãnh liệt. Còn có một tòa thôn, tất cả mọi người đều chết sạch, lòng tràn đầy vô lực cũng bi phẫn, trong lòng tràn ngập cảm xúc cho dù có trả giá cả sinh mệnh cũng quyết đòi lại nợ máu cho tất cả người trong thôn.

Cô cảm thấy kia không phải là cô. Cô là người không dễ bị cảm xúc chi phối, cũng không để cho cảm xúc chi phối.

Nhưng đối với tương lai, cô thực sự rất mờ mịt, tựa như con thuyền này, trong bóng đêm phiêu hành, không biết đi đâu hay đi hướng nào.

Cửa của khoang thuyền bị đẩy ra, Trương đại lão bước vào.

Liễu Vũ đột nhiên cảm thấy thực bực bội, tâm nói: “Tôi đã trốn tới nơi này, chị cũng có thể tìm tới, đúng là âm hồn không tan nha.” Ngay sau đó lại có loại không nói rõ bằng lời được, thật giống như…. Đại khái, cô cùng thế giới này vẫn còn có liên quan, đó là Trương Tịch Nhan. Loại cảm giác này lại là một loại vô lực, là loại cô không thích.

Liễu Vũ đang chuẩn bị đổi qua một gian khác, liền thấy Trương đại lão lấy ra mấy cái mâm ngọc đặt trong không gian gia phòng, những cái mâm ngọc này hiện lên hoa quang, hơn nữa nối liền với nhau hình thành một cái lồng đem gian phòng ở phong lên.

Liễu Vũ tâm nói: “Tôi chạy. Chị đem gian phòng phong lên kín mít đối với tôi làm cái gì?” Ngay sau đó cô phát hiện có điểm không thích hợp. Cô tàng đến kín mít, Trương đại lão hẳn không dễ dàng mà phát hiện ra cô đi, hơn nữa sau khi Trương đại lão tiến vào cũng chưa từng liếc mắt nhìn cô một cái, thật giống như không chú ý tới cô.

Cô nghĩ nghĩ, suy đoán Trương Tịch Nhan khả năng cũng cảm thấy gian phòng này không ai chú ý tới cũng đến để chợp mắt, nên mới chui vào đây? Nhưng cái kia Trương đại lão là muốn làm gì?

Trong lúc cô cân nhắc, liền thấy Trương Tịch Nhan phất tay áo một cái, không gian trống rỗng bỗng chất hiện một cái bồn tắm, một cái bàn, trên bàn còn có hai cái tiểu đỉnh to cỡ nắm tay.

Liễu Vũ đầu đầy mờ mịt, tâm nói: Này rốt cuộc là muốn làm gì? Tắm rửa à? Tắm rửa thì mở tiệc tử làm cái gì? Còn là hình tứ phương bàn bát tiên.

Trương Tịch Nhan lấy ra một cái bình thuốc, hướng hai tiểu đỉnh rót nước thuốc vào.

Nước thuốc kia hương vị đặc biệt dễ ngửi, Liễu Vũ thèm đến muốn nhào vào trong tiểu đỉnh uống mấy ngụm.

Liễu Vũ ổn định, yên lặng tiếp tục tàng.

Một con to cỡ cái móng heo, móng heo hình dạng sâu yên lặng không một tiếng động từ cổ Trương đạo lão chui ra, lảo đảo lắc lư bay tới ngâm mình trong nước thuốc ở tiểu đỉnh, nhắm mắt lại liền ngủ mất.

Trương Tịch Nhan tay phải đặt ở chỗ ngực, trong tay nàng xuất hiện một con Hoa Thần Cổ mười một quan. Hoa Thần Cổ kia cũng yên lặng không nhúc nhích, cả người cứng còng, thoạt nhìn có vẻ như đã chết. Nàng đem Hoa Thần Cổ ngâm trong một cái tiểu đỉnh còn lại, sau đó hướng bồn tắm rót vào nước thuốc, cùng cho rất nhiều loại thảo dược, thuốc bột cùng thuốc mỡ vào trong bồn tắm trộn vào với nước thuốc, tức khắc trong phòng tràn ngập mùi thuốc.

Đại khái dược liệu sinh ra phản ứng hóa học, bồn tắm còn nổi lên bọt nước, màu xanh lục, thoạt nhìn như có kịch độc.

