Có chút ngoài ý muốn khi mới
sáng sớm Tô Dịch Thừa đã gọi điện cho anh, nhưng mà vẫn trực tiếp bấm bàn phím
nhận điện thoại: “Alo”,
“Muốn cùng đi uống rượu không,
hôm nay mình không bận việc gì.” Giọng nói ôn nhuận của Tô Dịch Thừa từ điện
thoại truyền đến, giọng điệu mang theo hương vị trêu chọc.
Chu hàn cười khẽ, khóe môi khẽ
nhếch lên ý cười rõ rệt: “mình không có thói quen uống rượu buổi sáng.”Vừa nói
vừa đi đến tủ quần áo, tối qua ra không ít mồ hôi, người thấy dính dính thật khó
chịu.
“Nghe ra tâm trạng cậu hôm nay
không tệ.” Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa vừa cười vừa nói.
“Ăn được ngủ ngon, tâm trạng
không có lý do không tốt.” Quan trọng là người nào đó đã thông suốt rồi, trước
lúc anh hao hết kiên nhẫn rồi đã đáp lại anh, đương nhiên, những chuyện riêng tư
này anh sẽ không nói cho Tô Dịch Thừa, tránh cho cậu ta lại chê cười
anh.
Nghĩ tới buổi sáng Lâm Lệ dựa
vào trong lòng mình, Chu Hàn không khỏi khẽ cười thành tiếng.
Tiếng cười tuy rất nhẹ nhưng
bên kia điện thoại lỗ tai Tô Dịch Thừa lại nhạy cảm nghe được, hỏi: “ Cậu đang
cười sao?”
Chu Hàn cầm quần áo chuẩn bị
sẵn, đi vào phòng tắm, nhìn vào gương lớn, nhìn chính mình trong gương, quả
nhiên thấy ý cười nhợt nhạt trên môi, nói: “từ khi nào cậu lại học được tính bát
quái của Diệp Tử Ôn vậy?” Vừa nói vừa đưa tay lên vuốt vuốt mái tóc vì ngủ mà
nhìn dựng đứng lên.
Như vậy thật không giống tính
cách của cậu ta, trong ba người bọn họ, Diệp Tử Ôn là người nói nhiều nhất, dĩ
nhiên cũng là người có tính bát quái nhất, thỉnh thoảng, anh và Tô Dịch Thừa lén
thảo luận, nói rằng nếu thực sự thế giới này tồn tại cái gọi là kiếp trước -
kiếp sau thì nhất định kiếp trước Diệp Tử Ôn chắc chắn là một phụ nữ, đối với
bát quái luôn luôn là tò mò đến vô tận. Mà người đẹp nhất trong ba người sẽ là
Tô Dịch Thừa, luôn luôn ôn nhuận nho nhã, mặt lúc nào cũng mang theo ý cười, cho
dù tàn nhẫn cũng có thể nói hay như gió xuân, về phần anh đương nhiên là nói ít
nhất, sắc mặt lạnh nhất. Thật ra có đôi lúc anh nghĩ , ba người như vậy lại có
thể trở thành bạn thân thật là có chút khó tin.
Nghe vậy, bên kia điện thoại Tô
Dịch Thừa cười, nói: “cậu ta cũng sắp thành em rể mình rồi, gần đây tất nhiên là
tiếp xúc có nhiều hơn một chút, bị nhiễm tính cách cậu ta cũng không thấy có gì
là khó hiểu.”
Chu Hàn xoay người lại, tựa vào
bồn rửa mặt, nói: “sáng sớm cậu đã gọi điện cho mình không phải chỉ để luyện mồm
mép chứ, nếu như vậy, mình đây xin chịu thua.”
Đùa giỡn cũng đã đùa giỡn, Tô
Dịch Thừa liền nói đến vấn đề chính, “Không có gì, hôm qua gọi điện cho cậu
nhưng cậu không cầm máy, chỉ muốn nói rằng hôm qua gặp được bà xã của
cậu.”
