Bát Bảo Trang

Chương 107: Bát Bảo trang

Edit: Hoa Tuyết

Beta: Linh Xốp

​Trong căn phòng u tối, Yến Bá Ích mặt không đổi sắc ngồi bên cạnh bàn lạnh lùng nhìn Yến Tấn Khâu ngồi ở bên kia: "Hôm nay là ngày đầu tiên hoàng đế bệ hạ chấp chính, còn không quên đến chê cười ta à?" Trán hắn bây giờ đang đau đớn như hỏa thiêu, một canh giờ trước, chỗ đó đã có thêm một chữ "Hình".

​ "Trẫm hạ một đạo thánh chỉ, cho những thị thiếp không có con cái của ngươi có thể tự ý rời đi," Yến Tấn Khâu thong thả ung dung nói, "Hiện tại các nàng đều đã thu thập hành lý xong, ngươi có muốn đi đưa tiễn các nàng hay không?"

​"Chỉ là một đám thấy lợi quên nghĩa, có là gì chứ?" Yến Bá Ích cười lạnh nói, "Loại sinh vật như nữ nhân, ngoại trừ sinh con, còn có tác dụng gì?"

​Yến Tấn Khâu hơi nhíu mày, nhớ tới mình và Tịch Uyển đã hai ngày rồi chưa gặp mặt, thì không có tâm trạng nhìn bộ dạng này của Yến Bá Ích nữa: "Ngươi rơi vào kết cục hôm nay, quả thật là không thể trách ai được." Hắn đứng dậy đi ra ngoài ngay, không bao giờ muốn nhìn thấy Yến Bá Ích nữa.

​"Ngươi cũng có hơn ta đâu, ngay cả tỷ phu của mình cũng có thể hạ thủ, thì có tư cách gì mà nói người khác," Yến Bá Ích cười nhạo nói, "Còn vương phi của ngươi nữa, cũng chỉ bị sự ôn nhu thâm tình của ngươi mê hoặc, hoàn toàn chẳng biết dưới dáng vẻ nho nhã này của ngươi là một tâm địa ác độc đến cỡ nào."

​Yến Tấn Khâu nghe vậy quay đầu lại liếc hắn một cái, chẳng ừ hử gì cả chỉ cười cười, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.

​Nhìn cánh cửa trước mặt mình từ từ đóng lại, cả căn phòng vốn mờ tối lập tức rơi vào một mảnh tối mịt. Yến Bá Ích ngẩng đầu lên khẽ sờ vào cái trán của mình, tức giận đập vỡ bộ trà tách trên bàn.

​Trong Hiển vương phủ cửa lớn mở rộng, ngoài cửa ngự lâm quân dẫn đường, hăng hái khí thế, ngự giá xuất hành, những người không phận sự đều phải tránh đường.

​Bày ra thế trận lớn như vậy chỉ vì tân đế muốn nghênh đón hoàng hậu vào cung, vốn có vài cựu thần phản đối hành động này, nhưng ở trước mặt văn võ bá quan tân đế đã nói: "Hoa thị là thê tử kết tóc của trẫm, đã là phu thê, tất nhiên phải nhất thể không rời. Dân gian chú trọng phu thê ân ái, giúp đỡ lẫn nhau, trẫm tuy là thiên tử, không giống dân thường, nhưng vẫn muốn phu thê bạc đầu không xa rời. "

​Chúng thần cười giễu cợt, bọn họ có thể nói gì nữa, bản thân hoàng thượng đã nguyện ý, bọn họ làm thần tử chẳng lẽ còn muốn hoàng thượng không tôn trọng hoàng hậu, nạp thêm phi tần? Lại nói đây bất quá chỉ là hình thức, huống chi tân đế mới kế vị, có ai lại muốn không có việc gì tự tìm xui xẻo?

​Được rồi, người ta đường đường là đế vương cũng đã nguyện ý khom lưng đi đón nữ nhân của mình, bọn họ quản nhiều như vậy làm chi, đàng hoàng thành thật xem náo nhiệt là được rồi.

