Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 39

Một sự thật bày ra trước mặt của Liễu Vũ là cô hiện tại liền tự bảo vệ bản thân còn muốn khó khăn, nhưng có khó khăn thì nghĩ cách giải quyết khó khăn,tăng lên thực lực là vương đạo.

Liễu Vũ thả ra một ít tiểu cánh hoa đem phụ cận xung quanh kiểm tra hết, không phát hiện có gì nguy hiểm, lúc này mới bắt đầu tu luyện.

Trong giới tử thạch của cô có hai quyển sách là một bộ. 'Trấn áp linh cổ Vu thần bảo điển' nói về cách vận dụng Hoa Thần Cổ rèn luyện thân thể, 'Vu thần huyền linh kinh' còn lại là nói về nội công tâm pháp, hai quyển sách này một quyển so với một quyển càng thâm ảo khó hiểu hơn, cũng may có chú thích giải thích kỹ càng tỉ mỉ. Sau khi cô xem xong, đại khái có thể hiểu tu luyện như thế nào, không có lối tắt để học cấp tốc, theo trong sách ghi lại, nếu căn cơ không vững, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trừ bỏ cô không tới mức phát cuồng mất đi nhân tính, hoàn toàn biến thành cổ hết thuốc chữa trị, cái gì mất đi người thân mới biến thành sâu, quên hết qua đi, cũng đã quên chính mình là ai, cơ hồ hoàn toàn chiếm cứ. Cô hiện tại đang ở trình độ không biết mình là ai, cô không nhớ nổi tên của mình, không nhớ nổi chính mình đến từ nơi nào, chỉ có thể thông qua những gì Hồ Lương nói cho cô, mới biết chính mình đến từ Vu tộc và là một Hoa Tế Thần.

Bất quá, cô hiện tại muốn dựa theo phương thức của thư tịch ghi lại mà tu luyện từng bước căn bản không có khả năng, thân ở hoàn cảnh, ẩn núp nguy cơ đều không cho phép. Trước hết cô cần học mấy cái thần thông bảo mệnh để sống sót, mới có thể bàn lại cái khác.

Cô chọn hai cái thần thông, một cái là ảo thuật, một cái là độn thuật.

Trong Vu thần bảo điển ghi lại ảo thuật nếu tu luyện đến cảnh giới cao thâm, có thể trực tiếp rửa sạch hoặc bóp méo kí ức, thậm chí có thể thanh trừ ký ức về quá khứ của một người sau đó cấy vào một ký ức khác, khiến cho đầu người này triệt để thành một người khác, tệ hơn nữa là không còn là người. Thi thuật giả còn có thể ảnh hưởng ảo thuật bao trùm trong phạm vi cảm giác của mọi người, làm cho nguyên tập thể đều sinh ra ảo giác, dẫn đến phát sinh hiện tượng mất trí nhớ tập thể, tập thể không nhìn thấy gì. Ngoài ra còn có thể đem ảo thuật hạ ở trên thứ gì đó, để cho người khác trong thuật, dẫn đến người đó biến thành ngu ngốc, điên dại, hậu quả có thể trở thành người thực vật.

Còn lại độn thuật là có thể sáng lập một cái thông đạo Thứ Nguyên Giới, đạt tới hiệu quả thuấn di.

Hai loại này đều là thần thông tuyệt hảo dùng để bảo mệnh, ngoài ra cô còn là chủng loại mà trời ưu ái cho ưu thế tu luyện hai loại thần thông này.

Liễu Vũ trước hết chính là luyện ảo thuật.

Quá trình tu luyện ảo thuật vô cùng tàn nhẫn, yêu cầu ở trong thực tiễn sờ soạng gia tăng mức độ thuần thục, xác thực mà nói chính là lấy chỉ số thông minh của cô, tình cảm tư duy cùng người không sai biệt lắm, là dùng một sinh mệnh một người tới để luyện tập. Một tay nghiệp dư, trạng huống chồng chất, thực dễ dàng đem đối tượng luyện tập biến thành bệnh tâm thần, ngu dại thậm chí là tử vong.

Liễu Vũ không thể đem tai họa lên nhóm người và yêu được, vì thế chuyển mục tiêu sang đám thủy quỷ trong ung đàn.