Trương Tịch Nhan bỏ đi quần áo trên người, xếp chỉnh tề đặt ở trên bàn. Nàng tháo xuống chiếc nhẫn mang trên ngón áp út, cầm ở trong tay nhìn rất lâu, mới lấy ra một cái hộp nhẫn lóe phù quang cất vào, lúc sau rảo bước tiến tới bước vào trong bồn tắm nằm xuống, phao tắm.

Liễu Vũ tức khắc tức giận mà trợn trắng mắt, tâm nói: “Làm cả nửa ngày thì ra là muốn tắm rửa.” Tắm liền tắm đi, còn phải đem phòng phong đến kín mít, đều là nữ nhân, còn sợ ai nhìn lén chị không bằng.

Cô tiếp tục ngắm phong cảnh, lại cảm giác được cảm xúc của Trương đại lão có điểm quái quái, phảng phất thể xác và tinh thần đều rất mệt.

Liễu Vũ nhớ tới Trương đại lão vừa liều mạng lên chắn phía trước, thừa sống thiếu chết mới đánh cho lui trở về, thiếu chút nữa không ngăn nổi nội chiến xảy ra, tâm nói: “Xác thật là rất mệt.” lại một lần cảm khái, hà tất chi vậy.

Đột nhiên, cô cảm giác được cảm xúc của Trương đại lão biến mất, trở nên yên lặng không một tiếng động.

Liễu Vũ hoảng sợ, theo bản năng mà quay đầu nhìn lại, liền thấy đầu Trương đại lão dựa ở trên bồn tắm, hai mắt nhắm chặt, an tĩnh đến giống như….

Trương Tịch Nhan liền hô hấp và tim đập đều không có.

Liễu Vũ bị dọa, tâm nói: “Không phải chứ, vẫn còn ngâm thuốc tắm chứ, bộ dáng vừa rồi còn thực thong dong, đại lão chị đừng giỡn, cái này có điểm dọa người a.”

Cô quan sát thêm mười mấy giây, phát hiện Trương đại lão thực sự không có thở một hơi nào, ngực nửa điểm phập phồng cũng không có, càng nói gì đến tim đập.”

Cô bay đến bên cạnh bồn tắm, đầu tiên là bị mùi thuốc gay mũi làm cho sặc, sau đó phát hiện nước thuốc mang một màu xanh sẫm, bên trong tẩm đầy các loại dược liệu, Trương đại lão cứ trống không mà ngâm mình trong một đống dược liệu nhìn như vậy không giống một người sống, các loại này càng giống như…

Liễu Vũ nhanh chóng đem suy nghĩ không may mắn trong đầu xua đi. Cô biến thành hình người, duỗi tay sờ động mạch của Trương đạo lão, lạnh lẽo giống như một xúc tua không hề có độ ấm.

Cô gọi: “Uy!” Vừa muốn duỗi tay lay động Trương đại lão. Liền thấy Trương đại lão như xác chết vùng dậy đột nhiên mở bừng hai mắt.

Liễu Vũ nhảy về sau một bước cách ba bốn mét dán lên trên trần nhà, hoảng sợ mà kêu: “Uy uy uy..” Cô ngay sau đó kêu lên: “Chị có biết hay không, người dọa người có thể hù chết người đó.” Mẹ nó!

Trương Tịch Nhan nhìn chằm chằm Liễu Vũ mười mấy giây sau mới hỏi: “Cho rằng tôi đã chết?”. đam mỹ hài

Liễu Vũ bày một mặt mỉm cười, thanh thanh giọng nói: “Chị có thể nghe trên thuyền có chút âm thanh nào không? Có thấy giống như một u linh thuyền?” Ngay sau đó thấy có điểm không may mắn, mà phi phi phi phi một hơi liền.

Trương Tịch Nhan nói: “Đây là một loại cơ chế tự bảo vệ mình của thân thể, ngụy trang kiêm tĩnh dưỡng. Nếu một ngày nào đó tôi thật sự đã chết, thì sẽ không có lưu lại thi thể.” Nàng lại hỏi: “Em vào đây bằng cách nào?”

Liễu Vũ nói: “Tôi sớm đã ở chỗ này.”

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nói: “Tôi ngủ một lát.” Nói xong lại liền không còn một tiếng động.

