Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 44: 44 Một Thằng Bệnh Thần Kinh


Bởi vì chấn động quá lớn, nhất thời Quý Hạo cũng không để ý tới mặt thanh niên u ám ngồi dưới đất, vội nhìn sang mạch thế giới.
Thế giới này quá đỗi tàn tạ, mạch thế giới vốn nên ngay ngắn như mạng nhện lại đầy lỗ hỏng, thoạt trông vô cùng hoang vắng, mà điều khiến hắn kinh ngạc nhất là thế giới này chỉ có một đường chính đang gắng gượng duy trì tồn tại, đó là đường sự nghiệp luôn dày đặc đáng sợ của Nguyễn Minh Trì.
Ngoài việc hắn có thể cảm nhận đường tình đang nối với mình thì bốn tình khác của Nguyễn Minh Trì đều biến mất trong khoảng không bao la đó.
Tàn tạ đến nông nỗi này, chẳng lẽ là dây đàn “biến chủy”?
“Biến chủy” là dây đàn đứng mũi chịu sào bị Quý Hạo đánh nát, khi đó Quý Hạo không hề nương tay, dây đàn đứt ba bốn đoạn, tất nhiên khó sửa chữa nhất.
Tất nhiên dây “trưng” phối hợp với “biến chủy” cũng bị Quý Hạo làm đứt ba đoạn, thế nên nhất thời Quý Hạo cũng không có cách nào xác nhận đây là dây đàn nào.
“Cậu chủ…” Quý Hạo còn chưa kịp nhìn rõ ràng, thanh niên đã gian nan đứng lên từ dưới đất, khuôn mặt chết lặng cung kính nói: “Đến giờ cậu phục hồi chức năng rồi, chậm nữa nước sẽ lạnh.”
Quý Hạo đành phải tạm thời buông bỏ nghi vấn trong lòng, nhìn người thanh niên, quan tâm hỏi: “Lưng có đau không?”
Thanh niên cụp mắt đáp: “Không đau, em đưa cậu chủ đi kiểm tra lại.”
“Để tôi xem.” Quý Hạo cũng rất lo lắng, toan xông lên kiểm tra thương thế của cậu, hắn nhớ rõ lúc trước mình đã dùng sức lớn vô cùng, nếu không phải lúc ý thức phủ xuống đã vô thức nhẹ tay một chút thì thêm sức mạnh thiên ma của hắn, thọt xuyên người không còn là hình dung nữa.
Rốt cuộc lần này thanh niên cũng ngẩng đầu nhìn Quý Hạo, đoạn xoay người lại, cởi áo khoác màu đen ra lại chậm rãi vén áo sau lưng lên, thậm chí còn lùi lại hai bước để Quý Hạo nhìn cho rõ ràng rồi quỳ xuống đất, khom lưng lộ ra nửa vòng eo trắng nõn không bình thường, nằm rạp trên mặt đất, để Quý Hạo cẩn thận nhìn.
Quý Hạo chú ý đến vẻ vô hồn và thái độ phục tùng quá mức của thanh niên.

Dẫu sao hắn và thanh niên đã là đôi chồng hai đời, chưa từng có thái độ hạ mình khiêm tốn như vậy, thậm chí còn dùng hành động kéo ra một khoảng cách không thể vượt qua giữa hai người, hệt như bức tranh bị chia cắt, ở giữa họ có vực sâu không đáy.
“Minh Trì?” Quý Hạo gọi tên cậu, người yêu có thái độ này khiến hắn băn khoăn.

Song người yêu chẳng hề có phản ứng như không nghe thấy tiếng của Quý Hạo, chỉ duy trì tư thế quá đỗi chừng mực này, không nhúc nhích chút nào.
Quý Hạo thầm thở dài, ánh mắt rơi vào ở thắt lưng của cậu, thấy vết đỏ bắt mắt, còn có vết máu chậm rãi rỉ ra.
Mặc dày như vậy, còn bị thương, có thể tưởng tượng trong khoảnh khắc đó, đến tột cùng mình đã dùng bao nhiêu sức.
Quý Hạo đã quen cưng chiều người ta nào chịu nổi vết thương thế này, toan kéo người lên nhưng chân lại không có sức, cố cúi xuống nhưng không với tới được, chỉ đành cao giọng: “Em đứng lên, lại đây một chút, đến trước mặt tôi.”
Ra một mệnh lệnh cho Nguyễn Minh Trì thì làm một động tác, từ dưới đất đứng lên, đi tới trước mặt Quý Hạo, sau đó giữ áo của mình, đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Quý Hạo thấy rõ, đồng thời cũng thấy rõ người này gầy đến mức nào, da bọc xương, xương cụt hõm sâu như không có tí thịt nào.