“Không phải là mình, là An
Nhiên có mấy lời muốn nói với cậu.”
Theo bản năng nhíu mày, “Cái
gì?” Trong lòng không hiểu sao có loại cảm giác lạ lùng đến khó tả, là bất an
hay là gì? Chính anh cũng không xác định được.
Bên kia điện thoại Tô Dịch Thừa
không nói chuyện, đợi một lát, truyền đến giọng nói mềm mại của phụ nữ: “Alo, là
Chu Hàn sao, tôi là Cố An Nhiên.”
“Ừ.” Chu Hàn đáp lại, không rõ
cô muốn nói gì, “Cô muốn nói gì với tôi?”
“Trước khi tôi nói chuyện này,
anh trả lời cho tôi biết một vấn đề.” Bên kia điện thoại An Nhiên
nói.
Chân mày bất giác nhíu chặt
hơn, hỏi: “Cô muốn hỏi cái gì?” Không hiểu sao cảm thấy căng thẳng, ngay cả dùng
sức tay nắm điện thoại di động rất mạnh mà anh cũng không nhận thấy
được.
An Nhiên cũng không quanh co,
lòng vòng mà trực tiếp vào thẳng vấn đề, hỏi: “Anh đối với Lâm Lệ rốt cuộc là
như thế nào, thật như cô ấy nói hai người chẳng qua là hợp tác hay là có tình
cảm?” Cô trước hết phải xác định tâm ý của Chu Hàn, nếu như anh ta không có tình
cảm với Lâm Lệ, vậy cô không nói nhiều nữa.
“Đương nhiên là có tình cảm.”
Gần như không hề nghĩ ngợi mà trả lời luôn, nếu không có tình cảm, anh sẽ không
lên giường với cô, anh không phải loại người chỉ vì nhu cầu sinh lý mà tùy tiện
tìm một người phụ nữ lên giường làm loại chuyện này, nếu ngay cả năng lực tự
kiềm chế bản thân cũng không có, vì nhu cầu mà động tình, như vậy có khác gì súc
sinh.
Có lẽ anh không phải là người
tốt, nhưng anh đối với tình cảm rất thuần túy, nếu yêu thì nhất định sẽ hi sinh
tất cả, cho dù kết quả là vết thương đầy mình, anh cũng không hối hận vì đó là
sự lựa chọn của anh. Đương nhiên nếu không yêu, anh tuyệt đối sẽ không lựa chọn
bắt đầu, đây là ý thức trách nhiệm tối thiểu mà đàn ông phải
có.
Nghe vậy, bên kia điện thoại An
Nhiên nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải Tô Dịch Thừa cho cô biết hai
hôm trước Chu Hàn tìm anh uống rượu kể khổ, biết hôn nhân của hai người đã sớm
biến đổi, cô cũng sẽ không gọi cuộc điện thoại này.
Lo lắng trong lòng dường như đã
tiêu tan, im lặng một lúc, lúc này Anh Nhiên mới mở miệng nói: “Chu Hàn, Lâm Lệ
là người rất mềm lòng cũng là người cố chấp, cũng bởi vì cố chấp, cho nên mới
yêu phải một người coi mình là thế thân trong mười năm, tôi không biết bây giờ
quan hệ của hai người đã tiến triển đến bước nào, nhưng tôi hi vọng nếu anh thật
sự có tình cảm với Lâm Lệ, thật sự muốn duy trì cuộc hôn nhân của hai người, như
vậy thái độ của anh nên mạnh mẽ một chút, đừng để người và chuyện trong quá khứ
ngăn cách giữa hai người.”
“
Cô là nói …..”
