Bất Chu Sơn: Đại Lão, Lão Bà, 666

Chương 11

Liễu Vũ cám ơn ý tốt của lão bản khách đi3m, nhưng cô hiện tại không có dự định đi xem bệnh.

Cô đại khái biết đầu óc chính mình hiện tại có vấn đề, nhưng xem bệnh ổn chưa chắc trị bệnh ổn. Bệnh viện xem bệnh chỉ có tốn một ít tiền, bác sĩ xem ra bệnh, nhưng khi trị bệnh, chi phí các loại kiểm tra, tiền thuốc men đã dùng, chi phí phẫu thuật cộng lại thành một đóng lớn. Nếu là bệnh nặng, biết bao gia đình đều rơi vào hoàn cảnh nghèo túng.

Cô bây giờ nghèo đến mức chỉ đủ nổi phí đăng kí, xem bệnh. Còn trị bệnh thì không nổi, vô dụng.

Liễu Vũ trước nay không nghĩ mình có thể nghèo đến mức có một ngày không trị nổi bệnh, tâm tình trăm vị tạp trần.

Việc cô hiện tại có thể làm là đem hoàn cảnh làm quen, lúc sau mới có thể căn cứ vào tình huống hiện tại làm như thế nào.

Đến nỗi ngoại môn đệ tử nguyệt khảo, quý khảo, năm khảo đều nói sau. Bây giờ việc nên làm là làm quen nghiệp vụ, mới có thể làm tốt nghiệp vụ, không thể hiểu được, một người tới hỗ trợ cô đều không có.

Muốn tìm hiểu một cái chỗ mới, tốt nhất nên tìm dân bản xứ hỏi thăm.

Liễu Vũ nghĩ đến người đầu tiên là người đã cho cô mượn dù, còn cho cô mượn tiền, rốt cuộc là có giao tế qua, với lại người đó so ra chỉ hơn người tạp dịch cùng với cô như nhau, đều là ngoại môn đệ tử. Người này họ La, tên là La Chứa, là người xứ khác, tiến vào Cổ Đạo tông để tu hành. Cùng dân bản xứ ở bản địa có chút thảm, không thân không hữu. Phòng ở cũng là phòng thuê. Sáng nay vừa mới giao xong tiền nhà.

Khi Liễu Vũ đến nhà La Chứa thì cửa nhà đã đóng.

Phòng ốc trong thôn này có đặt đồ vật để phòng trùng, phòng quỷ, phòng ở có cách âm, có chống nhìn trộm đặt biệt tốt. Cửa sổ là loại cửa gỗ bình thường, những trên cửa có dán bùa cũng cho ra hiệu quả như nhau. Liễu Vũ suy đoán, cửa sổ yêu cầu dùng bùa mới có thể khởi động trận pháp, này cách Cổ Đạo tông làm để kiếm tiền.

Liễu Vũ gõ vang cửa, thực mau bên trong kẹt cửa có ánh mắt nhìn ra. Cô vẫn là chính hiểu chính mình, âm khí nặng, lại có kịch độc, từng nhà đều không muốn chào đón cô vào nhà. Cô nói: "Có việc muốn nói với ngươi, có thể ra ngoài nói chuyện không?"

Qua vài giây, cửa mỡ ra có một người cở ba mươi tuổi bộ dáng trung niên hán tử bước ra. Diện mạo kia rất không hợp gu thẩm mỹ của Liễu Vũ, lớn lên vừa thô vừa tháo, thoạt nhìn rất giống một tên cu li. Dù mặc đạo bào ngoài môn đệ tử vẫn giống một cái tạp dịch. Bất quá, rất nhiều ngoại môn đệ tử cũng từ tạp dịch đi lên.

La Chứa ôm quyền khách khi hỏi: "Cho hỏi tìm ta có việc gì?"

Chung quanh hàng xóm láng viền đều hướng hai người bọ họ nhìn qua, này hiển nhiên không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Liễu Vũ nói: "Tìm một nơi ít người rồi nói."

