Bảo Vệ Em Trăm Tuổi Không Lo Lắng

Chương 42: 42 Thế Giới Thứ Hai Kết Thúc


Giới giải trí là một thế giới hào hoa được thiên hạ khao khát, bàn luận rồi lao vào như thiêu thân lao vào lửa, sau đó bị cơn lũ tàn khốc nuốt chửng cho đến khi mục nát thành xương trắng, trở thành nền tảng cho ngai vàng của người khác.
Một mặt Quý Hạo là vì ích kỷ, mặt khác cũng muốn kéo dài độ hot cho Nguyễn Minh Trì nên sau khi ký hợp đồng với công ty, hắn đã giảm bớt sự xuất hiện của cậu, đồng thời thành lập một Studio cho cậu, thuê người quản lý và đội quan hệ công chúng với mức lương cao trong ngành giải trí, xây dựng đội ngũ nòng cốt cho cậu, đầu tiên giúp cậu đứng vững chắc trong giới giải trí.
Cách làm của Quý Hạo rất sáng suốt, đương nhiên ở đây cũng có sự nghiệp cường tráng của Nguyễn Minh Trì giúp đỡ họ, cho nên sau khi bộ phim mới của Nguyễn Minh Trì kết thúc một tháng thì dần không xuất hiện trong giới giải trí nữa.
Fan hâm mộ thích cậu vì không nhìn thấy người, càng cảm thấy lưu luyến không rời, mỗi ngày kêu không có “cơm” ăn.

Mà đám anti còn chưa hội tụ nhiều thì vì Nguyễn Minh Trì ít xuất hiện mà không thể tạo ra kết quả gì.

Cuối cùng dưới sự giúp đỡ của người đại diện và đội ngũ quan hệ xã hội, kiểm soát chặt chẽ hướng dư luận, hơn nữa còn ký hợp đồng đại diện cho một mặt hàng xa xỉ cho Nguyễn Minh Trì.

Mỗi ngày trong thời gian vàng của Ương Ba đều xuất hiện bóng dáng Nguyễn Minh Trì, trong các cửa hàng cao cấp cũng đều là áp phích của Nguyễn Minh Trì, cậu duy trì hình ảnh một quý công tử của mình, duy trì cảm giác thần bí, ít khi tham gia chương trình tạp kĩ.
Sau đó, Internet lại một lần nữa bị tin tức Nguyễn Minh Trì sắp quay bộ phim mới càn quét.
Lần này, Nguyễn Minh Trì tham gia sản xuất một IP lớn, có ba trung ương làm hậu trường, thuộc loại phim truyền hình lớn hàng năm, chưa phát sóng đã nổi tiếng, bên này mới lập dự án đã có ba đài truyền hình đến mua bản quyền, sau một hồi mặc cả, ví của Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì lại bộn tiền.
Nhưng trước khi vào đoàn phim, Nguyễn Minh Trì nhận được một cuộc điện thoại mà cậu không thể cúp máy.

Đã tám tháng rồi, cuối cùng ba mẹ cậu cũng gọi cho cậu.
Nguyễn Minh Trì nhíu mày nhìn số điện thoại, có chút hoang mang nói: “Tại sao bây giờ mới gọi điện thoại?”.

Cậu còn tưởng họ sẽ gọi khi cậu mới nổi tiếng trên mạng, dù sao cậu cũng chưa từng đổi số điện thoại.
Lúc này Quý Hạo đang định nằm xuống, nghe vậy chỉ cười, vòng tay ôm eo cậu nói: “Nhận đi, nói không chừng họ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, chỉ là nhớ em.”
Nguyễn Minh Trì cũng không nghĩ như vậy, nhưng vẫn nhấn nút nghe, lên tiếng: “Mẹ…”
Quý Hạo nằm trên giường, nhắm mắt lại rất thả lỏng, vừa nghe Nguyễn Minh Trì nói chuyện với mẹ, vừa thản nhiên mỉm cười.
Nghiện cờ bạc đúng là khó bỏ nhưng không có nghĩa là không bỏ được, một khi bị thiên ma nguyền rủa ”ván nào cũng thua” thì dù là dân cờ bạc chuyên nghiệp cũng phải gục ngã, huống chi là cặp vợ chồng này chỉ cần dính líu đến cờ bạc thì đảm bảo một sợi tóc cũng thắng không được.

