Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 47

Sau khi trời vào đông, thời tiết ngày càng lạnh. Vừa vào chập tối hoặc sáng sớm, hoa cỏ bên đường đều đọng một lớp sương trắng thật dày.

 

Hôm nay, Tân Hà từ ‘Phương Phỉ Các’ trở về, ngồi ở ghế bành gian giữa mà ngẩn người. Nàng mặc đoạn áo hoa văn hoa anh đào, mã diện màu xanh nước, ánh mặt trời chiếu vàng càng tôn lên gương mặt nhỏ nhắn trắng nộn.

 

“Tiểu thư, ăn chút điểm tâm đi.” Vân Đoá bưng đĩa hoa quế cao mới làm lên.

 

Tân Hà phẩy tay, ý bảo mình không muốn ăn. Nàng đang tự ngẫm về chuyện của Tứ thúc Cố Vọng Thư, gần đây nàng thường đến ‘Thanh Đình Cư’ nhìn hắn, mượn lý do ăn uống, chủ yếu là để thăm dò động thái gần đây của hắn.

 

Đúng ra thì Tứ thúc đã gặp người Diệp gia rồi.

 

Nhìn dáng vẻ hắn đã quyết tâm rời khỏi Tân gia rồi. Cũng phải, người như Tứ thúc, hẳn là nên ra ngoài  thiên địa rộng lớn để phát triển. Nàng vừa cảm thấy vui mừng thay cho hắn, nhưng trong lòng cũng cảm thấy buồn bã.

 

Đợi sau khi hắn nắm trong tay quyền thế rồi, thực sự sẽ che chở Tân gia sao? Cũng chưa chắc.

 

Người có quyền thế đều sẽ thay đổi, hoặc nhiều hoặc ít, ai cũng không tránh được.

 

Nàng đối tốt với hắn, mặc dù có xen lẫn tư lợi, nhưng phần lớn vẫn là thương tiếc cùng tôn trọng. Từ đầu tới cuối nàng đều nhớ, trừ điều ấy ra, hắn vẫn là Tứ thúc của nàng. 

 

“……Đại tiểu thư.” Tuệ Mẫn đầu đầy mồ hôi đi từ ngoài vào, Tân Hà đang suy nghĩ đến nhập thần, đột nhiên bị nàng làm phiền, không phòng bị là giật mình một cái.

 

Vân Linh mắng: “Hô to gọi nhỏ, còn ra bộ dạng gì nữa?”

 

Tân Hà thở dài một hơi, hỏi: “Có chuyện gì?”

 

“Nô tỳ đến ‘Đức Huệ Uyển’ tặng đồ, nghe đám nha hoàn của Đại phu nhân bàn tán, nói là Lý di nương có mang…… Đại phu nhân đưa người đến ‘Lê Hương cư’ rồi.”

 

Tân Hà ngây ngẩn cả người, kiếp trước Lý Hoạ Bình quả thực có mang, nhưng không phải thời gian này. Nếu như nàng nhớ không nhầm, đáng ra phải là năm thứ hai nàng ta vào cửa mới có hỉ, vì sao điều này lại đến trước rồi……

 

Quả nhiên, bởi vì nàng sống lại, có nhiều chuyện đã bắt đầu thay đổi rồi.

 

Nàng xuống khỏi ghế bành, đi đến bên người Tuệ Mẫn, hỏi: “Ngươi vừa mới nói, mẫu thân đã đi rồi?”

 

“Vâng thưa Đại tiểu thư.”

 

Tân Hà ngừng một chút rồi mở miệng nói: “……Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.” Nói xong, nàng để Vân Linh thưởng cho Tuệ Mẫn một chiếc vòng bạc trơn, thưởng cho nàng làm việc tận tâm vì chủ tử.

 

Tuệ Mẫn cảm tạ xong thì cúi người lui xuống.

 

“Tiểu thư, chúng ta đi sang bên Đại phu nhân sao?” Vân Đoá nhìn sắc mặt Tân Hà rồi hỏi.

 

“Đi, sao lại không đi? Dù sao cũng phải đi một chuyến đế ‘Lê Hương Cư’, chúc mừng Lý di nương có hỉ không phải sao.” Tân Hà nói xong thì đi ra ngoài cửa.