Số quỷ này từ đầu đến chân phát ra đều là cảm xúc trái chiều, không một chút che dấu tâm tư muốn hại người của tụi nó, lưu lại đều là tai họa, nếu chúng nó có chết cũng có thể xem như vì dân trừ họa, còn nếu như thành công rửa sạch tâm tư trái chiều của tụi nó, làm cho tụi nó một lần nữa làm một con quỷ tốt xem như cô hành thiện tích đức đi, cũng có thể xem như tạo phúc... Tạo phúc được hay không thì không nói, nhưng cô đi tai họa cho đám tai họa này, thì áp lực tâm lý cũng phần nào nhẹ chút.

Liễu Vũ đem suy nghĩ của chính mình chui vào trong đầu một con thủy quỷ thoạt nhìn tương đối nhỏ yếu, oán khí cũng không nặng, trong nháy mắt, nồng đậm cảm xúc trái chiều bao phủ lấy cô, bi phẫn, thương tâm, thống khổ, đang êm đẹp mà làm sinh ý, ngồi thuyền vận chuyển hàng hóa, lại gặp phải chủ thuyền mưu tài đoạt mệnh, đầu tiên là trong đồ ăn bị hạ thuốc làm cả người nhũn ra không còn sức lực, sau đó bị bó lại thả xuống sông, sống sờ sờ chết đuối. Do bị chết thảm, oán khí không tiêu tan, biến thành thủy quỷ, theo dòng nước đi vào vũng nước đọng. Dưới đáy vũng nước đọng có cái xoáy nước, đem nó vay ở chỗ này, nó cả ngày bị những con quỷ đồng dạng bị nhốt chung chỗ này khi dễ. Nó rất muốn báo thù, muốn đem quỷ xung quanh đều giết hết, muốn đem nước dâng lên trên thuyền kéo đám chủ thuyền xấu xa đó vào trong nước để mỗi người không được chết tử tế, nhưng nó sợ hãi, bởi vì ai nó đều không đánh lại.

Bỗng nhiên, trước mắt cô bắt đầu xuất hiện quang mang, đồng thời có thanh âm quẩn quanh ở bên tai cô.

Liễu Vũ đánh cái giật mình đột nhiên bừng tỉnh lại, tâm nói: "Ta biến thành thủy quỷ?" A phi, thiếu chút nữa là nhập vào trong cảm xúc của thủy quỷ. Cô nhìn đến một lá bùa được châm trước mặt, mà Hồ Lương không biết khi nào đã đến bên cạnh người của cô.

Hồ Lương sợ phiền đến người khác nghỉ ngơi, nói thấp giọng: "Người ngài bị thương nặng, thần hồn không ổn, thật dễ bị số tà ma đó ám hư mà nhập vào, cẩn thận một chút." Hắn lấy Ngưng thần phù ra đưa cho Liễu Vũ, nói: "Cái này kêu là Ngưng thần phú, khi bị tà ma làm ảnh hưởng tâm trí, có thể trợ giúp người hồi phục thần trí. Bất quá không thể dùng thường xuyên, dùng nhiều sẽ hao tổn tinh thần."

Mắt hắn lại nhìn số quỷ chứa trong ung đàn, nói: "Hứa sư đệ tinh thông đan đạo, chờ hắn nghỉ ngơi trong chốc lát khôi phục được một ít tinh thần, lấy số oan hồn ác quỷ này luyện thành đan, ngài liền có thể ăn."

Liễu Vũ nói: "Cảm ơn". Sau lại giải thích thêm câu, "Ta là lấy chúng nó ra tập luyện ảo thuật."

Hồ Lương phi thường kinh ngạc mà nhìn cô, tâm nói: "Ngài bị thương thành như vậy, đầu óc đều không rõ ràng lắm, còn muốn tu luyện ảo thuật?" muốn tu luyện ảo thuật yêu cầu ý niệm thần thức cường đại, bằng không rất dễ bị không khống chế được người khác mà bị không chế ngược lại, đây là một môn pháp thuật cực kỳ hung hiểm, một khi trong quá trình tu luyện không ổn định, liền có thể đem chính mình tu luyện thành ngu ngốc. Nhưng ảo thuật là thần thông mà Hoa Tế Thần nào cũng có, tuy nói tinh thông sẽ có trình độ bất đồng, nhưng nhiều ít cũng sẽ biết một chút.

Hồ Lương uyển chuyển mà kiến nghị, "Ngài có muốn dưỡng thương cho ổn hơn rồi hẳn luyện tiếp?" Hắn thấy bộ dáng Hoa Tế Thần không mấy nguyện ý, lại nghĩ đến cô hiện giờ thương thế rất nặng, không phải trốn ở chỗ này là có thể dưỡng tốt, vì thế thêm một câu, "Ít nhất chờ ngài lắp đầy bụng trước, sau đó lại luyện tập, ngài xem như thế được không?"