Đây là một con cổ yêu, không biết cô có hại người hoặc có tâm tư khác gì hay không. La Chứa bày mặt tươi cười nói: "Có việc gì cứ nói ở đây là được"

Liễu Vũ nói: "Ta muốn tìm một người dẫn đường."

La Chứa nói: "Mời người dẫn đường phải bỏ tiền ra thuê."

Ngại cô không có tiền đây mà, Liễu Vũ nói: "Ta có thể bán huyết, như vậy được chưa?" Bán huyết, bán thận cũng dư sức trả phí dẫn đường cho ngươi đi.

La Chứa "A?" một tiếng nói: "Ngài đây là muốn bán huyết hay thuê người dẫn đường?"

Này đúng là phong tục tập quán không giống nhau, đồng dạng lời nói ra và hiểu được ý cũng không giống nhau. Liễu Vũ có việc cầu người, không tiện tức giận, vì thế mặt mỉm cười, nói: "Ta dùng tiền bán huyết để mời người dẫn đường, ngươi xem có mời được không?"

La Chứa nói: "Tiền đủ là được."

Liễu Vũ nói: "Vậy phiền toái ngươi dẫn đường."

La Chứa vừa nghe là có tiền dẫn đường, vậy khẳng định có thể còn tiền. Hắn nhiệt tình vài phần nói: "Đường đi hai bước, ngươi không cần trả tiền ta dẫn đường, chỉ cần trả lại số tiền cho ngươi mượn là được." Nói xong, hắn kêu Liễu Vũ đi theo, "Tới đây, đi bên này." Lại mang Liễu Vũ lại ngoại môn tạp dịch phòng, tìm đến Liễu Thụ.

Hắn nói với Liễu Thụ: "Liễu đại chưởng phòng, này cổ.. vị sư muội mới nhập môn định bán huyết trả nợ."

Liễu Vũ mặt mỉm cười, tâm nói: "Ta khi nào muốn bán huyết trả nợ?"

Liễu Thụ còn đang luyện tập khống chế cầu lửa, nghe La Chứa nói sợ tới mức đem cầu lửa đốt cháy lông mày của chính mình. Hắn khó có thể tin mà nhìn về phía Liễu Vũ, hỏi: "Bán huyết?"

Liễu Vũ mặt mỉm cười, gật đầu, nói: "Đúng rồi."

Cô không nghĩ đến chửi tục mới lạ. Bán huyết, bán thận mang ý tứ bao quát, hiện tại lại thành mang ý tứ trên mặt chữ, nhưng nghĩ kỹ lại đây cũng là cách nhanh nhất để giải quyết quẫn cảnh hiện tại của cô, vẫn tốt hơn đi làm tạp dịch bưng trà rót nước. Cô đi bưng trà rót nước người ta ngại không dám uống, âm khí thì nặng, người thì mang độc. Cha mẹ cô mà biết có một ngày cô nghèo đến mức đi bán huyết, có thể hay không vào WC khóc đến bất tỉnh. Biết đâu sau khi cô xảy ra chuyện họ đã vào WC khóc đến bất tỉnh rồi cũng nên. Cô nghĩ đến cha mẹ, bỗng nhiên có điểm trát tâm.

Liễu Thụ một lời khó nói hết mà nhìn cô.

Loại này đại yêu huyết rất đáng giá. Nếu có thể ngưng tụ thành tinh huyết liền không thể ra giá. Nhưng hiện tại con cổ yêu này trong người có thể đang mang trọng thương, người được phòng dính vào ngon ngọt, sợ sẽ đánh chủ ý trên người cô. Bất quá hiện tại cô là ngoại môn đề tử, được quy củ tông môn bảo hộ, dược phòng có người muốn lấy huyết cũng sẽ biết điểm dừng, mỗi ngày có thể sẽ mang các loại đồ vật đến cho cô để đôi lấy huyết, không dám mạnh mẽ mà lấy huyết. Dù gì sát hại đồng môn là trọng tội, một khi phạm vào mất hết tiền đồ không nói, tính mạng cũng chưa chắc được bảo toàn. Người ở dược phòng đối với cổ loại cực kỳ quen thuộc, còn có thể thuận tiện xem bệnh cho cô một lượt.

