Lâm Lệ lái xe trở về, dọc theo
đường đi liên tục nghĩ đến những lời Tô Dịch Thừa nói với cô trong quán cà
phê.
“Trước kia em và Trình Tường có
tình cảm mười năm, thậm chí còn có con, cuối cùng cũng không thể kết thành vợ
chồng, nếu như nói hai người kết hôn rồi sống chung với nhau là một loại duyên
số, vậy thì em và Chu Hàn sao không phải là không có cái duyên này
chứ.”
Xe dừng lại ở bãi đậu xe của
tòa nhà, Lâm Lệ không lập tức xuống xe.
Ngửa đầu tựa vào ghế ngồi, nhắm
mắt lại, có rất nhiều hình ảnh của cô và Chu Hàn xuất hiện trong đầu, rõ ràng
hai người sống chung không bao lâu, thậm chí chưa tới nửa năm, nhưng khi nhớ lại
về hai người thì thấy có rất nhiều điều, nhiều đến mức nhanh chóng vượt qua 10
năm của cô và Trình Tường.
“Thật sự là duyên số vợ chồng
sao?”
Lẩm bẩm thấp giọng hỏi, cũng
không biết là hỏi mình hay hỏi người nào.
Lại ngồi trong xe chốc lát, Lâm
Lệ mới mở cửa đi xuống, xách túi xách đi về phía thang máy, trong lòng suy nghĩ
tối nay chỉ có một mình có nên nấu chút gì đó ăn tạm không.
Mở cửa đi vào, lúc vừa định lấy
dép từ trong tủ giày dép ra thay thì có chút ngoài ý muốn thấy giày Chu Hàn cởi
lung tung, nơi này một chiếc, nơi kia một chiếc.
“Đã trở về rồi?” Nhỏ giọng nói
thầm, đưa tay để giày anh ngay ngắn lại, lấy dép để thay.
Trở về phòng cất đồ của mình,
thay bộ quần áo thoải mái, giơ tay lên nhìn giờ, đã hơn sáu giờ, vốn là tối nay
định làm linh tinh ăn tạm cho qua bữa là xong, giờ Chu Hàn đã về, vậy thì phải
đi làm chút gì đó cho ngon.
Nghĩ vậy, đi đến thư phòng, đưa
tay gõ cửa, ở ngoài đợi một lát, cũng không có người lên tiếng, nhíu mày, trực
tiếp mở cửa đi vào, trong thư đen như mực, không hề có ánh
đèn.
Thế này thật là lạ, với tính
cách của Chu Hàn, đã về nhất định là vào thư phòng.
Mặc dù nghi ngờ, Lâm Lệ vẫn
xoay người đi về phía phòng ngủ, trước khi đi vào còn lễ phép gõ cửa, nhưng vẫn
không ai lên tiếng, đẩy cửa đi thẳng vào, trong phòng có bật đèn, chỉ thấy Chu
Hàn nằm ở trên giường, tùy tiện kéo chăn qua đắp lên người
mình.
“Chu Hàn?” Lâm Lệ tiến lên, cau
mày nghi hoặc.
Đến gần mới thấy hai tay anh ôm
lấy bản thân mình, chân mày nhíu chặt lại, khó chịu và không thoải mái đều hiện
rõ lên trên mặt.
“Chu Hàn…” Lâm Lệ nhẹ giọng gọi
tên anh, đưa tay thử áp lên trán anh, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ gần bỏng
người, trong lòng kinh hãi, lấy tay lay lay anh, vừa nói: “Chu Hàn, anh sốt cao
rồi!”
Chu Hàn trở mình, có chút mệt
mỏi mở mắt nhìn cô một cái, sau đó lại nhắm mắt lại, vô lực nói: “Để cho anh ngủ
một lúc là tốt rồi.”
“Không được anh phải đi bệnh
viện.” Lâm Lệ vừa nói muốn kéo anh dậy, nhiệt độ người anh cao đến mức dọa
người, sốt cao như vậy không giống với cảm cúm bình thường, trước phải hạ sốt
mới được.
“Mặc kệ anh.” Chu Hàn gạt tay
cô, quay lưng đi chỉ thấp giọng rù rì nói một câu, “Anh nằm ngủ là tốt
thôi.”
“Không được!” Lâm Lệ khăng
khăng muốn kéo anh đi bệnh viện, “Anh mau dậy đi, em đưa anh đi bệnh viện.” Vừa
nói tay lại muốn kéo anh đi.
Chu Hàn bị cô kéo mất kiên
nhẫn, xoay người một cái sau đó dùng sức kéo cô lên trên giường hai cánh tay
mạnh mẽ có lực giữ cô ở trong ngực của mình, nhấc chân ngăn hai chân Lâm Lệ còn
chưa kịp phản kháng lại, giọng nói lộ ra sự mệt mỏi và vô lực vô cùng, pha lẫn
chút ám ách, “Anh không muốn đi bệnh viện, anh ngủ một giấc là tốt
rồi.”
“Nhưng mà người anh đang lên
cơn sốt!” Bị anh đè ép như vậy, Lâm Lệ dùng sức muốn thoát ra, nhưng không dùng
được chút sức nào.