 

Kiếp trước, thai này của Lý Hoạ Bình là song thai, phụ thân nghe xong thì vui mừng tột độ, tự mình dặn dò mẫu thân phải chăm sóc nàng ta. Mẫu thân vẫn luôn luôn ôn hoà, tuy rằng trong lòng không thoải mái, nghĩ nghĩ mình là chủ mẫu Tân gia, thị thiếp có thai đúng là nên quan tâm một chút. Huống chi, đã rất lâu rồi Đại phòng không có hài tử được sinh ra.

 

Bất luận mẫu thân có tận tâm chăm sóc như thế nào, hai đứa trẻ này vẫn sảy ở tháng tám hơn, là hai thai nam……Lý Hoạ Bình vẫn luôn chắc chắn là do mẫu thân hạ thủ ngoan độc, cũng đưa ra chứng cứ tại chỗ.

 

Cũng từ thời điểm đó, phu thân cảm thấy mẫu thân là người tâm địa rắn rết, dần dần xa lánh nàng.

 

Sau này, khi nàng lớn hơn một chút, cũng tìm người cẩn thận gặng hỏi chuyện này. Năm đó, Lý Hoạ Bình vì một bát thuốc dưỡng thai mà sảy.

 

Mà bát thuốc dưỡng thai kai trùng hợp lại do mẫu thân chuẩn bị.

 

Lúc đó, nàng mới nghĩ, cứ cho là mẫu thân ra tay, vì sao lại phải đợi Lý Hoạ Bình mang thai tám tháng? Ngay từ lúc bắt đầu đã ra tay chẳng phải thần không biết quỷ không hay sao?

 

Trừ phi, còn có một khả năng, chính là mẫu thân bị người ta rắp tâm hãm hại.

 

Khi chủ tớ ba người đi đến ‘Lê Hương Cư’, Tần thị vẫn chưa trở về, nghe nha hoàn nhị đẳng Bích Thuỷ ở trong viện nói, Đại phu nhân đưa Lưu đại phu ở trong phủ qua chỗ Lý di nương rồi.

 

Đôi mày thanh tú của Tân Hà hơi nhíu lại, nàng nhất định phải thuyết phục mẫu thân không chăm sóc Lý di nương trước khi phụ thân biết điều đó.

 

“Có còn sẵn điểm tâm không?”

 

Bích Thuỷ nghe Đại tiểu thư hỏi mình, nghĩ rằng nàng đói bụng, vội gật đầu nói: “Có.”

 

“Gói lại cho ta hai phần.”

 

“Vâng.” Bích Thuỷ đáp ứng. Một lúc sau, mang phần điểm tâm đã gói xong đến.

 

Vân Linh đưa tay nhận lấy, nhìn về Tân Hà.

 

“Đi thôi, chúng ta cũng đến chỗ Lý di nương góp vui nào.” Tân Hà cười nói.

 

Ba nha đầu nhìn nhau, không biết phải nói thế nào mới tốt. Tính tình của Đại tiểu thư quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ, di nương được sủng ái nhất trong phủ có mang, nàng lại vẫn vui vẻ như thế.

 

Bên trong ‘Lê Hương Cư’, Tần thị ngồi ngay ngắn ở chính đường nghe Lưu đại phu nói. Nha đầu và bà tử của nàng đều đứng ở đằng sau.

 

“Đại phu nhân yên tâm, thai này của Lý di nương không có gì đáng ngại. Mặc dù buổi sáng bị trượt chân một cái, nhưng cũng chỉ bị doạ một chút. Để tại hạ kê một vài đơn thuốc an thai, uống rồi sẽ không có chuyện gì nữa.”

 

Tần thị nhấp một ngụm trà, nói: “Làm phiền Lưu đại phu rồi.”

 

“Đại phu nhân khách khí rồi.”

 

Lưu Tân cung kính lui ra ngoài.

 

Tần thị đảo mắt nhìn hai cái, chỉ vào Xuân Hồng rồi nói: “Ngươi và Thải Phong cùng nhau đi theo Lưu đại phu bốc thuốc.”

 

Trong lòng nàng không biết là mùi vị thế nào, cho nên dùng sức sắp xếp mấy thứ vặt vãnh này.

 

Nàng tích cực chuẩn bị cho việc mang thai lâu như vậy, mấy năm nay đều dùng thuốc dưỡng thai, vậy mà vẫn không có. Lý di nương vừa mới vào cửa mấy tháng đã có mang.

 

Chẳng lẽ, mong muốn có con nối dõi của nàng quá mỏng manh. Xem ra, phải dành thời gian đến miếu bái Quan Âm thôi.