Liễu Thụ sau khi cân nhắc, đối Liễu Vũ nói: "Ngươi cùng ta tới đây." Hắn sửa sang lại quần áo, mang trên người ngọc bài chưởng phòng ngoại môn tạp dịch phòng, cùng Liễu Vũ ra cửa, đi hướng trên núi.

Liễu Vũ rất tò mò, đối với Liễu Thụ, hỏi: "Ngoại môn tạp dịch phòng quản lí ngoại môn tạp dịch đệ tử cùng ngoại môn đệ tử sao không gọi là ngoại môn phòng?"

Liễu Thụ nói: "Chúng ta thuộc ngoại môn phòng, do ngoại môn trưởng lão quản lí."

Liễu Vũ nháy mắt đã hiểu. Ngoại môn nhà tôi chỉ là một bộ môn nhỏ, thậm chí có thể xem là một tiểu đội, rốt cuộc vẫn còn rất nhiều thôn khác. Cô hỏi: "Vậy ngoại môn kia có bao nhiêu phòng?"

Liễu Thụ nói: "Vậy thì nhiều, mỗi cái thôn đều có một cái ngoại môn tạp dịch phòng, ở trên núi còn có ngoại môn dược phòng, ngoại môn thực phòng, ngoại môn khí phòng, ngoại môn đan phòng, ngoại môn thứ các,.. Ngươi hiện tại mới nhập môn, là đệ tử cấp thấp nhất trong ngoại môn đệ tử, chờ đến trung giai, ngươi có thể rời thôn, đi đến ngoại môn trên núi.

"Ngoại môn là nơi để đệ tử trung giai cùng cao giai tu luyện, có cung cấp điển tịch luyện công và có dệ tử nội môn thay phiên đến giảng bài. Điển tịch tầng thứ nhất ở thư các đều là miễn phí, có thể dụng ngọc bài đeo eo đi vào, tuỳ tiện xem." Hắn nhìn mắt Liễu Vũ nói: "Ngươi có tu vi cao thâm như vậy, sớm đã có con đường tu luyện của chính mình, hẳn không cần điển tịch công pháp của ngoại môn."

Liễu Vũ nói: "Đi xem cũng tốt." Đi càng nhiều chỗ, sớm làm quen hoàn cảnh, dù sao cô là muốn đi bán huyết, tiện đường không.

Liễu Thụ nói: "Hôm nào dẫn ngươi đi."

Hôm nào? Liễu Vũ không hiểu liền hỏi: "Chúng ta hiện tại là đi đâu?"

Liễu Thụ nói: "Nội môn dược phòng." Hắn thấy Liễu Vũ ngây ngốc cái gì cũng không biết, lại giải thích: "Đạo hạnh ngài cao thâm như vậy, huyết ngài bán ngoại môn dược phòng ăn không nổi. Ngài đem huyết bán cho ngoại môn dược phòng, cuối cùng vẫn bị họ mang đến nội môn dược phòng, ngài còn phải bị bọn họ... khụ..." Hung hăng mà quát tầng nước luộc.

Liễu Vũ không cần nghĩ cũng có thể biết vừa rồi Liễu Thụ nuốt lại từ gì. Liễu Thụ chính là muốn làm trung gian cho cô để kiếm phần chênh lệch giá. Hắn thuộc quản lí của ngoại môn, vòng qua người lãnh đạo trực tiếp, mang cô trực tiếng đến nội môn, dễ đắc tội người khác. Hắn dám hoặc làm như vậy, có thể hiểu hắn có chỗ dựa, ở nội môn dược phòng có quan hệ.

Bất quá, người ta có quan hệ là bản lĩnh của người ta, như thế nào cũng coi như là đang giúp cô. Liễu Vũ vần thành tâm thành ý cảm tạ.