“Ai!” Trên đỉnh đầu có tiếng
Chu Hàn thở dài, nói tiếp: “Anh mệt chết đi được, em để cho anh an tĩnh ngủ một
giấc đi.”
Nghe vậy, Lâm Lệ dừng động tác
lại, nằm ở trong lồng ngực của anh không cử động nữa, nhưng vẫn còn lo lắng anh
cứ sốt thế này sẽ trở nên nghiêm trọng, suy nghĩ một chút, thuyết phục nói: “Anh
không đi bệnh viện, vậy để cho em đi mua thuốc cho anh?”
“Không cần.” Chu Hàn vẫn lẩm
bẩm, buông cô ra rồi nâng người cô lên, để cho đầu của cô gối lên cánh tay của
mình, sau đó một cái tay khác bá đạo ôm vòng hông của cô, cái trán sát lại gần
đầu của cô, nói: “Không cần, em ngủ cùng anh một lát.”
Bởi vì hai người ở gần nhau
quá, anh vừa mở miệng nói chuyện, hơi nóng tỏa lên mặt Lâm Lệ, cũng không biết
tư thế của hai người giờ phút này quá mức thân mật hay là bởi vì do Chu Hàn đang
sốt cao, hơi nóng kia gần như có thể làm bỏng người.
Lâm Lệ bị hơi nóng của anh phả
vào, cả người nóng ran lên, đưa tay đẩy anh, “Này, vậy trước anh để em ngồi
dậy.”
Chu Hàn không buông tay, ngược
lại đem cô ôm chặt hơn chút ít, “Cứ ngủ cùng anh một lát đi.” Giọng nói bởi vì
vô lực mà trở nên có chút du dương, âm cuối được kéo dài ra.
Bị anh ôm vào trong ngực, Lâm
Lệ há miệng cuối cũng nói không ra nửa lời từ chối, chỉ có thể méo méo miệng,
mặc cho anh ôm mình, nghĩ chờ sau khi anh ngủ thiếp đi, mình sẽ ra ngồi
dậy.
Chu Hàn cũng không nói gì thêm
nữa, nhắm mắt ôm cô cứ thế ngủ thiếp đi.
Có lẽ là anh thật sự rất mệt
mỏi, không có bao lâu liền ngủ say, nhưng có chút nghẹt mũi, tiếng ngáy bình
thường rất nhỏ giờ trở nên có phần nặng nề.
Lâm Lệ nhẹ nhàng bỏ cái tay bên
hông mình ra, sau đó cẩn thận vén chăn lên xuống giường, lần nữa xoay người lại
đưa tay dò xét trán của anh, hình như nhiệt độ có giảm đi một chút so với vừa
rồi, nhưng vẫn cao đến dọa người, nhíu mày lại, đứng dậy xoay người đi ra
ngoài.
Chung quy vẫn là không yên
lòng, Chu Hàn lại không chịu đi bệnh viện, cho nên cuối cùng Lâm Lệ cầm chìa
khóa lái xe đến thẳng tiệm thuốc gần nhất mua thuốc hạ sốt, còn lo lắng, mua
thêm cả tấm dán hạ nhiệt.
Sau khi trở lại Chu Hàn vẫn còn
đang ngủ chưa tỉnh lại, đun sôi nước rồi để nguội bưng vào phòng, trước tiên xé
miếng dán hạ nhiệt mua ở tiệm thuốc dán lên trán anh, sau đó mới đưa ray nhẹ
nhàng lay lay thân thể anh, nhẹ giọng gọi : “Chu Hàn tỉnh, Chu Hàn
tỉnh.”
Chu Hàn lẩm bẩm cau mày mở mắt
ra, nhìn thấy là cô, lại nhắm mắt lại lần nữa.
Lâm Lệ đưa tay cố hết sức kéo
anh, mình ngồi xuống ở bên giường, để cho anh ngồi tựa vào người mình, nói:
“Trước tiên uống thuốc đi, phát sốt không thể để sốt lâu, trước phải hạ sốt.”
Vừa nói đưa nước đến bên miệng anh, đút cho anh một ngụm, để cho anh nhuận họng,
lúc này mới cầm lấy thuốc hạ sốt tới, đưa vào trong miệng của anh, rồi lại đưa
nước để cho anh uống vào.
“Khụ khụ…” Có lẽ là uống nhanh
quá, Chu Hàn bị sặc một ít, cả người ho liên tục “Khụ khụ…”
Thấy thế, Lâm Lệ vội vươn tay
vỗ vỗ lưng anh, để thuận khí, vừa bối rối hỏi: “Như thế nào, làm anh bị sặc
sao?”
Chu Hàn lại ho tiếp, lúc dừng
lại, cả khuôn mặt bị sặc đỏ lên, ánh mắt nhìn Lâm Lệ cũng đã trong suốt, mờ mịt
và buồn ngủ lúc nãy đã biến mất, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Lệ như
thế.
Lâm Lệ cho là anh ho nên khó
chịu, “Rất khó chịu ư, có muốn uống nước nữa hay không?”