 

Lý Hoạ Bình nằm trên giường La Hán ở gian tây, nghe thấy Tần thị sai sử Xuân Hồng, vừa định mở miệng ngăn cản, thì Xuân Hồng đã đáp lại rồi lui ra ngoài. Bây giờ nàng cầu hài tử đã có hài tử, trong lòng đắc ý vô cùng. Vốn muốn ra vẻ cho Tần thị xem, nhưn Xuân Hồng cứ giữ nguyên bộ mặt người chết khiến nàng ta cũng thấy e ngại.

 

Đến cổng ‘Lê Hương Cư’, Tân Hà dừng lại, quay đầu lại nhìn Vân Đoá rồi nói: “Ngươi bế ta vào đi, vào trong phòng cũng phải ôm.”

 

Vân Đoá bất ngờ, nghĩ rằng nàng làm nũng, bèn cười nói: “Được, nô tỳ biết rồi ạ.”

 

“Mẫu thân.”

 

Tần thị đang suy nghĩ miên man, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy nữ nhi….. được nha đầu bế vào. Lập tức liền cảm thấy kỳ quái, đứa bé này chẳng phải vẫn luôn không thích người khác bế sao, lúc này lại không tiện hỏi nàng, chỉ đành nói: “Hà nhi, sao con lại qua đây?”

 

“Con đi ‘Đức Huệ Uyển’ tìm mẫu thân, nghe đám nha đầu nói mẫu thân đang ở chỗ di nương nên con bèn sang đây.” Nói xong, Tân Hà ra hiệu cho Vân Đoá bế nàng đến gian tây.

 

Lý Hoạ Bình nghe nói Đích tiểu thư qua đây, trong lòng cả kinh nhưng trên gương mặt lại lộ thêm vài phần ý cười, hoài thai với không hoài thai không hề giống nhau. Ngày thường, đích tiểu thư là người cao quý mười phần, nhìn thấy nàng ta đầu còn chẳng thèm ngẩng lên chút nào, không giống bây giờ vội vàng đến thăm nàng ta.

 

“Nghe nói di nương mang thai, nên ta bèn đến thăm.”

 

Tân Hà quay đầu nói với Vân Linh: “Đem đồ mang sang tặng cho di nương đi.”

 

Vân Linh đáp một tiếng, đưa điểm tâm trên tay cho nha đầu bên cạnh Lý Hoạ Bình.

 

“Đây là điểm tâm mà ta thích ăn nhất, hôm nay vội mang sang đây để chúc mừng di nương, mong di nương cũng đừng chê lễ mọn.” Gương mặt Tiểu cô nương tràn ngập ý cười.

 

Lý Hoạ Bình biết vị Đích tiểu thư này thích ăn điểm tâm, quả thực lễ vật có chút bạc bẽo, nhưng với trẻ con mà nói, có thể mang thứ yêu thích nhất đến lấy lòng nàng ta, âu cũng là khó có được. Lập tức lắc đầu nói: “Sao Đại tiểu thư lại nói vậy, người có thể đến đây, trong lòng ta rất vui rồi.”

 

Tân Hà nghe nàng ta nói vậy, nụ cười càng thêm tươi: “Di nương sinh một muội muội được không? Một mình ta rất cô đơn, nếu là một muội muội thì có thể cùng ta chơi đùa rồi.”

 

Vẻ mặt Lý Hoạ Bình bỗng chốc sụp đổ, miễn cưỡng gật đầu. Trong lòng lại mắng, sinh nữ nhi thì có ích gì, muốn sinh cũng phải sinh nhi tử. Nếu không thì thà không sinh còn hơn. Mới nãy nàng ta còn vô cùng thuận mắt với Tiểu cô nương này, bây giờ lại vô cùng chán ghét, đến cả mấy lời may mắn cũng không biết nói. Còn nữa, vừa vào đã cho người bế, nói với nàng ta đều luôn nhìn xuống. Bộ dạng vênh váo tự đắc này đúng là khiến người khác tức nghiến răng nghiến lợi……

 

Tại sao, là Đại tiểu thư thì thân phận lại cao quý? Mặc dù nghĩ như vậy nhưng nhưng nàng ta vẫn thở dài một tiếng, cảm giác tự ti dâng lên trong lòng. Chỉ cầu mong thai này là một nhi tử, đến lúc đó có thể thi cử nhân giống như nhi tử của Tôn di nương, ngày hôm nay của nàng ta cũng coi như kết thúc rồi.

 

Đến lúc đó, mẫu nữ Đại phòng Tân gia ày còn phải xem sắc mặt nàng để sống qua ngày.

