Thạch Kiếm rời khỏi Thủy Tiên Phi Tử trong lòng chàng như có một cục chì đè xuống, vô cùng nặng trĩu, chàng không tin mình lại có thể làm việc hồ đồ như thế.
Nhưng lời nói của Thủy Tiên Phi Tử vô cùng chân thành, chàng không thể không tin được.
Chàng trầm tư nói:
- Ta phải làm sao đây? Gió lạnh hất vào mặt, chàng có vẻ tỉnh táo hẳn ra, thở than nói:
- Ai dà! Ngày mai thì có gió của ngày mai, ta nghĩ nhiều như thế làm gì cho mệt chứ? Trước mắt việc quan trọng nhất là đến Kim Liên Trì, việc sau này thì hãy liệu sau.
Chàng quyết định xong, vội vàng thi triển khinh công lướt đi.
Lúc chàng đặt chân đến Kim Liên Trì thì sinh mạng của chàng chỉ còn lại mười mấy ngày mà thôi.
Câu Hồn Yêu Cơ vô cùng khâm phục chàng, nói:
- Không ngờ thiếu hiệp nhanh chóng đã đoạt được Thủy Tiên Nguyên Tâm như vậy.
Thạch Kiếm thở dài nói:
- Thế sự bất thường, thay đổi khôn lường, cả tại hạ cũng không ngờ được.
- Có việc gì đã xảy ra vậy? Thạch Kiếm kể lại đoạn nghiệt duyên mà Thủy Tiên Phi Tử nói cho chàng hay và cả việc của Thập Đại Ma Tôn cho Câu Hồn Yêu Cơ nghe. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: Trà Truyện chấm c.o.m
Câu Hồn Yêu Cơ nghe xong vô cùng cảm thán nói:
- Mong thiếu hiệp sau này thu xếp cho ổn thỏa.
Sau đó bà lại nói tiếp:
- Chúng ta hãy nhanh chóng dùng Thủy Tiên Nguyên Tâm mà lấy Kim Liên Tử.
Hai người đi đến bên bờ Kim Liên Trì.
Thạch Kiếm giao Thủy Tiên Nguyên Tâm giao cho Câu Hồn Yêu Cơ, bà bèn mài Thủy Tiên Nguyên Tâm ra thành bột, rải lên cánh hoa Kim Liên.
Quả cũng lạ kỳ, không bao lâu, Kim Liên Hoa từ từ héo đi.
Qua một tuần trà, Kim Liên Hoa từ từ khô héo, Câu Hồn Yêu Cơ thuận tay ngắt ra một viên Kim Liên Tử sáng lòa.
Thạch Kiếm vui mừng không thốt lên được lời nào.
Câu Hồn Yêu Cơ đưa cho chàng nói:
- Thiếu hiệp hãy cầm lấy.
Thạch Kiếm vô cùng xúc động, tay run rẩy nhận lấy Kim Liên Tử đa tạ nói:
- Tiền bối, tại hạ thật là cảm kích!
- Không cần đa tạ, mong thiếu hiệp sau này làm nhiều việc tốt không bôi nhọ danh dự của lệnh tôn.
Thạch Kiếm nghe bà nhắc đến thân phụ Võ Lâm Bạo Quân, trong lòng vô cùng cảm động và than thở.
Bỗng một âm thanh trong trẻo ngân vang từ xa bay đến.
Thạch Kiếm và Câu Hồn Yêu Cơ đồng loạt đưa mắt nhìn chỉ thấy một bóng xám lướt nhanh tuyệt luân, hướng về phía hai người.
Chớp mắt, Thạch Kiếm gọi to:
- Thân mẫu đến thật đúng lúc! Hóa ra người vừa đến là Thạch Na Na Bồng Lai Cung Chủ.
Câu Hồn Yêu Cơ thi lễ nói:
- Cung Chủ, ngưỡng mộ đã lâu nay mới gặp được quả là hân hạnh.
