Bất Ái Kỷ

Chương 15

(Hiện tại)

Đừng tra tấn tôi nữa, Mạnh Đình.

Tôi đau quá.

Tôi cúi người xuống, không kịp lấy thuốc ra. Trước mắt tất cả mơ hồ đều là tuyết rơi, lòng sông băng giá, trời đất quay cuồng, tôi đau đến cơ hồ không nhấc nổi đầu.

Bình thuốc trong bàn tay lạnh cứng rơi xuống, rơi vào lòng sông.

Tôi đưa tay, muốn bắt được cái gì để dựa vào, lại bắt được tay Mạnh Đình… Ấm áp mà hữu lực, đối lập với tôi lạnh lẽo mà mỏng manh. Tôi làm sao dám tham lam, nhiệt độ kia không thuộc về tôi, tôi luống cuống, vội vàng buông ra.

Lại bị hắn gắt gao giữ lấy.

Không kịp nói ra lời cầu xin, tôi chỉ nắm tay chờ đợi. Nhưng mà ngay sau đó, thân thể lại rơi vào một nơi ấm áp.

Không phải là lòng sông lạnh cóng. Tôi cứng người, không biết làm sao.

Có lẽ đây là mộng, bỗng nhiên mơ hồ lại bỗng nhiên rõ ràng, Mạnh Đình ôm ấp tôi, sợ tôi chạy mất, gắt gao ôm lấy tôi. Người tôi ướt và lạnh, ở trong vòng tay hắn run rẩy, đáy lòng một mảnh mê man.

Buông tha tôi… Âm thanh của tôi yếu ớt như thế, lạc lõng trong trời tuyết.

“Nhân Nhân, làm sao vậy? Nhân Nhân?”

Đó là, giọng nói của Mạnh Đình.

Như bừng tỉnh khỏi mộng, tôi kích động tránh khỏi ***g ngực của hắn.

Ở trong lòng sông ẩm ướt, nghe được thanh âm của mình dường như sắp biến mất. “Đừng… Đừng tới đây, chờ tôi một chút… sẽ không…”

Cong người trong nước, tôi cố gắng đè lại dạ dày đang quặn đau, cũng không phải lần đầu tiên.

Nửa tỉnh nửa mê, tôi lo sợ không tránh được hai tay của Mạnh Đình.

Có lẽ là bởi vì chuyện Thư Dương, tôi không biết mình đã làm sai cái gì, chọc giận hắn. Hắn hô hấp nặng nề, hung hăng nắm người tôi, nhưng không có hành động gì, cũng không thả tôi ra.

Tôi cảm nhận được ánh mắt của hắn, lạnh lùng như thế.

Hắn nhìn tôi giãy dụa vô ích, trên mặt trên tay đều là bùn. Cực kỳ đau đớn, ngay đến một chút rụt rè cuối cùng cũng mất đi.

Hèn mọn như vậy, tôi cũng đoán được, hắn đang thương hại tôi.

Buồn cười cỡ nào.

Yêu hay không yêu, tôi chửi rủa chính mình, đau đớn như vậy, không rõ dạ dày đau hay lòng đau. Tựa hồ lại thấy hắn ở cùng Thư, hai gương mặt cười nhạo.

Tôi giãy dụa đứng lên. “Thực xin lỗi, cậu Thư sẽ hiểu lầm… tôi…”

Mạnh Đình mặt không thay đổi, giống như một pho tượng, giống như chưa từng nghe được lời của tôi.

Tôi không khỏi lui bước.

“Nhân Nhân.” Hắn bỗng mở miệng nói. “Cậu muốn đi đâu?”

Giọng điệu đạm mạc nhất quán.

“Tôi…”

Phải về trung tâm việc làm sao? Sống hai mươi bảy năm ở thành phố xa lạ này, tôi nên đi đâu?

Tôi mê man ngẩng đầu, mở miệng, lại nói không ra nửa từ.

“…Cầu xin anh buông tha tôi, tôi cam đoan sẽ không, không xuất hiện nữa.”

Ánh mắt Mạnh Đình bỗng trở nên mãnh liệt hung ác, hung hăng nắm bả vai tôi, đột ngột đem tôi đứng thẳng. “Buông tha cậu?! Nếu đã cầu xin tôi buông tha cho cậu, vì cái gì cậu đi rồi lại trở về?!”

Tôi né tránh ánh mắt của hắn. “Đau…không phải tôi cố ý trở về, tôi cũng không biết, là người ở trung tâm an bài… Thực xin lỗi… Buông…”

Sau đó là khoảng trầm mặc, ánh mắt Mạnh Đình băng lạnh, dừng trên người tôi, giống như xông vào xương tuỷ mà đóng băng tôi.

Hắn thả tay ra.

Tôi xoay người, trước mặt là một mảnh đêm trắng xoá, vô tận.

Ở trung tâm bệnh nặng một hồi.

Ông chủ chế nhạo cùng đồng nghiệp lạnh lùng, tôi cũng không khó chịu.

Khó chịu chẳng qua là trong lòng.

Một mình nằm trên giường ở ký túc xá, trời sáng, đêm đen, mộng rồi lại tỉnh, như thiêu như đốt. Mỗi đêm đều cho rằng bản thân đã bị đốt thành tro bụi.

Nhưng mà sáng sớm kế tiếp vẫn phải tỉnh dậy.

May mà không cần tôi đi cầu xin, số tiền thuốc men kia đã được thanh toán, ông chủ cũng sẽ không đuổi tôi đi. Sau hai tuần lễ, thân thể còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, tôi liền đi đến nơi làm việc mới.

Trời vào đông trong trẻo nhưng lạnh lẽo vô sắc, những chuyện cũ trước kia, cũng sẽ không còn dây dưa nữa.