Con thuyền lập tức lại không có một điểm tiếng động.

Liễu Vũ không lý do mà một trận bực bội. Cô nghĩ nghĩ, lại tới cạnh người Trương Tịch Nhan, thật sự hoài nghi Trương đại lão bị thương rất nặng. Cô nghĩ nghĩ lại thả ra một mảnh tiểu cánh hoa tiến vào trong cơ thể của Trương đại lão. Khi tiểu cánh hoa tiến vào trong cơ thể của Trương đại lão liền biến mất, giống như bị hấp thu. Cảm giác kia giống như cơ thể của Trương đại lão giống như một cái vực sâu không thấy đáy.

Liễu Vũ lại thả thêm một mảnh tiểu cánh hoa, lại thêm một lần cảm giác bị cuốn vào trong động không đáy và bị hấp thu. Cô liền thí ba lần tiến vào, quyết đoán từ bỏ, quay đầu hướng về phía ngoài khoang thuyền đi, lại bị cái chắn vô hình ngăn lại, ra không được, liền cái cửa cũng sờ không được. Cô biến thành tiểu cánh hoa tìm chỗ ra khắp nơi trong gian phong đều tìm không thấy. Cô suy đoán nếu muốn ra ngoài, thì phải đem bố trận của Trương đại lão triệt đi, chính là mấy cái mâm ngọc đó.

Người ta cố ý bày ra, khẳng định là có tác dụng rất quan trọng. Liễu Vũ lúc này không tốt để đi quấy rối, đành phải lấy ra sách trong giới tử thạch, dùng tu luyện để tống cổ thời gian.

Sự thật chứng minh, ở dưới tình huống không có nguy cơ tồn vong mà tu luyện, chỉ làm người muốn ngủ gà ngủ gật.

Liễu Vũ ghé vào trên sách liền ngủ thiếp đi.

Trên thuyền hoàn toàn không có nửa điểm tiếng động.

Bảo thuyền lôi theo Thánh Sơn Vu tộc cùng Vu thần thụ bay vào trong thần vẫn bí cảnh lúc trước Liễu Vũ tiến vào thì dừng.

Vu thần thụ thừa dịp Trương Tịch Nhan không có ở đây, lén lút duỗi một cây dây đằng lại đây, đút một ít đồ ăn cho hài tử của chính mình vẫn đang ngủ say, sau khi đứa nhỏ ăn no, lại yên lặng không một tiếng động mà súc lại rời đi.

Bà đã từng có vô số Đại Tế Tư, nhưng trước nay chưa từng gặp qua được một Đại Tế Tư tính tình táo bạo như vậy, nói động thủ liền động thủ, tước đi nhánh cây của bà, thật sự có điểm bị tước tới sợ.

Bất quá, bà so với những Vu thần đã chết trận lúc đó, so với Kiến Mộc Côn Luân đồng dạng có tiếp dẫn chi lực lại bị chém chết, còn có thần linh kẹt lại ở Nhân gian không thể quay về cuối cùng dần dần tiêu vong, bà đã thực may mắn.

Vu thần thụ hạ quyết tâm đem hài tử giao cho Đại Tế Tư nuôi dưỡng, dù sao Đại Tế Tư không phải lần đầu tiên giúp bà nuôi dưỡng hài tử. Bà nghĩ nghĩ lại đem một nhánh cây mây trở lại trên thuyền, trả lại một đoàn ký ức ở trong đầu của Liễu Vũ.

Lúc trước, Đại Tế Tư vừa đến Bất Chu Sơn, không muốn để Nhân tộc làm cống phẩm cung phụng cho bà, còn trào phúng bà là một Vu thần không bảo vệ nổi hài tử của chính mình, bà trong cơn tức giận, thừa dịp Liễu Vũ đi lạc một mình, đào đi ký ức của Liễu Vũ về Trương Tịch Nhan, còn đem Liễu Vũ ném tới Quỷ Vu Hiệp. Bà sau một giấc ngủ dậy, số ký ức bà đã đào mất đã tan đi rất nhiều, chỉ còn lại một chút linh tinh vụn vặt. Bà lén lút đem số ký ức còn dư lại đem trả cho Liễu Vũ, làm bộ chính mình không có làm qua việc này, rồi lui về.

B.A