Lâm Lệ sửng sốt, mới kịp phản
ứng là anh nói thuốc rất đắng, nhìn khuôn mặt cương nghị hiện lên vẻ trẻ con
không phù hợp với hình tượng và tuổi tác của anh, không khỏi mỉm cười, nói:
“Thuốc đắng dã tật chứ sao.”
Nếp nhăn giữa chân mày của Chu
Hàn dường như còn sâu hơn: “anh không thích.” Vẻ mặt kia đúng là bộ dạng căm thù
đến tận xương tủy.
Lâm Lệ cong khóe miệng cười
khẽ, “Nếu không có bệnh người nào thích uống thuốc đâu, được rồi, em đi ra ngoài
nấu cho anh chút cháo, ăn gì đó nhẹ nhẹ, anh sẽ thoải mái hơn, anh khó chịu thì
ngủ một lát đi, xong em sẽ gọi anh.”
Chu Hàn khẽ gật đầu, đột nhiên
phát hiện cái gì, đưa tay sờ lên trán mình tìm kiếm, mò được miếng măng lành
lạnh, liền đưa tay gỡ xuống.
“Ôi, anh gỡ xuống làm gì.” Lâm
Lệ đưa tay nhận lấy vật trong tay anh, định dán lên trán anh lần nữa, tay mới
đưa đến giữa không trung, lại bị tay của anh bắt được.
“Đây đồ cho trẻ con, sao em
lại lấy cho anh dùng?” Chu Hàn cau mày tỏ vẻ anh rất là bất
mãn.
Lâm Lệ vừa bực mình vừa buồn
cười, liếc anh một cái, nói: “Ai ngã bệnh chính là đứa trẻ, đâu có quản nhiều
chuyện như vậy!” Nói xong lại gạt tay anh ra, lần nữa dán lên trán anh: “Cái này
hạ sốt rất hiệu quả.”
“Hiệu quả với trẻ con, vô dụng
với người lớn.” Chu Hàn cự nự nói, cô mới dán xong lại đưa tay lên muốn kéo
xuống, lại bị Lâm Lệ ngăn lại.
“Không cho gỡ xuông!” Lâm Lệ
quát bảo dừng lại, “vô dụng cũng không cho gỡ!”
Chu Hàn nhìn cô, nhíu chặt mày,
nhưng mà cuối cùng cũng không có đưa tay gỡ thứ đồ dán trên trán kia
xuống
Thấy thế lúc này Lâm Lệ mới
đứng dậy, “Anh ngủ tiếp đi, em đi ra ngoài nấu cháo.” Lúc xoay người đi, không
nhịn được khóe miệng uốn lên thành độ cong đẹp mắt, cô thật đúng không nghĩ tới,
người đàn ông bình thường nghiêm túc có nề nếp, khi ngã bệnh lại giống như là
đứa trẻ.
Nhìn cô đi ra ngoài, chân mày
Chu Hàn vẫn nhíu lại, lấy tay sờ thứ đồ trên trán, cuối cùng vẫn là có chút giận
dỗi nằm xuống ngủ.
Lâm Lệ không ngừng quấy cháo
trắng trong nồi, cô gắng để cháo trắng vừa thơm vừa nhuyễn, nhìn cháo trắng
trong nồi sánh lại, múc một miếng thổi thổi đưa vào miệng nếm thử, gật đầu, đưa
tay tắt bếp.
Bỏ thêm một chút muối vào chén
sau đó bưng vào phòng của Chu Hàn, rồi gọi anh thức dậy.
Chu Hàn dường như cũng thật là
đối bụng, cho dù món ăn chỉ cho thêm chút muối, thế nhưng khẩu vị của Chu Hàn
cũng tốt ăn hai bát đầy, vì thế còn toát không ít mồ hôi.
Lâm Lệ lấy khăn lau người cho
anh: “Tối nay đừng tắm rửa, sáng mai chờ hạ sốt rồi tắm.”
Chu Hàn gật đầu, không từ
chối.
Nhìn anh, Lâm Lệ lại mở miệng,
“Ngủ một giấc thật ngon đi.” Nói xong vừa định bưng bát chuẩn bị đi ra
ngoài.
Chu Hàn thấy cô muốn đi, “Buổi
tối ở lại đi.”
Lâm Lệ ngẩn ra, dĩ nhiên biết ở
lại trong miệng anh có ý gì, cô vốn là ở trong nhà này, muốn cô ở lại khẳng định
phải là bảo cô ở phòng khách, mà là muốn cô ở trong phòng này.
Thấy cô không đáp, Chu Hàn ở
phía sau lại mở miệng, “hiện tại anh ngã bệnh rồi, đến đêm nói không chừng sẽ
nghiêm trọng hơn, em ở lại cũng có thể chăm sóc tốt cho anh.”
Lâm Lệ quay đầu, tức giận nhìn
anh một cái, “Cái mồm quạ đen, đâu có người nào còn tự nguyền rủa mình!” Nói
xong, xoay người muốn đi ra cửa.
“Lâm Lệ!”
Dừng bước, tiếng khẽ thở dài,
không có quay đầu lại, chỉ nói nói: “Trước tiên em phải dọn bát
đã!”