Dù sao cái gọi là nghiện cờ bạc là nghiện cái cảm giác hồi hộp thắng hay thua, suy cho cùng phải thắng mới cảm thấy vui vẻ, chỉ thua không thắng ai cũng không kiên trì nổi.
Đã ba tháng dưới sự giám sát của Quý Hạo, mẹ của Nguyễn Minh Trì cũng không đánh bạc nữa, mà người ba bị ảnh hưởng đã mất hứng thú từ lâu, tìm một công việc bảo vệ trong thành phố để giết thời gian.
Sau khi Nguyễn Minh Trì nổi tiếng, bọn họ cũng cố gắng liên lạc với con trai nhưng không gọi được điện thoại, tìm tới cửa thì bị bảo vệ cổng chặn lại, quá trình khảo sát như vậy kéo dài đến hôm nay, cuối cùng Quý Hạo mới xác nhận có thể để cho người một nhà này tiếp xúc lần nữa.
Quý Hạo cũng không cho rằng hai ba mẹ kia sẽ dễ dàng thay đổi, nhưng Nguyễn Minh Trì cần tình thân, hắn cũng cần tình thân của Nguyễn Minh Trì làm một trong năm trụ cột luyện hóa thế giới nên không thể chia cắt gia đình này quá lâu.


Cuối cùng chỉ đành để cho bọn họ liên lạc, sau đó lại chú ý tình huống của đôi vợ chồng đó, sớm dạy cho họ một bài học trước khi họ làm tổn thương Nguyễn Minh Trì lần nữa.
Khi nghe Nguyễn Minh Trì nói chuyện điện thoại với mẹ, Quý Hạo nhắm mắt lại nghĩ, khôi phục đường tình thân của Nguyễn Minh Trì, đường tình yêu và tình yêu thú cưng cũng rõ ràng, tuy đường tình bạn rất nhạt nhưng nước chảy đá cũng sẽ mòn thôi không khó lắm, mà tình yêu thế giới sẽ theo danh tiếng của Nguyễn Minh Trì càng lúc càng lớn, nhận được cảm xúc thực sự từ người hâm mộ nên thế giới này cơ bản đến đây cũng tạm được rồi.
Thời gian còn lại là ở bên Nguyễn Minh Trì đến già, để cậu nhắm mắt xuôi tay trong hạnh phúc trọn vẹn.
Nhớ đến dáng vẻ bé Tiên qua đời ở kiếp trước, Quý Hạo không khỏi nhíu mày, thầm cảm thấy phiền muộn và không vui bèn vòng tay ôm bé Tiên vào lòng, giật lấy điện thoại di động của cậu bảo: “Sao lắm lời vậy, nếu muốn đi, ngày mai anh cùng em về nhà một chuyến là được.”
Nguyễn Minh Trì bị cướp điện thoại có chút khó chịu, sau đó lại bị lời của Quý Hạo thu hút sự chú ý, nhướng mày: “Ngày mai anh theo em về nhà?”
“Ừm.” Quý Hạo trả lời, tay chân đã có chút không thành thật.
“Anh… thật sự theo em về nhà?” Nguyễn Minh Trì lại không tin lắm, hạ quyết tâm nói ra những điều mà cậu đã giấu kín trong lòng bấy lâu: “Không phải anh chỉ theo đuổi em cho vui thôi à? Không cần đến mức gặp ba mẹ chứ?”
Động tác trong tay Quý Hạo dừng lại, chuyển mắt nhìn cậu, sau đó thấy được nỗi buồn trong mắt Nguyễn Minh Trì.
Người nổi tiếng thị phi nhiều, chuyện lớn chuyện nhỏ đều sẽ tự tìm tới, tuy Nguyễn Minh Trì rất rõ mình và Quý Hạo đi không được bao xa, thế nhưng bị Tịch Hào Kiệt dùng giọng điệu trêu tức nói: “Yo, anh Hạo đúng là có bản lĩnh, lúc này mới bao lâu đã khiến người ta xiêu lòng, cam tâm tình nguyện đi theo rồi?”
Tịch Hào Kiệt là một trong đám bạn xấu của Quý Hạo, trước đây luôn đi theo Quý Hạo ỷ thế hiếp người, thậm chí từng muốn chuốc say Nguyễn Minh Trì giúp Quý Hạo.