​"Nương nương, hoàng thượng đích thân đến nghênh đón ngài tiến cung." Bạch Hạ từ trước đến nay vốn luôn trầm ổn lúc này trên mặt tràn đầy vui mừng, bước vào nhà, nhìn trang phục Hoa Tịch Uyển đang mặc, thận trọng chỉnh lại trâm cài cho nàng, "Chắc lúc này đã vào đến cổng trong rồi."

​Hoa Tịch Uyển cũng không ngờ tới Yến Tấn Khâu sẽ đích thân đến đây, sau khi sững sờ một chút lại chậm rãi mỉm cười, vịn tay Bạch Hạ khoan thai đứng lên: "Đi thôi."

​Đối phương đã bước chín mươi chín bước, nàng cũng không thể ngay cả một bước cũng không đi. Đời người phải cố kỵ nhiều điều, nhưng đôi khi cũng phải có dũng khí.

​"Hoàng thượng?" Mộc Thông khó hiểu nhìn hoàng đế, không rõ vì sao sau khi vào cổng trong ngài liền muốn xuống long liễn, thế nhưng hắn vừa thốt ra những lời kia, lại nhận ra bản thân đã lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại, khom người lui về phía sau một bước. Những người khác thấy người đã theo hoàng thượng nhiều năm như Mộc tổng quản cũng không dám nói nhiều, tất cả đều nín thở ngưng thần, yên lặng theo sau hoàng đế, nhìn ngài từng bước từng bước đi về phía nội viện.

​Lúc vừa xuống long liễn, Yến Tấn Khâu còn không nhanh không chậm bước đi, thế nhưng khi hắn tiến vào cửa trong, bước chân của hắn càng lúc càng lớn hơn. Có lẽ người khác không nhận thấy được, thế nhưng Mộc Thông lại thu hết thần thái của hoàng thượng vào mắt.

​Hắn bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy hoàng hậu đang đứng ở cửa trong, đột nhiên hiểu ra, đây chính là nguyên nhân khiến hoàng thượng cởi bỏ phong độ mấy ngày nay, trở nên vội vàng hấp tấp như thế.

​Nữ nhân đang đứng ở cửa trong chỉ mới mười chín tuổi xuân, tuy tướng mạo đoạt hồn nhiếp phách, thế nhưng nét cuốn hút nhất chính là nụ cười dịu dàng nơi khóe miệng nàng, nụ cười này đủ để mê đảo tâm hồn mọi nam nhân.

​Yến Tấn Khâu thật không ngờ Hoa Tịch Uyển nguyện ý chờ hắn ngoài cửa thế này, nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe miệng nàng trong lòng hắn chợt bừng tỉnh, ngay sau đó liền không thể tả được niềm vui sướng đang xông lên trong đầu.

​Ba bước cũng thành hai, tiến nhanh đến nắm tay Hoa Tịch Uyển, ngăn cản động tác hành lễ của nàng, hai mắt Yến Tấn Khâu dừng trên gương mặt nàng, nói: "Ta tới đón nàng tiến cung."

​Hoa Tịch Uyển ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt hắn, nở nụ cười dịu dàng.

​Tầm mắt hai người giao nhau, rõ ràng không nói điều gì, nhưng lại chẳng cần nhiều lời.

​"Chúng ta đi."

​Hoa Tịch Uyển nhìn bàn tay mình đang được Yến Tấn Khâu nắm chặt, để mặc chàng dắt mình đi thẳng ra cửa lớn vương phủ.

​Khoảng cách từ cửa trong ra cửa lớn vương phủ cũng không gần, thế nhưng Yến Tấn Khâu vẫn nắm tay Hoa Tịch Uyển đi bộ chứ không dùng long liễn, hai người không nhanh không chậm đi qua cầu vòm trên hồ sen, đi qua hành lang gấp khúc xinh đẹp tinh xảo, đi qua từng cánh cửa trong vương phủ, giống như đôi tình nhân bình thường đang tản bộ dạo chơi, mà không phải đế vương cùng đế hậu.