 

“Quyết định như vậy nhé, Lý di nương nghỉ ngơi cho tốt, ta không làm phiền người nữa.” Tân Hà không nhìn thấy bàn tay siết chặt của Lý Hoạ Bình ở trên giường, cười rồi đi ra ngoài.

 

Đến chính phòng, ra hiệu cho Vân Đoá thả nàng xuống: “Mẫu thân.” Nàng nhào vào lòng Tần thị.

 

“Đứa bé ngốc nghếch……”

 

Lời nói của nữ nhi, Tần thị nghe không sót một chữ, đôi mắt phiếm hồng. Nếu như cơ thể nàng khoẻ mạnh, đã sớm sinh thêm cho nữ nhi một đệ đệ hoặc muội muội rồi, đâu đến nỗi……

 

Tân Hà vừa định an ủi mẫu thân, Thải Phong và Xuân Hồng đã mang hai bọc thuốc từ ngoài vào, vào phòng lập tức cúi người hành lễ: “Phu nhân, thuốc đến rồi ạ.”

 

“Cho người đi sắc thuốc đi.” Tần thị nói.

 

Xuân Hồng vâng một tiếng, lui xuống giao phó.

 

Tân Hà mắt lạnh nhìn theo, nha đầu kia lại vô cùng phép tắc, biết lễ, cẩn thận như vậy, một lỗi nhỏ cũng khó mà tìm được. Mạng của Lý Hoạ Bình đúng là thực tốt, kiếp trước hay kiếp này đều có người như vậy nâng đỡ nàng ta.

 

Tần thị thấy thuốc an thai cũng đã mang đến rồi, bèn đến gian tây nói chuyện với Lý di nương: “Ngươi dưỡng thai cho tốt, thân thể có chỗ nào không thoải mái thì cứ trực tiếp đến ‘Đức Huệ Uyển’ tìm ta hoặc đến tìm Lưu đại phu trong phủ.”

 

“Chốc nữa ta cho người mang thuốc bổ đến cho ngươi, nếu muốn ăn cái gì thì cứ nói, nếu trong phủ không có thì ta sai người ra ngoài mua cho ngươi.”

 

Nét mặt Lý Hoạ Bình trở nên hồng hào: “Đa tạ Đại phu nhân.”

 

“Mẫu thân, di nương có thai có thể thích ăn cái gì thì ăn, thích làm cái gì thì làm sao?” Giọng nói của Tiểu cô nương vô cùng trong trẻo.

 

Tần thị hơi mím môi rồi nói: “……Phải, bây giờ Lý di nương đã là người có công rồi.”

 

“Thời gian trước, con nghe bọn nha đầu nói, trong nhà cô mẫu, có một di nương hoài thai, để người chuyên trách hầu hạ. Từ nha đầu, bà tử đến đại phu đều do nàng ta tự mình lựa chọn. Cô mẫu đều duyệt hết……Ban đầu con còn không tin, nhưng nay nghe mẫu thân nói, hoài thai là có công, con tin luôn rồi.”

 

Tiểu cô nương ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nói còn vô cùng nghiêm túc.

 

Sắc mặt Tần thị trầm xuống, hiếm khi quát lớn: “Mới tí tuổi đầu, sao đã nghe đâu mấy lời xằng bậy này, con là Đại tiểu thư Tân gia, nghe qua một chút thì cũng bỏ qua, đằng này lại dám nói ra miệng! Ta phải xem xem là nha đầu nào, dám ăn nói huyên thuyên bừa bãi như thế, đúng là to gan. Là cô mẫu con hoài thai, lấy đâu ra mấy chuyện lộn xộn như vậy.”

 

“Mẫu thân, con biết sai rồi, sau này không dám nói nữa ạ.” Tân Hà kéo ống tay áo Tần thị làm nũng.

 

“Được rồi, ngoan ngoãn chút đi.” Tần thị xoa đầu nữ nhi, lại phân phó nha đầu và bà tử của ‘Lê Hương Cư’, sau đó mới đưa người trở về.

 

Người nói vô tâm, người nghe có ý. Những lời mà Tân Hà vừa nói, Lý Hoạ Bình đều ghi tạc trong lòng. Nàng ta vốn nghĩ thừa dịp mang thai gây khó dễ cho Tần thị, hôm nay lại nghe thấy lời nói như vậy, tức khắc kế ở trong lòng. 

 

Trên đường, tâm tình Tần thị không phiền muộn, đến cả lời nói ban nãy của nữ nhi cũng không truy cứu nữa, gần như một lời cũng không nói.

