Bạo Vương Liệt Phi

Quyển 3 - Chương 89: Thích khách

Long Hạo Thiên nhìn nàng một chút, thấy nàng cũng không hề đụng đũa đến món thịt, trách sao nàng lại gầy như vậy, hóa ra là do không ăn thịt.

Hừ lạnh nói: “Ăn chút thịt đi, Bổn Vương không thích nữ nhân dưới thân gầy đến một chút thịt cũng không có.”



“À, đó là thói quen từ khi ta vào hoàng cung Long triều, đồ ăn của ta một chút thịt cũng không có, cho nên hiện tại có chút không quen.”

Vân Yên lơ đãng nói, nàng không phải muốn mách tội, mà sự thật chính là như vậy.

“Ngươi nói đồ ăn không có thịt?”

Long Hạo Thiên nghi hoặc, lập tức hiểu được đại khái là Lâm mama hiểu lầm ý của mình, hắn tuy rằng hận nàng, nhưng sẽ không hà khắc với nàng trong vấn đề ăn uống.

“Chẳng lẽ không phải Vương cố ý ra lệnh như vậy sao?”

Vân Yên hỏi lại hắn một câu, nếu không có chỉ thị của hắn, một phi tử như nàng, mặc kệ không được hắn sủng ái, nhưng cũng không thể bị đối xử giống vậy chứ.

“Bổn Vương cố ý ra lệnh như vậy, có điều hiện tại Bổn Vương thay đổi chủ ý.”

Long Hạo Thiên liếc nàng.

“Cám ơn.”

Vân Yên châm chọc, thật ra nàng cũng không thật sự cần, bởi vì thân thể không tốt, cho nên từ nhỏ nàng cũng rất ít ăn những thứ có dầu mỡ.

“Nghĩ một đằng nói một nẻo, tốt nhất là ở trước mặt Bổn Vương ít nói đi.”

Long Hạo Thiên sao không thể nhìn ra châm chọc trong lời nói của nàng.

“Thần thiếp sai rồi.”

Vân Yên đáp, hắn nghĩ mình muốn cùng hắn nói chuyện sao?

Dùng xong cơm hắn vẫn không có ý định trở về, nàng chờ đến nửa ngày, vẫn là bất đắc dĩ nằm lên giường, cách hai người là một khoảng khiến hai thân thể không hoàn toàn tiếp xúc với nhau, nàng rất muốn xoay người sang chỗ khác, nhưng nàng biết như vậy là bất kính, là không thể, bằng không hắn sẽ lại có lý do nhục nhã nàng.

Vậy chỉ còn cách đơn giản là nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Long Hạo Thiên cũng nhìn được nàng tựa như đang đề phòng mình giống cướp vậy.

Trong lòng đột nhiên không thoải mái, nói thế nào nàng cũng là phi tử của mình.

Nghiêng người lấy tay đặt lên lưng nàng, nửa như ôm nửa như không, đem nàng giam cầm trong ngực, cũng giả bộ ngủ.

Thân thể Vân Yên lập tức cứng ngắc, muốn gạt tay của hắn đang đặt bên hông mình ra, nhưng là gắng sức thế nào cũng không có biện pháp rời đi, cuối cùng đành buông xuôi, bởi vì nàng biết hắn cố ý, bằng không sao cánh tay có thể nặng như vậy.

Chỉ có thể hung hăng lườm hắn một cái.

Long Hạo Thiên lúc này có thể cảm nhận được thân thể của nàng đúng là gầy yếu, chỉ sợ hắn dùng sức một chút có thể bóp nát nàng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ánh nắng tươi sáng vùng ngoại ô, trên mặt nàng đầy vẻ vui mừng, trong tay hái rất nhiều hoa tươi, đang cùng Tiểu Thanh ở nơi đó đùa giỡn, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa, từ xa đã thấy cha mang theo binh lính chiến thắng trở về.

Áo giáp phản chiếu dưới ánh mặt trời lóe lên hào quang càng khiến người ta ngưỡng mộ.

“Cha…”

Nàng cầm hoa tươi trong tay vội vã chạy lại.

“Yên nhi, cẩn thận một chút.”

Vân Hổ vẫn từ tốn giang hai tay chờ nàng lao đến.

Nhưng khi nàng chạy đến gần, thân thể của cha đột nhiên chậm rãi bay lên, dưới ánh mặt trời ngày càng trở thành trong suốt.