Hoa Tế Thần nếu xảy ra chuyện, không chỉ có bọn họ mất đi thần bảo hộ, không thể trở lại Cổ Đạo Tông, mà còn đối với Vu tộc mà nói, mất đi một Hoa Tế Thần mười một quan cũng là tổn thất cực lớn.

Liễu Vũ cảm giác được lo lắng của Hồ Lương là ý tốt, thành tâm thành ý nói cám ơn. Cô biết chính mình hiện tại yêu cầu trợ giúp, không khoe khoang tài cán, vì thế đem tu luyện ảo thuật yêu cầu những gì nói cho Hồ Lương biết.

Hồ Lương thờ phào nhẹ nhõm, nói: "Này dễ làm. Ngài trước có thể tìm động vật nhỏ trong núi để bắt đầu luyện tập. Ta hiện tại liền đi bắt cho ngài."

Kim Mao chuột tre Trúc Kim Nha đứng lên, lại biết thành một con chuột béo, nói: "Ta đi cho." Nói xong, nhanh như chớp mà chạy đi.

Thực tế có thể thấy được, nếu Hồ Lương đi ra ngoài, người Thiên tộc vừa thấy hắn là có thể nhận ra ngay, mà chuột thì có rất nhiều chủng loại, chuột núi, chuột nhà, chuột tre, chuột chũi, chuột bay, từ lớn lớn bé bé gần trăm loại, bóng dáng của chúng nó có khắp nơi như trong núi, trên sông, thành trấn, thôn xóm. Chuột, trời sinh thông minh, so với những loài động vật khác dễ dàng bước lên tu luyện một đường đắc đạo thành tinh, mà chúng nó tộc đàn khổng lồ, cảnh này dẫn đến khắp nơi đều thường có chuột lui tới. Mọi người nhìn thấy chuột cũng tập mãi thành quen, chỉ cần chuột không tác loạn, sẽ không có ai để ý đến.

Trúc Kim Nha thậm chí không cần chính mình động thủ đi bắt các động vật nhỏ. Nó là chuột tinh, ở trong tộc chuột đi đến đâu cũng đều là lão tổ tông, đám chuột nghe nó triệu hoán đều chạy ra tới.

Lão tổ tông muốn tế phẩm, thì đích thân chuột vương chọn từ từng con trong ổ chuột.

Chuột vương vì lấy lòng chuột tinh, chọn đều là chuột cường tráng nhất.

Ở Bất Chu Sơn, hiến tế thần linh là chuyện rất thường thấy, các bộ lạc nào được thần linh lựa chọn để kính dâng tế phẩm, ý nghĩa sau khi hiến tế phẩm có thể được sự che chở của thần linh hoặc là đổi lấy chỗ tốt nào đó, đây là đoạt phá đầu chuyện tốt.

Trúc Kim Nha nhận lấy tế phẩm của nhóm chuột vương dâng lên, truyền cho chúng nó một ít tu luyện tâm đắc, lại đem pháp môn nuốt hút phun nạp dạy cho những con không bước được lên con đường tu luyện, chỉ là nhóm chuột vương là bình thường phàm chuột. Ở lúc chúng nó dập đầu quỳ lại, chuột tinh cuốn lên một cổ gió yêu ma thu hồi đi tế phẩm nhóm chuột hiến tế đi trở về.

Liễu Vũ đợi không đến nửa canh giờ, liền nhìn thấy Trúc Kim Nha đã trở lại.

Khi nó trở về. Bên người còn đi theo gió lốc đen như mực.

Gió lốc dừng lại ở trong sơn động, xôn xao ngầm nổi lên mưa chuột, vài trăm con chuột rơi trên mặt đất, một đám choáng váng đầu oác không tìm thấy được phương hướng, có một số chuột thậm chí ói ra, số chuột này đều là chuột lớn chuột thành niên, một cái to một cái phì.

Liễu Vũ cả kinh há hốc miệng, thực không thể tưởng tượng mà nhìn về phía Trúc Kim Nha, nói: "Đám này đều là đồng loại của ngươi, ngươi lấy đồng loại đem cho ta luyện công?" Chuột bé tinh này điên rồi đi! Liễu Vũ nhìn phía chuột tinh ánh mắt khác đi.