Hơn nữa khi đến gần, hắn có thể thấy rõ màu da khác thường như đóa hoa khô héo đầy nếp nhăn và chảy xệ.
Quý Hạo thật sự đau lòng.
Bé Tiên như viên ngọc được hắn nâng niu đã phải chịu những tra tấn thế nào trong thế giới này? Sao dáng vẻ vừa xuất hiện cứ như sắp chết tới nơi.
Hắn nhấc tay sờ lên vết thương do tự tay mình gây ra, suýt chút nữa trúng vào xương sống, tuy không có máu chảy xuống nhưng vết thương va đập mạnh vẫn tạo thành những vết bầm tím ứ máu dưới da.
Chực muốn đưa tay lên xoa bỗng nhớ tới tụ máu dưới da nên dùng đá chườm nhưng hắn còn chưa kịp sử dụng ma lực, Quý Hạo chợt phản ứng lại kiềm nén lại mà bảo: “Còn nhớ hộp cấp cứu ở đâu không?”
Hắn nói rất thuận miệng, người nghe không nói một lời mà đi thẳng về phía trước rồi mở cửa ra, lập tức biến mất trước mắt Quý Hạo.
Quý Hạo thu tay lại, cau mày nhắm mắt lại, thừa dịp thời gian ngắn ngủi này xem qua “tóm tắt trước đó”.
Không nhìn không biết xem xong thì muốn thấy tía.
Gia cảnh của Quý Hạo lần này vô cùng tốt, sinh ra trong một dòng dõi giàu có lâu năm, đầu tư vào các ngành nghề, thuộc về tỷ phú tầm cỡ thế giới, tiền nhiều đếm không xuể.

Dòng dõi giàu có này hiếm khi xuất hiện trên bảng tin, cũng không có truyền thông nào dám quấy rầy sự thanh tịnh của nhà họ, thuộc về tài phiệt lánh đời, nhưng hở động một tí là cả nước run sợ.
Song có lẽ do bàn tay vàng đều là của cải nên người của dòng dõi này luôn ít con ít cháu, đến đời của Quý Hạo cả nhà chỉ còn lại ba người sống trong biệt thự này.
Cơ thể Quý Hạo từ nhỏ đã yếu ớt, bệnh tật liên miên, một năm có thể khỏe mạnh không quá 30 ngày trong 365 ngày, thực tế đã chứng minh tiền tài không phải là tất cả, dù sao Quý Hạo sinh ra đã bị khiếm khuyết gen, thân thể yếu như sên.
Việc này vốn đã thảm lắm rồi, ai ngờ số mạng cũng không tốt, năm 12 tuổi ra ngoài không may gặp tai nạn, què hai chân, thế là bén duyên với giường bệnh.
Sau tai nạn xe cộ, cha mẹ Quý Hạo tìm cao nhân xem bói cho hắn, bói ra trời sinh bạc mệnh, có tướng chết sớm, cần tìm một người có ngũ hành thịnh vượng và phải cắt đứt tình thân, kề cạnh hắn phân tai đổi mệnh.
Thế là Nguyễn Minh Trì mới chín tuổi đã đến nhà hắn.
Quý Hạo có mệnh phú quý nhưng không có mệnh hưởng phúc, sau khi gãy hai chân lại càng dễ nóng dễ giận, tính cách gàn dở, khi thì coi Nguyễn Minh Trì là bạn tốt duy nhất của mình, khi thì lại trút giận lên người Nguyễn Minh Trì, vui giận thất thường khó hầu vô cùng.
Tóm lại, Nguyễn Minh Trì vẫn có thể sống như một con người bên cạnh Quý Hạo.
Biến cố xảy ra nửa năm trước.
Quý Hạo và người nhà ra ngoài, đột nhiên xảy ra tai nạn xe cộ, Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì may mắn sống sót, nhưng cha mẹ đều qua đời, vì thế Quý Hạo bỗng chốc thành đứa trẻ mồ côi kế thừa khối tài sản kếch xù, ngày nào hắn cũng nhốt mình trong căn phòng to, dần dần trở nên hậm hực, sáng nắng chiều mưa, cuộc sống của Nguyễn Minh Trì theo đó cũng chẳng dễ dàng.
Nếu thế thôi thì Quý Hạo cảm thấy cũng không quá khó khăn, chỉ cần hắn khống chế cảm xúc của mình, đối xử với Nguyễn Minh Trì tốt hơn thì sẽ dỗ người ta quay về.
Nhưng vấn đề là “tóm tắt nội dung trước đó” đã đào một cái lỗ lớn cho hắn.
Quý Hạo gãy chân sợ cô đơn bèn dỗ ngọt Nguyễn Minh Trì khiến cậu yêu đương với mình, đối xử với cậu dịu dàng vô cùng làm cho người ta nảy sinh tình cảm với hắn xong thì vạch trần mọi thứ một cách tồi tệ, thậm chí đùa giỡn Nguyễn Minh Trì không có điểm dừng.