Gã đó cũng bê tha, nhìn người chỉ nhìn chỗ không thích hợp là người bị Nguyễn Minh Trì ghét thứ hai.

Gặp Tịch Hào Kiệt là ngoài ý muốn, Nguyễn Minh Trì chạy show ở nơi khác thì gặp người nọ trong khách sạn thì thấy gã cười khinh miệt, nói ra câu đó.
Nguyễn Minh Trì nghe xong thì muốn quên đi, dù sao mình và Quý Hạo đều là đàn ông, thật sự có thể ở bên nhau cả đời sao? Nam nữ kết hôn xong còn sẽ ly hôn, ngay từ đầu Nguyễn Minh Trì đã nhìn thấu mối quan hệ này.
Lẽ ra cậu không nên để ý, nhưng những lời này theo quan hệ của hai người càng bền chặt, lại trở thành một cây kim trong lòng cậu, khiến cậu lúc nào cũng khó chịu.
Quý Hạo nào biết một câu vừa mới tiến vào thế giới nhỏ của hắn đã đâm cậu một đao vào lúc này, nếu hắn không phải là thiên ma, xem qua khó quên thì đã sớm quên Tịch Hào Kiệt là nhân vật nào.
Nhưng ngẫm lại quả thật lúc đó hắn đã nói như vậy lại nhìn vẻ mặt buồn bã của Nguyễn Minh Trì, hắn lập tức cảm thấy áy náy không thôi bèn ôm người vào lòng kiên nhẫn an ủi: “Anh đã cắt đứt liên lạc với thằng đó rồi, anh đối xử với em thật lòng hay không đừng nói với anh là em không cảm nhận được, anh nói được làm được, ngày mai anh sẽ cùng em về nhà, sau này ngày tết nào anh cũng về nhà với em.”
Nguyễn Minh Trì nhìn hắn mỉm cười, nhưng trong đôi mắt hiện rõ không tin.
Quý Hạo liền ghé vào bên tai cậu nh ỏ giọng nói: “Nếu em không tin anh, không bằng anh dẫn em ra nước ngoài kết hôn, tìm luật sư chia tải sản mỗi người một nửa, lợi ích của chúng ta gắn liền với nhau, em sẽ không lo được lo mất nữa chứ.”
Nguyễn Minh Trì mở to hai mắt nhìn hắn: “Không đến mức…”
“Còn nữa… anh thích em thật lòng, nếu em luôn hoài nghi anh, anh cũng sẽ buồn, vì để cho em tin tưởng, nếu như có thể, anh sẵn sàng móc tim mình ra chia cho em một nửa, cũng để cho em biết, không có em, anh thật sự sống không nổi.”
Nguyễn Minh Trì mắt đỏ dần, xoay người ôm Quý Hạo, ở trong lòng hắn nói: “Em không phải… em chỉ là… ừm! Em không biết nói gì cho phải, tóm lại em cũng thích, thích anh lắm.”
Quý Hạo nghe giọng điệu mềm mỏng của cậu, lộ ra nụ cười, cánh tay dần siết chặt.
Lời ngon tiếng ngọt trên giường có thời giạn sử dụng rất ngắn, dù cho đối với người nói hay với nghe đều như nhau.
Quý Hạo không muốn xảy ra thêm chuyện rắc rối nữa, thực sự chưa tới một tuần hắn đã tìm luật sư chia tài sản, chuyện này giấu Nguyễn Minh Trì mà làm, công ty lại chưa đưa ra thị trường, phân chia tài sản vô cùng nhẹ nhàng, chờ Nguyễn Minh Trì lấy được văn kiện phân chia này, mới biết Quý Hạo nói được làm được, là thật.
Bỏ qua chuyện Nguyễn Minh Trì lúc ấy vừa khóc vừa cười được Quý Hạo dỗ dành hồi lâu, chỉ nói giá trị con người của Nguyễn Minh Trì đột nhiên tăng vọt như như cây được tưới nước, đường sự nghiệp của cậu bừng bừng sức sống vì giá trị tăng lên.
Quay cái gì hot cái đó, phim truyền hình được bán với giá cao trong lịch sử, quay bộ phim ngày tết âm lịch thì giành vị trí đầu tiên tại phòng vé trong nước, hơn nữa sau đó giữ kỷ lục trong năm năm mà không bị ai vượt qua.