Hồ Lương nghe vậy ánh mắt nhìn Liễu Vũ thật sâu, hoài nghi lai lịch cô cùng Cổ Đạo Tông có quan hệ. Không lấy đồng loại hiến tế thần linh, là tông môn quy củ của Cổ Đạo Tông. Lão tổ không muốn ở tại Vu tộc làm Đại Tế Tư đó là không định bắt người hiến tế Vu thần mới tự lập môn hộ thành lập ra Cổ Đạo Tông. Sau này, lão tổ cùng Vu thần đạt thành hiệp nghị, Vu thần sẽ không lấy người làm tế phẩm, nàng mới chịu trở thành Đại Tế Tư của Vu tộc từ đó bắt đầu mang lên gánh nặng bảo hộ Vu tộc. Cổ Đạo Tông, Âm Dương Đạo Tông là hai tông môn duy nhất không bắt người hiến tế thần linh.

Hồ Lương nói cho Liễu Vũ, "Đây là hiến tế, thần linh nhận được tế phẩm, sẽ cho lại bộ lạc hiến tế sự che chở cùng được chúc phúc và chỗ tốt. Ở bộ lạc, tộc đàn lấy sinh hy thiếu mất một quần thể, để đối lấy sinh tồn hoặc trở nên cường đại. Không lấy đồng loại hiến tế thần linh là tông môn quy củ của Cổ Đạo Tông chúng ta. Trúc Kim Nha không phải là yêu của Cổ Đạo Tông, tuân thủ chính là quy củ của Vu tộc, chuyện này đối với nó là chuyện rất bình thường. Ngài sau khi tiếp nhận tế phẩm, cường đại lên, chúng ta mới có thể sống sót. Trúc Kim Nha mang số tế phẩm này về cũng đã cho đàn chuột hiến tế chỗ tốt."

Liễu Vũ "Nga" một tiếng gật đầu nói: "Đã hiểu." Lập tức vui sướng mà dùng số chuột đó để luyện tập ảo thuật. Để cô bắt người hoặc là yêu hóa thành người để luyện công, cô làm không được, nhưng dùng mấy con chuột bạch để thử nghiệm đều là thao tác bình thường, cô lấy số chuột này để luyện công không có nửa điểm áp lực.

Liễu Vũ phát hiện, lấy chuột luyện công so với lấy quỷ luyện công nhẹ hơn rất nhiều, ít nhất không có nhiều cảm xúc trái chiều như vậy, còn có thể hiểu biết vấn đề sinh tồn của loài chuột. Cô không bóp méo kí ức của chúng nó, mà là thao tác chúng nó nhảy tới nhảy lui xoay vòng vòng chơi trốn tìm.

Lúc ban đầu cô chỉ có thể thao tác một con chuột, sau khi thuần thục thao tác biến thành hai, ba con, lại đến giờ thành một đám.

Một đệ tử nội môn Cổ Đạo Tông tên Hứa Hiện. Hắn đem số quỷ đó đều luyện thành quỷ đan. Quỷ sau khi luyện thành quỷ đan, ác cảm không còn nữa, bên trong tạp chất đều không có, trở thành từng viên đan dược không có sinh mệnh, ăn vào trong miệng hòa tan thành một loại âm khí thực thuần khiết, ăn siêu ngon.

Liễu Vũ ăn xong quỷ đan, bỗng nhiên nhớ tới trong giới tử thạch của chính mình còn có rất nhiều thủy sản mang độc cần được xử lý. Cô đột nhiên có một ý tưởng, lấy ra một con cá chết dài hơn một mét, hỏi: "Có thể tinh luyện làm mất đi Thiên cương chi khí bên trong không?"

Hứa Hiện cẩn thận xem xét tình huống của con cá nói: "Cá này đã chết, luyện hóa Thiên cương chi khí trên người nó thật dễ dàng, nếu là sống thì rất khó. Trong nó còn có kịch độc, yêu cầu đem độc của nó luyện ra tới sao?"

Liễu Vũ tựa hồ nhớ tới hình như có ai đó không cho cô đem độc truyền ra ngoài, giống như có nguy hại rất lớn, liền lớn: "Không cần, luyện hóa sạch sẽ hết Thiên cương chi khí là có thể ăn."

Hứa Hiện không nghĩ tới Hoa Tế Thần mười một quan ngay cả luyện hóa Thiên cương chi khí cơ bản nhất cũng không biết, không khỏi sửng sốt, nhưng liền đem thao tác dùng đan đỉnh luyện hóa cương khí và yếu điểm làm sao để đạt tới hiệu quả của luyện Thiên cương chi khí cho cô biết, hắn nói: "Lấy đạo hạnh của ngài không cần đan đỉnh, có thể thử tay không luyện hóa."