Sau đó khi vờn người ta đủ rồi, thấy dáng vẻ thảm hại của Nguyễn Minh Trì, Quý Hạo lại đi xin lỗi, đối xử với cậu tốt hơn, đến khi độ lửa đã vừa lại nói với Nguyễn Minh Trì hắn không hề thích đàn ông, Nguyễn Minh Trì thích đàn ông là một kẻ bi3n thái, ghê tởm!
Một thằng bệnh thần kinh.
Cứ tới lui như vậy, trái tim Nguyễn Minh Trì đã dựng lên mấy lớp bảo hộ, giấu tình cảm của mình vào sâu bên trong, mặc cho Quý Hạo đối đãi tốt hay xấu thì cậu sống được ngày nào hay ngày đó, cho đến khi ý thức của Quý Hạo phủ xuống thế giới nhỏ này mới thôi.
Thật ra trước khi ý thức của Quý Hạo chưa đến thế giới nhỏ, thế giới của dây đàn là hỗn độn, thậm chí không có ý thức riêng, cần nhờ vào máu đầu tim của Quý Hạo kích hoạt thế giới này mới có thể đánh thức dây đàn.
Theo lý thuyết, những “tình tiết trước” này chỉ là bối cảnh đơn thuần chưa bao giờ thực sự xảy ra.

Ít nhất Quý Hạo có thể hoàn toàn phân rõ mình cầm kịch bản gì, tương lai nên làm gì.
Chỉ là Nguyễn Minh Trì lại không biết, trong ký ức của cậu mọi việc trải qua đều là thật, vết thương trên da thịt là thật, trái tim tan nát là thật, hoàn cảnh một thân một mình bất lực và ngột ngạt cũng đều là thật.
Đùa giỡn tình cảm liên tục lặp lại, hy vọng rồi lại thất vọng đã mài đi tất cả ánh sáng trong mắt Nguyễn Minh Trì, thậm chí hóa thành thù hận khắc cốt ghi tâm, mong “cậu chủ” sớm chết đi.
Cậu muốn thoát khỏi nơi này, muốn ra bên ngoài hít thở ánh nắng bên ngoài, thế nên cậu khoác lên mình lớp vỏ cứng xám ngắt bên ngoài, đối mặt với sự tra tấn đau đớn từ thế giới bên ngoài, sau đó thầm trù tính kế hoạch “thay mận đổi đào”.
(*) “Thay mận đổi đào“ là kế thứ 11 trong binh pháp Tôn Tử, ý rằng khi chiến cục buộc phải có hi sinh, thì phải chấp nhận bỏ đi cái nhỏ yếu để bảo toàn cái lớn mạnh.
Thứ nước ngày nào Quý Hạo cũng cần ngâm đều có độc, thứ chất độc không màu không vị đã xâm nhập vào phổi của Quý Hạo, tử thần đã sớm chực chờ, giơ lưỡi liềm lên sau lưng hắn.
Thấy vậy, Quý Hạo nhướng mày.
Đúng vậy, tuy rằng Nguyễn Minh Trì của hai thế giới trước thoạt nhìn đơn thuần đáng yêu, nhưng sự nghiệp từ trước đến nay chưa bao giờ kém, chỉ vì đường nghề nghiệp của cậu mạnh mẽ nên mới không có tính công kích mạnh như vậy.
Mà trong thế giới này, Nguyễn Minh Trì giống như bị giam cầm, cũng có sự nghiệp mạnh mẽ, nhưng sự nghiệp của cậu từ đâu mà đến? Đó là rời khỏi đây và xây dựng lại một đế chế kinh doanh, hoặc lòng thù hận bị thúc đẩy cướp hết của cải của kẻ thù?
Quý Hạo cảm thấy nếu là mình, hẳn là cũng sẽ chọn cái sau.
Cô nhi.
Tàn tật.