Bồng Lai Cung Chủ ngây người, Thạch Kiếm vội vàng giới thiệu nói:
- Thân mẫu, may mắn được Thẩm tiền bối giúp đỡ, Kiếm nhi mới thuận lợi có được một viên Kim Liên Tử, tánh mạng được cứu rồi.
Bồng Lai Cung Chủ lạ kỳ nói:
- Lẽ nào đây là một giấc mộng!
- Không phải mộng mà là sự thật.
Thạch Kiếm kể lại việc dùng Thủy Tiên Nguyên Tâm kích thích Kim Liên Hoa kết quả sớm, bỗng chàng nhớ đến việc của Thủy Tiên Phi Tử liền hỏi:
- Thân mẫu, Kiếm nhi muốn hỏi thân mẫu một việc.
- Việc gì vậy? Sao con ấp a ấp úng như thế?
- Trong lúc Kiếm nhi tinh thần hôn mê, có phải đã xảy ra việc gì phải không? Bồng Lai Cung Chủ biết Thạch Kiếm muốn hỏi việc của Thủy Tiên Phi Tử vì thế bà nhớ lại, bà không nói cho Thạch Kiếm biết việc này là vì sinh mạng của Thạch Kiếm chỉ còn lại một trăm ngày, nay đã có được Kim Liên Tử thì nên nói rõ việc này cho Thạch Kiếm biết.
Bà liền đem việc xảy ra trong khu vườn nhỏ ở hoang sơn cho Thạch Kiếm nghe.
Thạch Kiếm nghe xong kinh ngạc nói:
- Thân mẫu, quả thật có việc như thế sao?
- Đương nhiên là thật rồi.
- Thủy Tiên Phi Tử không có gạt con rồi. À! Còn phải tính sao đây?
- Con nên chăm sóc cô ta.
- Con...
- Huống hồ cô ta đã có mang rồi.
- Ái dà!...
Bồng Lai Cung Chủ an ủi nói:
- Đó là lập lại việc của hai mươi năm trước...
- Lập lại việc gì?
- Đúng vậy, không ngờ hai mươi năm trước phát sinh trên người thân phụ con, nay lại phát sinh trên người con.
Thạch Kiếm giật mình hỏi:
- Thân phụ con sao? Võ Lâm Bạo Quânsao?
- Ta không gọi thân phụ con như thế! Thạch Kiếm khẽ ngây người, chàng không hiểu thái độ của Bồng Lai Cung Chủ tại sao lại thay đổi nhanh đến thế, nhưng thành kiến của chàng đối với Võ Lâm Bạo Quânvẫn như cũ.
Vì thế chàng không vui nói:
- Thân mẫu đừng quên là lão muốn mổ bụng lấy tim con mà!
- Đó là việc đã qua rồi!
- Nhưng đó không phải là hành động của một người thân phụ đối với con mình, con chưa bao giờ nhận được tình thương của lão mà chỉ nhận được sự bức hại của lão thôi.
Bồng Lai Cung Chủ đau lòng nói:
- À! Đó hoàn toàn là sự hiểu lầm, con nên tha lỗi cho phụ thân con.
- Sự hiểu lầm làm sao?
- Sự hiểu lầm này làm cho ta và phụ thân con thành cựu thù, cũng làm cho con và thân phụ con, người thân mà như đối nghịch...
Thạch Kiếm sốt ruột hỏi:
- Thân mẫu hãy nói rõ mọi việc cho Kiếm nhi biết!
- Đó là mấy ngày gần đây, thân mẫu mới biết được...
Bồng Lai Cung Chủ dừng một lúc rồi tiếp:
- Mấy ngày trước, ta đã gặp một vị cung nữ của Bồng Lai Tiên Cung cô ta đã kể lại sự việc bí ẩn của hai mươi năm cho ta nghe.
- Sự việc cụ thể như thế nào?