Khi cậu không quay phim thương mại, chuyển qua quay phim nghệ thuật, ẵm giải thưởng trong và ngoài nước nhẹ nhàng thì khi ấy mới 29 tuổi đã trở thành vua màn ảnh quốc tế.
Mà cộng thêm đường sự nghiệp của Nguyễn Minh Trì mà “điện ảnh Thiên Địa” cũng kiếm được rất nhiều tiền, đưa ra thị trường huy động vốn, cuối cùng trở thành đế chế điện ảnh và truyền hình, các tác phẩm dưới danh nghĩa của nó được bán ra nước ngoài, được mệnh danh là Hollywood của phương Đông.
Tiền kiếm được quá nhiều, lúc rảnh rỗi Quý Hạo và Nguyễn Minh Trì làm công việc từ thiện, xây dựng trường học ở những vùng núi nghèo khó và hỗ trợ y tế cho những gia đình mắc bệnh hiểm nghèo, nhưng từ thiện lớn nhất là giúp đỡ những chú chó mèo đi lạc.

Họ xây dựng một trạm cứu trợ chó mèo hoang ở mỗi thành phố trong cả nước, đầu tiên là triệt sản chó mèo, sau đó công khai hoạt động từ thiện nhận nuôi động vật thông qua nhiều kênh khác nhau.

Bởi vì đầu tư không cần hồi báo nên trong khoảng mười năm trở lại đây, văn hóa nuôi thú cưng của Trung Quốc đã có một diện mạo mới, dân chúng đều lấy việc nhận nuôi thú cưng làm vinh dự, mà chó mèo hoang cũng rất hiếm gặp trên đường, trả lại cho dân chúng một bãi cỏ sạch sẽ gọn gàng.
Đậu Đậu đã qua đời một năm trước khi trạm cứu trợ chó mèo hoang được thành lập, Nguyễn Minh Trì không đưa chó mèo hoang về nhà nữa, vì cậu biết rõ Quý Hạo thật ra không thích những con vật nhỏ này.
Song lại ủng hộ lòng tốt của cậu vô điều kiện, cùng cậu tiêu tiền cùng nhau điên rồ.
Tình yêu giống như rượu, ủ càng lâu càng thêm phần tinh tuý, Nguyễn Minh Trì đã không còn hoài nghi Quý Hạo rốt cuộc có yêu mình hay không, dù cho bắt đầu của họ từ sự tình cờ hay trò đùa nào, nhưng phần tình cảm này có thể kéo dài lâu như vậy, cũng đã đủ thuần túy.
Cả đời Nguyễn Minh Trì nhận được quá nhiều giải thưởng, sau đó lại được mời vào học viện điện ảnh trở thành một giáo sư có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng cả đời chưa bao giờ kết hôn, có tin đồn ông đã cống hiến hết mình cho diễn xuất.
Nhưng thật ra mọi người đều biết, vua màn ảnh, giáo sư Nguyễn có một người yêu không rời không bỏ, cả đời họ ngọt ngào và yêu thương nhau cho đến khi giáo sư Nguyễn qua đời ở tuổi 86, người ấy tự tay sắp xếp hậu sự cho người yêu của mình, đuổi hết mọi người đi, ngồi trước bia mộ của ông chừng mười phút, đợi đến khi phát hiện ra thì cũng đã nhắm mắt ngủ say, nối gót theo giáo sư Nguyễn.
Họ không có con cái, làm bạn đến già, cuối cùng tài sản đều giao cho quản lý công ty, thành lập quỹ, tất cả thu nhập đều dùng để làm công ích, sau khi chết còn có thể tạo phúc cho dân chúng nước Hoa trăm năm..