Hóa ra phòng giam giữ Vân Hổ đã rút lui hết những thị
vệ canh giữ, giờ cũng giống như nhà dân thường, không có gì khác biệt cả.
Long Hạo Thiên cùng mọi người đi vào trong, Vân Dương
vẫn còn cảnh giác đối với hắn.
“Cha, Long vương đã đồng ý để cha ở nơi này, tự do ra
vào, nhưng có điều không thể rời khỏi Long triều.”
Vân Yên biết cha nhất
định sẽ khó hiểu, trước tiên muốn giải thích rõ cho cha nghe.
“Ở nơi này tự do ra vào?”
Vân Hổ đưa mắt nhìn về
phía Long Hạo Thiên, hắn ta có ý tứ gì?
“Lão tướng quân không hiểu sao? Ý là Bổn vương để cho
ông quyền tự do hoạt động ở trong này.
Đương nhiên Vân Dương cùng những người
khác có thể rời đi, có điều ông thì không thể.”
Long Hạo Thiên giải thích
lại lần nữa.
“Hừ…”
Vân Hổ hừ lạnh, rốt cuộc cũng hiểu được hắn
có dụng ý gì, “Vậy tức là ngươi vẫn cầm tù lão phu.”
Hắn tưởng mình không
biết hắn đang tính toán cái gì sao? Tự do hoạt động? Nếu người khác biết,
truyền đến Vân triều chính là mọi người sẽ đều nghĩ ông làm phản.
“Bổn vương không muốn vậy, nhưng là Bổn vương đã đáp
ứng ái phi rồi, sao có thể lật lọng được.”
Long Hạo Thiên vươn tay ôm lấy
eo Vân Yên.
Ái phi? Vân Yên nhịn không được mà rùng mình, hắn đã
chiếm được tiện nghi rồi còn muốn khoe mẽ, né tránh vòng ôm của hắn,
nói: “Vương, thần thiếp muốn cùng cha nói riêng mấy câu, có được không?”
“Đương nhiên có thể.
Bổn vương ở ngoài chờ
nàng.”
Long Hạo Thiên nói xong bước ra ngoài.
“Yên nhi, rốt cuộc sao lại như thế?”
Hắn vừa ra
đến cửa, Vân Dương liền khẩn trương hỏi.
“Ca ca, huynh đừng vội, hắn hiện tại đã đồng ý để cha
tự do là tốt rồi, hơn là để mọi người trốn đông trốn tây, muốn rời đi cũng
không được, mọi người đi khỏi đây trước rồi nghĩ cách khác, muội cũng chỉ có
thể làm được như vậy thôi.”
Vân Yên nói.
“Ai… Yên nhi, con đã mắc mưu hắn rồi.”
Vân Hổ thở
dài.
Mắc mưu? Vân Yên sửng sốt nhìn ông, “Cha, sao lại
nói con bị hắn lừa?”
“Yên nhi, con nghĩ xem, cha ở trong này tự do ra vào,
vậy những người khác thấy thế nào? Cho dù là cha không ra ngoài được, ta nghĩ
Long Hạo Thiên cũng sẽ phái người đi khắp nơi rêu rao nói một tướng quân chiến
bại không có bị bỏ tù, điều này nói lên cái gì?”
Vân Hổ nói.
“Vậy phải làm sao?”
Vân Yên ngẩn người, hoàn toàn
không nghĩ tới vấn đề này.
“Còn có thể làm sao bây giờ? Chính là cha cả đời trong
sạch, sẽ bị hắn phá hủy hết, mưu kế của Long Hạo Thiên quả là ngoan độc, làm cho
cha không thể không theo.”
Vân Dương nghiến răng nghiến lợi nói.
“Vân bá bá, Dương ca ca, Yên tỷ tỷ, không có việc gì
đâu, muội có thể làm chứng, đến lúc trở về nói cho hoàng đế ca ca nghe
lại.”
Vân La ở bên cạnh nói.
“Vân La, đừng ngây thơ, dù cho muội có nói thì bọn họ
cũng sẽ nói là muội bị lừa thôi.”
Vân Dương không chút lưu tình nói thẳng.
“Chỉ sợ bây giờ cha chỉ có hai con đường có thể
đi.”
Vân Hổ nói, vẻ mặt trắng bệch.
“Là gì?”
Mọi người đều quay lại nhìn ông.
“Một là hàng phục Long Hạo Thiên, hai là chết trong
sạch.”
Vân Hổ nhắm mắt lại, ông đã muốn quyết định lấy thân tuẫn quốc.
“Không thể được, cha, cho con chút thời gian con sẽ
nghĩ cách đưa cha ra ngoài.”
Vân Dương lập tức can ngăn.
Trên mặt Vân Yên mang theo tức giận.
hắn rõ ràng lợi
dụng mình, lừa mình như vậy, thật đáng giận, “Cha, ca ca, hai người ở đây
chờ con, cho con ba ngày, nếu như sau ba ngày thật sự không còn cách nào khác,
chúng ta sẽ cùng chết.”
Nàng nói xong liền nổi giận đùng đùng chạy đi.
“Yên nhi, không nên xúc động quá.”
Vân Hổ ở phía
sau vội vàng hô.
Vân Yên thở phì phì đi ra, lại không nhìn thấy Long
Hạo Thiên đâu cả.
Một thị vệ đang chờ ở đó nhìn thấy nàng lập tức hành lễ nói:
“Nương nương muốn hồi cung sao?”
“Vương đâu?”
Vân Yên hỏi.
“Vương đã hồi cung trước, cố ý phái thuộc hạ ở nơi này
chờ nương nương.”