“Cha, người làm gì vậy? Mau trở lại đi, người xem Yên nhi giúp người hái rất nhiều hoa tươi rồi đây.”

Nàng lo lắng hét lên, suy nghĩ phải níu giữ ông lại.

Lại phát hiện tay mình giơ ra cũng không giữ được thứ gì.

“Yên nhi, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân mình.”

Thân thể Vân Hổ ngày càng trong suốt.

“Cha, đừng…”

Nàng khóc lớn, lại không biết phải nói thế nào mới đúng, chỉ muốn vươn tay ôm chặt lấy ông, “Cha, đừng đi…”



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Long Hạo Thiên đang say giấc chợt cảm giác được trước ngực một trận đau đớn, tỉnh lại đã muốn phát hỏa, nhưng lại thấy nàng lệ rơi đầy mặt, thân thể không ngừng run rẩy, tay bấu chặt lấyda thịt hắn, miệng còn hô: “Cha, đừng đi…”



Cha? Hắn lặng người, nàng đang nằm mơ sao? Nhưng tại sao không phải là ‘phụ hoàng’?

Vân Yên nhìn thấy cha ở trước mặt mình, thân thể càng bay cao hơn, cũng càng trở nên trong suốt, hét lớn: “Cha, đừng…”

nàng chợt cảm thấy thân thể mình từ từ ngã xuống.

“A…”

Nàng trong lúc ngủ mơ, thét lên chói tai.

“Tỉnh lại… tỉnh…”

Tay Long Hạo Thiên lay lay nàng, tiếng hét của nàng suýt chút nữa phá hư lỗ tai hắn.

“Sao vậy?”

Vân Yên lập tức bừng tỉnh lại, nhận ra trên mặt mình đều là cảm giác ẩm ướt.

“Những lời này phải là Bổn Vương hỏi ngươi, chẳng lẽ ngươi đang ngủ cũng muốn ám sát Bổn Vương?”

Long Hạo Thiên nhìn mình bị nàng cấu đến chảy máu.

“Hả?”

Vân Yên ngẩn ra một chút liền nhìn thấy tay mình còn đặt ở ngực hắn, nơi đó hiện giờ đang rỉ máu nhợt nhạt, chợt nhớ lại vừa rồi nàng nằm mộng… đó là cha ở trên trời linh thiêng trở lại nhìn nàng sao?

“Ngươi không phải nên giải thích một chút ư? Người cha ở trong mộng của ngươi là ai?”

Long Hạo Thiên nhìn thấy nàng thương tâm muốn chết như vậy, thật là đáng nghi.

Nghĩ đến cha, Vân Yên lập tức thù hận trợn mắt, hắn là người giết cha mình, ngữ khí cũng kịch liệt hơn: “Tại sao ta phải giải thích?”



Nhìn thấy nàng đột nhiên biến đổi, giống như vừa bị chọc giận, Long Hạo Thiên có chút giật mình, ánh mắt nàng không thể khống chế được hận ý, trên mặt đều là thống khổ, trong lòng hắn có chút tức giận, nhưng quên đi, hôm nay hắn không muốn so đo với nàng.

“Ngươi đi xuống, ta không muốn ngươi ở gần ta.”

Vân Yên dùng sức đẩy hắn, hắn chính là hung thủ giết cha nàng, sao nàng có thể gần gũi với hắn như vậy.

Long Hạo Thiên không ngờ nàng đột nhiên đẩy mình, không chú ý đã bị nàng hất xuống giường, may mắn rằng hắn phản ứng linh hoạt, không thì đã té ngã trên mặt đất rồi, ánh mắt tích tụ tức giận, lấy tay bóp cổ nàng: “Ngươi phát điên cái gì?”



“Ta hận ngươi… Hận không thể giết chết ngươi…”

Vân Yên gào lớn, nghĩ tới lúc cha bị giết chết, nước mắt nhịn không được mà lăn dài.

“Ngươi nếu có bản lĩnh thì cứ việc tới giết Bổn Vương.”

Ánh mắt Long Hạo Thiên lạnh như băng, chỉ bằng sức của nàng, chờ kiếp sau cũng không thể giết hắn.

Bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, chợt nghe có người hét lên: “Bắt thích khách… Bắt thích khách…”