​Hai người cách cửa lớn vương phủ càng ngày càng gần, Yến Tấn Khâu nhìn cánh cửa vương phủ đang mở rộng, dừng bước lại nói: "Ta đã từng nói, nhất định sẽ không để nàng chịu ấm ức nữa, hôm nay và về sau, nếu nàng không thích thì không phải quỳ lạy bất kỳ ai nữa cả."

​Hoa Tịch Uyển nhìn bàn tay đang được nắm chặt của mình, dùng tay kia nhẹ nhàng phủ lên mu bàn tay Yến Tấn Khâu: "Lời nói của chàng, ta đều nhớ cả."

​Nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, Yến Tấn Khâu cười nói: "Nàng nhớ hay không cũng không quan trọng, ta sẽ nhớ kỹ thay nàng." Nói xong, không đợi Hoa Tịch Uyển mở miệng, lại kéo tay nàng ra cửa. Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, đỡ Hoa Tịch Uyển vào xa giá của mình.

​Lễ quan đi theo mí mắt run lên, nhưng cũng không có bất cứ người nào đứng ra nói gì, hai người cứ thế cùng nhau bước lên xa giá.

​Hôm qua người của Công bộ Lễ bộ và điện Trung Tỉnh đã làm việc suốt đêm không ngủ nghỉ, làm ra chiếc long phượng trình tường liễn này, chỉ vì hoàng thượng nói, phu thê chính là âm dương điều hòa, cùng nhau xuất hành thì không nên phân chia thứ bậc, lại càng không nên phân ta – ngươi. Đế vương là rồng, đế hậu là phượng, ngày sau người cùng hoàng hậu xuất hành, sẽ chỉ ngồi chung một liễn.

(*) liễn: xe kéo, xe vua ngồi (người kéo)

​Hoàng thượng và hoàng hậu ngồi chung một xa giá, hoàng thượng không có ý kiến, bọn họ làm thần tử cũng không nên nhiều lời, thế nhưng việc hoàng hậu ngồi long liễn ít nhiều gì cũng không hợp quy củ, hoàng thượng lại kiên trì muốn cùng hoàng hậu ngồi chung, vậy bọn họ chỉ có thể nghĩ cách.

​Hoàng thượng đã nói đế hậu vốn là nhất thể, vậy bọn họ cứ dứt khoát chế tạo gấp một chiếc long phượng trình tường liễn, thích hợp cho cả hoàng thượng và hoàng hậu, lại không trái quy củ, nên chung quy việc này đã không thành vấn đề nữa.

​Đế hậu tình thâm, hoàng hậu lại xuất thân từ danh môn thế gia, nhà mẹ đẻ cùng nhà ngoại đều là trung thần nhiều đời, bọn họ cũng không lo lắng yêu nữ họa quốc gì đó, việc này chính là niềm vui lớn, điều duy nhất không được hoàn mỹ đó là hoàng thượng và hoàng hậu đều còn quá trẻ, thành hôn cũng chưa tới hai năm, dưới gối không có con trai con gái gì cả.

​Bất quá vì hai người đều còn trẻ tuổi, nên chuyện con cái cũng không phải là vấn đề lớn lao.

​Năm ngày sau, Yến Tấn Khâu chính thức đăng cơ, đổi niên hiệu là Thịnh Khôn. Sau khi hắn khoác áo tang tròn hai mươi bảy ngày, thì ngoại trừ ban phát một vài ý chỉ phong thưởng theo lệ, còn truyền một khẩu dụ khiến cả triều đình khiếp sợ.

​"Hậu cung của trẫm, sẽ chỉ có một người là Hoa thị mà thôi."

​Tuy rằng có không ít đại thần ngoài miệng tán thưởng hoàng thượng trọng tình trọng nghĩa, nhưng trong lòng lại thầm thở dài, hoàng thượng vẫn còn quá trẻ tuổi, chỉ sợ ngày sau sẽ vì khẩu dụ này mà tự vả lên mặt mình thôi.