Trúc Kim Nha nghe vây, bèn vài bước đến trước mặt cô, lại đem thao tác pháp môn tay không rút ra Thiên cương chi khí cho nguyên liệu nấu ăn dạy cho Liễu Vũ.

Bên cạnh có một đệ tử Cổ Đạo Tông đang khắc trận bàn lại đây, nói: "Không cần phiền toái như vậy." hắn lấy ra trận bàn, nói: "Trận lớn bao nhiêu sẽ có thể luyện hóa phạm vi lớn bấy nhiêu. Chỉ cần bày ra trận đủ lớn, nói gì một con cá, muốn luyện hóa cả ngọn núi đều có thể."

Một đệ tử tu hành dược ra tới nói: "Hà tất phiền toái như vậy, dùng thuốc bột này của ta rắc lên, ướp một canh giờ, đảm bảo cá này không còn một mảnh cương khí. Thiên địa vạn vật, tương sinh tương khắc, có Thiên cương chi khí thì sẽ có đồ vật hóa giải Thiên cương chi khí, tỷ như dược này của ta..." Hắn một hơi nói ra mấy chục tên loại dược liệu, lại đem chúng nó làm như thế nào để chế thành thuốc bột kỹ càng tỉ mỉ nói cho Liễu Vũ.

Mỗi người bọn họ lại đây dạy mỗi thao tác thủ pháp, yêu cũng không cam lòng chịu yếu thế, đem phương pháp chính mình nắm giữ hoặc nghe nói qua tất cả đều nói cho Liễu Vũ. Số phương pháp này đều hoa hòe lòe loẹt, có thông qua đan điền luyện hóa, có ăn vào trong bụng trước sau đó gom lại vào dạ dày rồi lại nhổ ra, có thông qua kinh mạch bài tiết ra bên ngoài, có tự hành tiêu hóa.

Liễu Vũ cuối cùng chỉ phải đưa ra một kết luận, bọn họ đều được, cô liền không được.

Mọi người đối với cô tốt như vậy, cô chút không quen. Số tà ma ngoại đạo này một đám như vậy rất lương thiện, có phải đã tiến nhầm môn phái hay không?

Liễu Vũ đem từng cái phương pháp của bọn họ học xong, sau đó phát hiện bọn nói thì thật dễ nhưng thực tế thao tác so với cô học ảo thuật còn dễ hơn rất nhiều.

Trong quá trình cô học tập. Thao tác không đúng chỗ, đem đan đỉnh, dược lò, trận bàn cùng công cụ luyện chế của người ta làm hỏng hết, thao tác tay không đem nguyên liệu nấu ăn hủy thành thịt nát. Cô đem cá không trừ Thiên cương chi khí ăn đến trong bụng lại không bài xuất ra được, không cần cố ý bài khi ăn vào liền thiêu đến miệng nổi bóng nước, bị bỏng từ miệng đến dạ dày, nhưng một lát liền tốt.

Tiểu yêu quái chỉ nàng còn đặc biệt vui vẻ, nói: "Cái này là dễ học nhất đi, Hoa Tế Thần vừa học liền biết."

Liễu Vũ mặt mỉm cười, tâm nói: "Ngươi vui vẻ liền tốt." Cái kia của cô không gọi là bài xuất đi, mà kêu là cùng nhau triệt tiêu lẫn nhau, dùng tiểu cánh hoa của chính mình trung hòa Thiên cương chi khí, Thiên cương chi khí biến mất, tiểu cánh hoa cũng không còn.

Có nhiều người và yêu như vậy cùng bồi cô tu luyện, tích cực làm tốt công tác hậu cần, ba ba mà chờ cô tu luyện thành công dẫn bọn họ rời đi, Liễu Vũ thật ngại lười biếng, không ngủ không nghỉ mà tu luyện. Cô luyện ảo thuật mệt mỏi liền đổi qua luyện thao tác rửa sạch nguyên liệu nấu ăn chưa Thiên cương chi khí, luyện rửa sạch nguyên mệt mỏi lại chuyển qua luyện tập độn thuật, vài loại chương trình học thay phiên tới,