Liễu Thụ nói; "Không cần khách khí." Dẫn Liễu Vũ cọ cọ cọ mà hướng trên núi đi.

Lúc này trời cũng đã tối, lại không có đèn đường, ánh trăng thì bị cây cối ven đường che khuất, một mảnh đen như mực.

Liễu Vũ đã sớm quen với hoàn cảnh hắc ám, cô đối Liễu Thụ có thể nhìn thấy mọi vật nhưng thật ra có điểm lau mắt mà nhìn.

Hai người bọn họ tốc độ bước đi nhanh, không bao lâu liền tới được giữa sườn núi, trở lại cái sơn động có nhiều cổ người. Cô đầy mặt không thể tưởng tượng nổi, hỏi Liễu Thụ: "Đây là nội môn dược phòng à?"

Liễu Thụ nói: "Đúng rồi, đây là nội môn dược phòng, ngươi chính là từ nơi này ra tới đó."

Liễu Vũ âm thầm ha hả một tiếng, rất muốn hỏi, Cổ Đạo tông của các người có phải hay không chỉ lớn bằng cái bàn tay.

Cô mỉm cười nhưng mặt đều không banh ra được, liền sợ chính mình chạy tới đây bán huyết, lại biến thành bán huyết bù nợ cho năm cây Xuyên Tâm Liên ngàn năm. Cô định quay đầu rời đi thì thấy Liễu Thụ đã tiếng đến cô người trông cửa trao đổi.

Cô người kia hai mắt nhìn cô "Vào đi" sau đó dẫn hai người vào trong.

Liễu Vũ đôi Liễu Thụ gọi cổ người là tổ tông cô thật vô lực phun tào. Yên lặng cùng hắn theo sau cổ người đi vào.

Ven đường, các loại mùi hương hướng mũi cô bay vào, cô thèm đến mức nước miếng chảy ra tới. Nơi này nhiều dược liệu, đặc biệt có nhiều loại nghe lên liền rất thơm, nếu ăn số dược liều này vào khẳng định càng thơm.

Bọn họ xuyên qua phần ngoài sơn động, nhìn như phân xưởng đóng gối thành phẩm, đi dọc thông đạo hướng vào trong đi. Thông đạo này bốn phía thông với nhau, ở mỗi cái ngã rẻ đều có cổ người đứng gác. Những cổ người này có một số thì đứng thẳng lưng dán vào vách tường sơn động, một số thì ở vách tường đào một cái chỗ vừa đủ thân người khoanh chân ngồi đó đả toạ. Toàn bộ đều mang bộ dáng thực xấu. Giống như xác ướp cổ mộ sẽ vùng dậy.

Liễu Vũ tận lực đi ở giữa đường tận lực tránh đi bọn họ.

Không bao lâu Liễu Thụ dẫn cô đến trước một cái sơn động.

Liễu Vũ liếc mắt một cái liền nhận ra, kia là lão đạo tang thi đất trồng rau... Sơn động của Trạch Lâm lão tổ tông. Cô chính là tự cái sơn động này đi ra theo huynh muội Liễu Thụ xuống núi.

Liễu Thụ đi tới cửa, nhìn thấy người trong phòng đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cung kính mà hành lễ, còn có điểm khó nén kích động, "Liễu Thụ bái kiến lão tổ, bái kiến Trạch Lâm lão tổ tông."

Trực tiếp xưng hô lão tổ. Chẳng lẻ là tổ tông trực hệ nhà Liễu Thụ, Liễu Vũ cách động bích, cảm giác được bên trong chỉ có một Trạch Lâm lão tổ tông, ngửi được cũng chỉ có hương vị của lão. Không co những người khác. Cô tò mò mà lại gần hướng vào trong liền thấy, Trương đại lão đang ngồi bên trong uống trà.

Khi cô đang nhìn qua một lượt, vừa lúc đối diện trực tiếp tầm mắt Trương đại lão đảo qua, lãnh u u, tương đương khiếp người.