- Lần trước không phải thân mẫu đã nói cho con nghe là thân phụ con đã gạt thân mẫu hay sao?
- Đúng vậy, nhưng sau đó Kiếm nhi gặp lão, lão lại nói thân mẫu đã gạt lão.
Bồng Lai Cung Chủ nói:
- Sự việc chính là từ chỗ này, ta lầm thân phụ con và thân phụ con cũng lầm ta.
- Lẽ nào hai người đều không có lỗi sao?
- Đương nhiên rồi. Vả lại ta và thân phụ con đã rơi vào quỷ kế của kẻ khác.
- Ai thế?
- Ngọc Diện Tú Sĩ Khương Quân Tông.
Thạch Kiếm nghiến chặt răng nói:
- Quả là đáng ghét, lão còn gạt con, nói là thân phụ của con nữa.
- Nhưng Ngọc Diện Tú Sĩ không phải là chủ mưu.
- Lẽ nào lão bị kẻ khác sai khiến?
- Đúng vậy!
- Là ai thế? Bồng Lai Cung Chủphẫn nộ nói:
- Thiên Ngoại Thế Ma.
Câu Hồn Yêu Cơ nghe nói thế càng căm giận lão, Thạch Kiếm chỉ muốn phanh thây Thiên Ngoại Thế Mara hàng nghìn mảnh vụn.
Bồng Lai Cung Chủnói tiếp:
- Nhưng xét cho cùng kẻ bày ra quỷ kế này lại là đảo chủ Hồng Mao Đảo.
- Là lão Hồng Mao ấy sao? Mục đích của lão là gì?
- Muốn bá chủ Trung Nguyên, xưng bá võ lâm, sau đó thống ngự lãnh thổ Trung Nguyên, làm vua thiên hạ, lão Hồng Mao Đảo Chủ kia tâm địa quả là nham hiểm xảo trá.
- Lão có dã tâm đến thế sao?
- Vì thế lão sai khiến Thiên Ngoại Thế Ma mang hai quả Ngũ Sắc Dâm Quả đến Trung Nguyên, Thiên Ngoại Thế Ma bèn khống chế Ngọc Diện Tú Sĩ, muốn sau khi ta phục Ngũ Sắc Dâm Quả rồi thì đoạt trinh tiết của ta không ngờ Tứ Phẩm Chi ăn nhầm quả đó và đã xảy ra một đoạn nghiệt duyên.
- Sự việc quả thật là như thế sao?
- Đương nhiên rồi, vì thế ta nghĩ, đoạn nghiệt duyên của con và Thủy Tiên Phi Tử cũng do mưu kế của Hồng Mao Đảo Đảo Chủ mà tạo thành.
Thạch Kiếm hỏi:
- Làm sao mà chắc chắn như vậy?
- Vì Ngũ Sắc Dâm Quả trừ Hồng Mao Đảo ra thì không có nơi nào có cả.
- Như vậy thì con bị họ hại rồi.
- Nhưng mà sự thật đã như thế không thay đổi được rồi, huống hồ là Thủy Tiên Phi Tử đã có mang, con nên chăm sóc chu đáo cho cô ta.
- Thân mẫu, con sẽ làm như thế! Bồng Lai Cung Chủ lại nói:
- Còn có một việc không biết con có chịu làm không?
- Thân phụ con đã bị nhốt trong Võ Lâm Bảo con có bằng lòng đi cứu thân phụ con không? Thạch Kiếm như không dám tin, giật mình nói:
- Võ Lâm Bảo không phải thuộc sự giám quản của thân phụ hay sao?
- Nay đã thành sào huyệt của Thiên Ngoại Phái, nghe nói thân phụ con không chịu gia nhập Thiên Ngoại Phái nên đã bị họ nhốt rồi.
- Có việc này nữa sao?
- Ài! Thiên Ngoại Phái mưu ma chước quỷ, sớm đã cho thuộc hạ làm nội ứng trong Võ Lâm Bảo một ngày nào đó trở giáo lại, không phải là dễ như trở lòng bàn tay hay sao? Thạch Kiếm nhướng mày nói:
- Ta thề phải cứu thân phụ ra.