Rút ra Thiên cương chi khí, nếu không suy xét chết sống, thì thao tác thủ pháp rất đơn giản, nếu như là từ vật sống rút Thiên cương chi khí ra còn muốn vật đó đảm bảo còn sống thì rất khó, bởi vì trong từng tế bào huyết quản, cốt cách, tóc đều có cương khí thẩm thấu vào, trong quá trình rút ra yêu cầu quá trình moi phải cẩn thận từng chút một nếu không sẽ dễ dàng để lại tổn thương. Nếu không suy xét chết sống, bạo lực rút ra, thông thường lúc rút ra Thiên cương chi khí đồng thời còn kèm theo một ít huyết nhục hồn phách cốt cách nội tàng gì đó, sau khi rút ra, đồ vật đó mặt ngoài thoạt nhìn hoàn hảo không tổn hao gì nhưng thực tế đã nát đến không thành bộ dáng.

Liễu Vũ đứt quãng mà luyện tập một năm, ảo thuật dùng đến lô hỏa thuần thanh, nhẹ nhàng khống chế hơn một ngàn con chuột, đối với rút ra Thiên cương chi khí chỉ có thể dừng ở quá trình làm sạch nguyên liệu nấu ăn. Cũng may đi, mọi người đều giống nhau, cô còn rất cân bằng.

Hồ Lương thấy Liễu Vũ âm khí rất nặng, không biết thu liễm một chút nào, như này đi ra ngoài, gặp được người có một tí nhãn lực cũng có thể nhìn cô dị thường, lập tức đem phương pháp thu liễm hơi thở dạy cho cô.

Liễu Vũ nghe Hồ Lương nói xong, cảm thấy phương pháp này có điểm thô ráp, trong trấn áp linh cổ Vu thần bảo điển hình như có ghi lại phương pháp này, cô đem sách ra tới tìm kiếm ẩn khí thuật.

Người cùng yêu trong sơn động nhìn thấy Hoa Tế Thần lấy ra một quyển sách rất lớn, dày hơn một tấc, dài một thước, rộng nửa thước, một đám đều xem đến choáng váng.

Trên sách này có bố trí ảo trận cực kỳ cao minh, chữ viết trên mặt một chữ đều không nhìn rõ được, rất mơ hồ. Ngay cả tên sách là gì cũng không nhìn thấy được.

Nhưng Tàng Thư Lâu của bọn họ duyệt thư vô số, rất nhiều sách đều là hơi mỏng chỉ có mười mấy trang, mấy chục trang, thậm chí chỉ có vài tờ, sách dày như vậy, cuộc đời ít thấy.

Liễu Vũ lật sách đầu cũng không nâng lên, thuận miệng báo ra tên sách liền phát giác không khí đều đọng lại, sau khi cô ngẩng đầu xem qua, phát hiện bọn họ một đám biểu tình có điểm ngốc.

Hồ Lương thanh thanh giọng nói: " 'Trấn áp linh cổ Vu thần bảo điển' là tuyệt học của Cổ Đạo Tông của chúng ta, cho dù là cổ người tu tập Cổ thuật của Trương gia đệ tử cũng chỉ có thể tu luyện 'Trấn áp linh cổ Vu thần bảo điển xem tưởng thiên', nghe nói chỉ là một trang. Của ngài cái này.... Không khỏi quá..... Dày đi!"

Liễu Vũ nghĩ thầm: "Sách giả?" Thủ pháp ảo thuật, độn thuật cô học đều trong sách này, hẳn là không có giả. Cô lại vùi đầu lật sách, tìm được ẩn khí thuật, phát hiện xác thực cô nhớ không có lầm, vì thế lại một lần nữa đọc kỹ, xác định không sai lầm sau đó liền bắt đầu tu luyện ẩn khí thuật.

Cái thuật pháp nhỏ này đặc biệt dễ học, xem xong làm theo, một lần liền thành công.

Cô không chỉ có thể làm bản thân ẩn khí, mà còn có thể làm mọi người và yêu xung quanh cùng nhau ẩn khí. Cô muốn thử làm mọi người ngụy trang thành bộ dáng có Thiên cương chi khí, thêm chút ảo thuật nhưng không thành công.

Bất quá, tu luyện thành bộ dáng này đã đủ dùng, bọn họ yêu cầu phải mau rời khỏi nơi này. Một đoạn sông này tôm cá đều đã mau bị vớt lên hết, đã khiến cho người của Thiên Cương Tông chú ý đến, không ngừng phái người đến điều tra, sao đột nhiên tôm cá lại biến mất nhiều như vậy, gần nhất liền Trúc Kim Nha cũng không dám đi ra ngoài.

B.A Trời quá nóng nên tui quá lười!!