​Hoàng hậu có đẹp, nhưng mỹ nhân cũng có ngày đến tuổi xế chiều, mà trên đời này có nam nhân nào lại không ham mê sắc đẹp? Vợ chồng son ân ái mặn nồng, thế nhưng đến tuổi trung niên, thì tình cảm sâu đậm ngày xưa cũng hóa thành nhạt nhẽo nhàm chán, tình yêu cũng hóa thành tuổi trẻ bồng bột, lời thề cũng sẽ biến thành một phút xung động, đến lúc đó phải giải quyết thế nào đây?

​Ba tháng sau, Thịnh Khôn đế cử hành đại điển phong hậu vô cùng long trọng cho Hoa hậu, không chỉ để Hoa hậu nhận lễ quỳ bái của bách quan và mệnh phụ, còn đích thân trao kim bài, kim sách, kim ấn đại biểu cho thân phận hoàng hậu cho Hoa hậu.

​"Từ hôm nay, nàng và ta sẽ dắt tay nhau sinh sống trong chốn hoàng cung này, trẫm nhất định sẽ không phụ nàng." Yến Tấn Khâu đứng ở bậc thềm ngọc trên cao, nhìn những quần thần đang quỳ lạy phía dưới, nghiêng đầu nói với Hoa Tịch Uyển, "Ta biết nàng không thích cuộc sống trong hoàng thất, thế nhưng kiếp này nàng sẽ không thể rời khỏi nơi này được, là ta có lỗi với nàng."

​"Chẳng phải chàng đã từng nói chúng ta ở bên nhau, là lương duyên trời định sao?" Hoa Tịch Uyển nhẹ nhàng cười, "Trước đây chàng không ép buộc cưỡng đoạt ta, cũng không phải do ta khóc nháo muốn gả cho chàng. Chàng không thể cho ta cuộc sống lười biếng, nhưng cũng đã cố gắng để cho ta không phải lo nghĩ nhiều, những điều chàng làm đã quá đủ rồi."

​Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, thoải mái nở nụ cười: "Có lẽ, ông trời đã định trước tất cả, để cho ta gặp chàng, cho chàng gặp ta, đây chính là duyên phận."

​Nàng không tin lời hứa, không tin lời thề, nhưng lại tin tưởng chính mình.

​Con đường có gập ghềnh cũng sẽ có điểm dừng, không đến phút cuối cùng, thì có ai biết được đời mình là tốt đẹp hay bất hạnh.

​Có lẽ nàng không tin tưởng hoàn toàn lời thề của nam nhân, nhưng sẽ không vì điều đó mà hoài nghi hay phủ nhận toàn bộ tình cảm của đối phương.

​Cũng chỉ là một đời, nàng dám cược, cũng cược thắng.

"Nữ nhi Lô gia trước khi xuất giá, mẫu thân nàng đã đích thân tặng nàng một hộp nữ trang, bên trong chứa tám bộ trâm cài, cho nên nữ nhi Lô gia xưng danh Bát Bảo Trang."

​Hoa Tịch Uyển từ trong khay lấy ra một hộp gỗ đàn hương tinh xảo, đưa tới tay Yến Tấn Khâu.

​"Kim ngân- bát bảo, mỗi người bốn món, ngụ ý tay trong tay vượt qua sóng gió, ân ái mãi không rời."

(*) Bát bảo: ngọc ấn, ngự ấn, ngọc tỉ.

​ Yến Tấn Khâu mở hộp gỗ đàn hương ra, bên trong là một miếng ngọc bội đồng tâm, một chiếc nhẫn ngọc có chữ phúc, một cây trâm tường vân và một mão ngọc tinh xảo.

​Hắn chợt ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Tịch Uyển, chỉ thấy nàng sóng mắt long lanh, nét mặt tươi cười như hoa như ngọc.

Các bạn có hiểu ẩn ý sau nụ cười của Tịch Uyển khi Tấn Khâu tới đón nàng vào cung không, điều đó đã thể hiện nàng đã mở rộng tấm lòng với Tấn Khâu. Và chàng đã nhận ra điều đó!!!

HOÀN CHÍNH VĂN