“Hôm qua tôi có hẹn cô ấy đi
uống trà, mẹ của Trình Tường hình như đang quấy rầy Lâm Lệ, Lâm Lệ là bạn tốt
nhất của tôi trong cuộc đời này, tôi chỉ muốn cô ấy được hạnh phúc, cuộc tình
mười năm trước đã khiến cô ấy vết thương chồng chất, tôi không muốn cô ấy lại đi
trên chặng đường oan uổng đó một lần nữa, nếu anh thật lòng với Lâm Lệ, như vậy
đừng cho cô ấy cơ hội dao động, cô ấy không phải là người nhẫn tâm, tôi chỉ
không muốn cô ấy bị bắt ép phải bất đắc dĩ đồng ý chuyện gì đó, rồi lại hối hận,
cho nên nếu anh đã xác định được lòng mình, như vậy tôi khuyên anh đi kéo cô ấy
lại, kéo cô ấy về bên người và giữ cô ấy thật chặt, ôm chặt lấy không cần buông
tay.” Bên kia điện thoại, An Nhiên nói đều là những lời từ đáy lòng, hôm qua mẹ
Trình Tường gọi cuộc điện thoại kia, cô nghe được Lâm Lệ bất đắc dĩ, cô hiểu Lâm
Lệ, Lâm Lệ chưa bao giờ là một con người tuyệt tình, nếu chỉ vì Trình Tường bị
bệnh nặng, một lần nữa quay về bên Trình Tường, cô ấy sẽ không hạnh phúc, cuộc
tình với Trình Tường đã khiến cho cô ấy không vui vẻ gì cả, cô không muốn nhìn
thấy Lâm Lệ tiếp tục không vui vẻ như vậy, cô thật nhớ con người Lâm Lệ lúc
trước bất cứ lúc nào cũng cười đùa vui vẻ.
Chu Hàn im lặng, anh biết An
Nhiên nói không sai, mẹ Trình Tường đúng là quấy rầy Lâm Lệ, dùng tình cảm mười
năm của cô với Trình Tường áp bách cô, nhưng bà ta lại không suy nghĩ xem trong
thời gian mười năm, Trình Tường và Trình gia cuối cùng mang đến cho cô cái gì,
có bao nhiêu vui vẻ để nhớ lại, một người vì một cuộc tình mà dùng bệnh kén ăn
để tra tấn chính mình, phải chịu rất nhiều tổn thương lên mới biểu hiện thành
bệnh trạng như vậy.
An Nhiên nói tiếp: “Lâm Lệ
không mong muốn gì nhiều, chỉ đơn giản là một phần tình cảm mà thôi, có nhiều
người có thể cho, nhưng cũng có rất nhiều người không thể cho, nhưng mà nếu
không thể cho, chỉ hi vọng đừng đến làm chậm trễ thời gian của cô ấy, lãng phí
tình cảm của cô ấy, cô ấy đã phí phạm thời gian mười năm, cũng đã dốc tỉnh cảm
quá nửa cuộc đời, có lẽ cô ấy vẫn do dự, một mực lưỡng lự không dám tiến lên, đó
chẳng qua chỉ là cách bảo vệ bản thân mình của cô ấy, cô ấy không dám thua nữa,
cũng thua không nổi nữa.
Một người từng trải qua thương
tổn lớn như vậy, có muốn tiến lên một bước dù chỉ là một bước nhỏ cũng phải cần
đến can cảm rất lớn, cô ấy nâng niu tình cảm của mình trong tay, cẩn thận che
chở, phần tình cảm này quá nặng, nặng chính là do đó là toàn bộ còn lại của cô
ấy, người bình thường nếu không muốn nổi thì cũng không dám muốn. Chu Hàn, anh
xác định muốn có tình cảm của Lâm Lệ sao? Nếu có một tia do dự, như vậy
…”
“Tôi dám muốn.” Không đợi An
Nhiên nói xong, Chu Hàn trực tiếp cắt đứt lời chưa kịp nói của An Nhiên: “Tôi
biết rõ điều tôi muốn là gì, cũng rất biết rõ tôi có thể cho cô ấy cái gì, cô ấy
muốn không nhiều lắm, tôi vừa vặn lại có thể cho cô ấy những điều cô ấy
muốn.”