Câu Hồn Yêu Cơ cũng cổ vũ chàng đi cứu thân phụ.
Thạch Kiếm từ giã mẫu thân và Câu Hồn Yêu Cơ lên đường đi cứu thân phụ.
Thạch Kiếm đến Võ Lâm Bảo, chàng vượt qua nhiều bức tường cao, bỗng Thạch Kiếm thấy có một đại hán từ một tòa đại sảnh đi ra.
Thạch Kiếm nhanh tay lướt đến điểm vào á huyệt của gã đại hán, tên đại hán thất kinh, toàn thân run rẩy, Thạch Kiếm nói:
- Nếu muốn bảo tồn tính mạng thì hãy nói cho ta biết Võ Lâm Bạo Quân bị nhốt ở nơi nào? Tên đại hán run rẩy gật đầu, Thạch Kiếm giải huyệt đạo cho hắn rồi bắt hắn vẽ một bản địa đồ, tên đại hán tỉ mỉ vẽ ra chỗ của địa lao. Thạch Kiếm lại điểm vào mê huyệt của hắn.
Sau đó Thạch Kiếm theo bản địa đồ mà hắn vẽ nhằm địa lao mà lướt đi.
Phút chốc, quả nhiên Thạch Kiếm nhìn thấy một địa lao, trước cửa địa lao có hai người đang canh giữ.
Thạch Kiếm lượm một hòn đá nhằm phía xa mà ném đi, bịch một tiếng vang lên.
Hai tên lao giữ bỗng nhiên tung người lên, song chưởng nhằm nơi hòn đá phát ra âm thanh mà quát to:
- Ai đó?...
Chưa dứt lời thì đã bị luồng chỉ phong từ phía sau điểm vào mê huyệt, chưa kịp kêu lên một tiếng đã ngã phịch xuống đất ngất đi.
Thạch Kiếm lướt tới, lấy chìa khóa từ trên mình họ ra.
Chàng đi đến mở cửa địa lao.
Chàng mở cửa ra thấy phía bàn trong tối, chàng từ từ đi xuống.
Chàng càng đi vào địa lao càng đen như mực.
Bỗng chàng thấy một góc tường đang ngồi co quặp một bóng người.
Thạch Kiếm khẽ gọi:
- Các hạ có phải Tứ Phẩm Chi không? Người này thức tỉnh nói:
- Ngươi là ai?
- Thạch Kiếm. Các hạ là Tứ Phẩm Chi sao?
- Đúng vậy! Thạch Kiếm mừng rỡ nói:
- Thân phụ, Kiếm nhi đến cứu thân phụ ra khỏi địa lao đây.
Võ Lâm Bạo Quân hình như không dám tin, hỏi lại:
- Cứu ta sao?
- Đúng vậy! Thân phụ nơi này không phải là nơi để cho ta nói chuyện, con cõng thân phụ ra khỏi địa lao đây!
- Ngươi cứu ta thật sao?
- Sao lại không thật chứ?
- Ngươi không căm hận ta sao?
- À! Thân phụ, ngày xưa đều là do hiểu lầm cả.
- Hiểu lầm...
Thạch Kiếm vội bước đến, nắm lấy tay của Võ Lâm Bạo Quân, mừng vui suýt rơi nước mắt, cõng Võ Lâm Bạo Quân lên.
Bỗng...
Ầm một tiếng vang lên, cửa địa lao đã đóng sầm lại.
Tiếp theo là một tiếng quát:
- Để phụ tử ngươi cùng nhau mà nhốt trong địa lao! Khà, khà... Khà, khà...
Tiếng cười sắc bén và đáng ghét kia đập vào lòng chàng, muốn phủi cũng phủi không đi, chàng nghĩ trong lòng như thế là xong rồi!