 

Nhũ mẫu Hứa thị lại nhìn qua Đại tiểu thư được Tần thị dẫn đi vài lượt, bà mỉm cười hỏi: “Tiểu thư, nhưng lời người vừa nói lúc ở phòng di nương, thực sự là nghe từ miệng của đám nha đầu sao?”

 

Tân Hà nghĩ một lúc rồi đáp: “Là ta nói nhảm thôi.”

 

Hứa thị ngừng một chút, không nói thêm nữa. Bà vẫn luôn cảm thấy Đại tiểu thư bắt đầu trưởng thành rồi.

 

“Mẫu thân, người có thể đừng đi chăm sóc thai của Lý di nương không?” Tân Hà lắc lắc tay Tần thị.

 

“Hà nhi ngốc, mẫu thân là đương gia chủ mẫu của Đại phòng, thị thiếp có thai, theo lý ta nên chăm sóc.” Tần thị nhìn vào mắt nữ nhi rồi nói: “Hơn nữa, cho dù ta không nguyện ý, phụ thân con cũng sẽ căn dặn ta làm như vậy.” 

 

Tiểu cô nương bĩu môi, biết ngay Tần thị sẽ nói như vậy.

 

“Thế nhưng, nếu Lý di nương không muốn mẫu thân chăm sóc thì sao?” Tân Hà nói.

 

“Điều này nàng ta không được phép, Tân gia có quy củ rồi.”

 

“Vậy, nếu phụ thân đồng ý với Lý di nương, không để người chăm sóc thì sao?” Tân Hà không cam lòng.

 

Tần thị cười, cảm thấy nữ nhi thực đơn thuần: “Ta hiểu phụ thân con, hắn sẽ không làm như vậy đâu, bình thường chuyện vặt vãnh hắn có thể không so đo, nhưng loại sự tình sủng thiếp diệt thê như vậy hắn sẽ không làm.”

 

“Mẫu thân, mẫu thân……” Tân Hà nóng nảy: “Sao người cứ phải chăm sóc cái thai của Lý di nương vậy?”

 

Nhũ mẫu Hứa thị xoa xoa trán của Tiểu cô nương, cười nói: “Lời của tiểu thư nhà chúng ta cũng rất có lý. Không thể không phòng bị lòng người.”

 

“Nếu Lý di nương khăng khăng không muốn người chăm sóc, sao người không buông thả một chút……”

 

Tần thị vốn vẫn đắm mình trong dòng suy nghĩ của mình, cũng chỉ thuận miệng đáp lời nữ nhi mà thôi, bây giờ nghe nhũ mẫu nói như vậy mới nhất thời hiểu ra.

 

Nàng xoay người bế nữ nhi lên, thấy có lỗi nói: “Yên tâm đi, mẫu thân biết nên làm thế nào.”

 

“Mẫu thân……” Tân Hà không an lòng, thảm kịch kiếp trước nàng tận mắt chứng kiến: “Hà nhi chỉ có một mẫu thân, con không cho phép người chăm sóc đệ đệ muội muội khác.”

 

Tần thị cười khổ: “Đứa bé này……”

 

“Mẫu thân, con muốn người đồng ý với con.”

 

Tần thị thấy nữ nhi gấp đến độ gương mặt đỏ bừng, trong lòng rung động: “Mẫu thân nghe Hà nhi.”

 

Tân Hà ôm lấy cổ Tần thị, thì thầm làm nũng: “Mẫu thân, nghe con một lần đi. Nếu phụ thân để người đi chăm sóc cái thai của Lý di nương, người cũng có tìm biện pháp qua loa lấy lệ nhé.”

 

“Có thể, lần này phụ thân cũng chưa chắc sẽ nghe lời Lý di nương.”

 

“Tóm lại, mẫu thân chỉ cần nghe theo con lần này là tốt rồi.”

 

Tần thị ừ một tiếng, vỗ vỗ lưng nữ nhi. Nữ nhi quyến luyến không muốn rời xa nàng như vậy khiến tim nàng mềm mại một mảnh.

 

Nếu nữ nhi đã muốn nàng làm như vậy, vậy thì nàng sẽ nghe lời nữ nhi.

 

Cho dù có vì nữ nhi tuỳ hứng mà làm sai, nàng đây cũng chấp nhận chịu phạt. Dù sao cũng là đứa bé mình mang nặng mười tháng, không làm cho nàng vui còn làm cho người khác vui sao?