Nghe vậy, bên kia điện thoại An
Nhiên im lặng một hồi lâu, cũng không nói chuyện.
“Những lời cô vừa nói tôi sẽ
nhớ kỹ, tôi sẽ kéo cô ấy lại khoác chặt bên mình, sẽ không cho cô ấy có cơ hội
dao động nữa.” Chu Hàn nói từng câu từng chữ, như là đang lập lời thề và hứa
hẹn.
Im lặng một lát, bên kia điện
thoại An Nhiên cuối cùng cũng mở miệng nói: “Đối xử thật tốt với Lâm Lệ, đừng
lấy cô ấy ra làm thế thân của bất cứ kẻ nào, cô ấy sẽ không chịu
nổi.”
“Tôi biết.” Chu Hàn
đáp.
Hai người không nói gì thêm
nữa, cúp điện thoại, Chu Hàn nhìn chằm chằm điện thoại trong tay một hồi lâu,
trực tiếp gọi điện cho Lâm Lệ, điện thoại rất nhanh có người bắt máy, không đợi
Lâm Lệ mở miệng, trực tiếp hỏi cô: “Em đang ở đâu?”
“Anh tỉnh rồi à?” Điện thoại
bên kia tựa hồ có chút ầm ĩ, có tiếng người nói chuyện qua
lại.
“Em đi bệnh viện?” Chu Hàn
hỏi, vừa nói vừa đi ra khỏi phòng tắm.
“Lát nữa em về.” Bên kia điện
thoại Lâm Lệ trả lời, không quên căn dặn nói: “Em nấu cháo rồi, để trong nồi để
giữ ấm, anh nhớ ăn nhé.”
Chu Hàn như không nghe thấy lời
cô nói, chỉ nói: “Chờ anh, anh lập tức qua tìm em.” Nói xong không chờ Lâm Lệ
kịp phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm lệ cầm lấy điện thoại nhìn
một lúc lâu, có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó xoay người đi vào tòa nhà
bệnh viện.
Mẹ Trình thấy Lâm Lệ đến, kích
động lôi kéo tay cô một lúc lâu cũng không buông ra, thật ra cũng chỉ là đơn
giản nói với cô mấy lời, muốn cô cố gắng khuyên nhủ Trình
Tường.
Lâm Lệ có chút bất đắc dĩ, chỉ
có thể gật đầu, buông tay mẹ Trình ra, một mình mở cửa bước vào phòng
bệnh.
Chu Hàn vội vàng thay quần áo
chạy xuống dưới lầu, xuống tới nơi mới phát hiện mình cầm theo ví tiền nhưng lại
không cầm chìa khóa xe, cũng chẳng quan tâm nữa, trực tiếp ra ngoài bắt taxi đến
bệnh viện.
Đến bệnh viện chỉ thấy ba mẹ
Trình Tường đang đứng bên ngoài, hai người họ thấy Chu Hàn ở đây có chút ngoài ý
muốn: “Cậu…”
Chu Hàn không nhìn bọn họ, trực
tiếp lướt qua bọn họ đi vào phòng bệnh, cũng không nghe hai người phía sau đang
ngăn cản, trực tiếp xoay tay nắm cửa mở cửa đi vào.
“Này, cậu không thể đi vào
…”
Trong phòng bệnh Lâm Lệ đang
ngồi trên ghế bên giường, nghe thấy phía sau có tiếng động, quay đầu nhìn lại,
chỉ thấy Chu Hàn đứng ở cửa, nhíu chặt mày lại, vẻ mặt có chút nghiêm
túc.
Chu Hàn cũng nhìn cô, đôi mắt
đảo qua Trình Tường đang nằm trên giường bệnh, không dừng lại, một lần nữa trở
lại trên mặt Lâm Lệ, không nói chuyện, đi nhanh về hướng cô, đưa tay nắm lấy tay
cô, dùng sức một cái, kéo cô ôm chặt vào trong lòng mình, động tác bá đạo có
chút thô lỗ.