Bảo Vật Của Rồng

Chương 12: Quyển 2 - Chương 2



Đảo Rồng – Chương 2
Rồng hơi ảo não.

Tính tình anh luôn rất tốt.

Nhưng một khi gặp chuyện có liên quan đến nhân loại đáng khinh kia, dường như anh đặc biệt dễ dàng mất khống chế.

Một khi hành động ném Rồng Đen con xuống được truyền ra ngoài, chắc chắn toà thành này sẽ bị chú ý.

Mang tâm trạng không vui, Rồng gia cố thêm lớp ma pháp lúc trước đã tiện tay bố trí để đảm bảo rằng nó sẽ không dễ dàng bị phá hoại.


Như thế, không ai có thể chủ động tiếp cận loài người kia.

...!Nhưng, nếu chính cậu tự đi ra ngoài thì sao?
Rồng quay đầu lại liếc nhìn Arthur đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh, ngập ngừng thấp giọng nói: "Sau này không được đứng trên sân thượng, cũng không được đi đến bất kỳ chỗ nào trên Đảo Rồng một mình.

Lúc ta đi vắng, ngươi...!phải ở trong cung điện."
Nghe vậy, bạo chúa tóc đen, trên danh nghĩa là "bị giam cầm" nhưng thực tế là được thả rông, được tự do ra vào, có chút kinh ngạc.

Cậu nhướn hàng mi dài, nghi hoặc mà nhìn về phía đối phương, dường như anh hơi khác so với mọi khi: "Tại sao?"
Người hát rong hơi run run, đôi mắt dịu dàng xanh thẳm, trong vắt như ánh trăng chiếu trên mặt hồ nổi lên từng gợn sóng màu vàng kim.

Rồng rũ mắt, giọng điệu ôn hòa giải thích nguyên nhân ——

"Ở Đảo Rồng, loài người quá yếu ớt, bất kỳ một sinh vật ma thuật nào cũng có thể làm tổn thương ngươi."
—— không được đi ra ngoài.

"Hơn nữa, nếu như các bài ca dao được lưu truyền đến đây, những con rồng rảnh rỗi suốt trăm ngàn năm kia sẽ đến gây chuyện phiền phức."
—— không được để cho bọn chúng mơ tưởng đến em.

"Ta cũng không muốn giam cầm ngươi..."
—— cam tâm tình nguyện không tính là giam cầm.

"Nếu như ngươi không muốn, ta sẽ không ép buộc."
—— với tư cách là Rồng Vàng được các nguyên tố ủng hộ và chiếu cố, ta tinh thông toàn bộ ma pháp ngôn ngữ rồng, kể cả ma pháp tinh thần.

*
Rồng đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm mại lộn xộn của bạo chúa: "Arthur, được chứ?".