Yếu ớt.
Một gã tồi như vậy lại có tài phú có thể ảnh hưởng đến một quốc gia.
Đúng là làm cho người ta đỏ mắt.
Quý Hạo hít sâu một hơi, cổ họng cứ cảm thấy ngứa ngáy, nhịn không được che miệng ho khan hệt như sắp đứt hơi.
Tay vừa mở ra, lòng bàn tay đỏ ngầu thấy mà sợ.
Độc thấm vào người, bệnh tình nguy kịch, có khi cũng không còn sống được mấy ngày nữa.
Quý Hạo cụp mắt nhìn lòng bàn tay, khóe miệng nhếch lên ý cười.
Nghĩ đến thiết lập giữa mình và Nguyễn Minh Trì thì cảm thấy hài lòng không thôi, người yêu kiểu thỏ trắng đáng yêu tất nhiên cũng khiến người ta yêu thương, nhưng kiểu người đẹp tàn nhẫn rắn rết cũng khiến người ta muốn chinh phục hoàn toàn, làm cho cậu giãy dụa, chửi rủa như phát điên lộ ra hàm răng sắc nhọn cắn xé rồi thở hổn hển cầu xin sự tha thứ trong khi bụng phình to ra.
Cơn ho ngừng lại.
Quý Hạo nghe tiếng bước chân tới gần, li3m răng nanh của mình.
Trong đôi mắt run lên vì phấn khích, sương đen bộc phát.
Nguyễn Minh Trì từ bên ngoài trở về, kéo theo một cái hộp y tế, cái hộp này hơi lớn, cao chừng một mét, dài cũng một mét, may là đủ rộng để có thể kéo vào cửa, cậu đặt hộp y tế trước mặt Quý Hạo, sau khi mở ra cũng không động đậy, chỉ là chờ Quý Hạo sắp xếp, thoạt nhìn ngoan ngoãn vô cùng.
Đau lòng đã sớm thu lại đau lòng trong mắt, dự định dùng biện pháp khác chinh phục người đẹp rắn rết này nên lười biếng dựa vào sau xe lăn nói: “Không cần, kéo đi đi.”
Nguyễn Minh Trì như đã sớm dự đoán được kết quả như vậy, sắc mặt không thay đổi, lại kéo hộp y tế ra ngoài.
Từ sau khi cởi áo khoác ngoài, Nguyễn Minh Trì cũng chỉ mặc một chiếc áo ấm mỏng đi tới, về phần tại sao một người giàu có như vậy lại không có điều hòa trung tâm hay hệ thống sưởi sàn, một câu “bệnh thần kinh” cũng đủ để giải thích tất cả, tóm lại đi tới đi lui một chuyến, tay chân Nguyễn Minh Trì bị đông lạnh đến tê dại, cũng không dám có mảy may ý nghĩ trái lệnh Quý Hạo.

Cậu kéo chiếc hộp đi trên hành lang thật dài, khuôn mặt vô cảm hơi cúi đầu, đôi mắt tăm tối vô tận..