Liễu Vũ nội thâm tức khắc có một vạn con dê cùng lúc rít gào. Cô vừa mắng Trương đại lão, vừa quay đầu liền gặp được. Cô căn da đầu. Học theo bộ dáng của Liễu Thụ mà hành lễ: "Bái kiến Tịch Nhan lão tổ, bái kiến Trạch Lâm lão tổ tông"

Trương Tịch Nhan thật sâu mà nhìn vào mắt Liễu Vũ, cúi đầu uống trà.

Liễu Vũ tâm nói, xong rồi, bị đại lão ghi hận, quay đầu lại tám phần là bị khó dễ thu thập.

Liễu Trạch Lâm hỏi: "Có việc gì sao?"

Liễu Thụ nói: "Hồi Trạch Lâm lão tổ tông, Liễu Vũ muốn bán huyết trả nợ."

Trương Tịch Nhan nghe vậy lại đánh giá thật sâu Liễu Vũ mấy lần.

Liễu Thụ mắt sắc, thật mau nói tốt cho Liễu Vũ: "Liễu Vũ khôn một xu dính túi lưu lạc đầu đường, La Chứa cho cô ấy mượn ít tiền, Liễu Vũ băn khoăn, không muốn thiếu tiền người khác, cố ý đến bán huyết trả nợ. Cô ấy vừa đến Liễu Gia thôn có chỗ không dễ dàng, thân còn mang trọng thương, thỉnh Trạch Lâm lão tổ tông xem cho cô ấy một chút.." Hắn nói xong còn mang vẻ mặt tươi cười, chỉ hướng Liễu Vũ.

Liễu Trạch Lâm quét đôi mắt với đồng tử khuếch tán tới Liễu Thụ, lại trộm mắt ngắm Trương Tịch Nhan, sau đó nhìn Liễu Vũ, nói: "Ngươi ăn vụn năm cây Xuyên Tâm Liên ngàn năm cùng linh cổ, ngủ một giấc ba mươi năm. Lần này tới bán huyết, ngươi tính ngủ tiếp bao nhiêu năm?"

Liễu Vũ choáng váng, chỉ cảm thấy đại não lúc này vô pháp tự hỏi. Cô ngủ ba mươi năm. Cô liền hôn mê một lát, như thế nào liền ngủ ba mươi năm.

Một hồi lâu qua đi, cô phục hồi lại tinh thần, hỏi: "Ta tính đi bán huyết tìm một bác sĩ... một đại phu để chữa bệnh..." Cô chỉ chỉ phần đầu nói: "Giống như ta có điểm mất trí nhớ, thêm một chút thích phát ngốc, nghĩ bán huyết để trị, không biết bán huyết yêu cầu ngủ bao nhiêu năm mới đủ?"

Trương Tịch Nhan lạnh lùng mà quét mắt nhìn Liễu Vũ, sau đó truyền âm cho Liễu Trạch Lâm.

Liễu Trạch Lâm bất động thanh sắc đối với Liễu Vũ mà thuật lại: "Hồn lực của ngươi thực nhược, ngươi thao tác tử cổ là phương pháp nguy hiểm nhất, dùng nguyên thần nhập pháp.. chính là ngươi đem nguyên thần phân tán vào tử cổ ra thao trường khống chúng nó. Một khi ngươi thả ra tử cổ thì vô pháp thu hồi, nên thần hồn của ngươi cũng bị hao tổn, cho dù thông qua việc trầm miên để chữa trị nguyên thần cùng thân thể, nhưng bộ phận thần hồn bị mất đi theo đó là kí ức cũng vĩnh viễn không tìm lại được. Thích phát ngốc là bởi vì ba hồn bảy phách của ngươi thực nhược. Khi ngươi làm những việc hao phí tâm thần, nếu tiêu hao quá mức sẽ dẫn đến việc phát ngốc. Hắn chốt lại, bổ sung thêm một câu: "Nếu hiện tại người bán huyết, e là ngươi sẽ biến thành ngu dại."