Báo Thủ Giới E-Sport Xuyên Vào Tiểu Thuyết Thiếu Gia Thật Giả

Chương 14

***
Nguyễn Vũ nhảy nhót tung tăng đến mấy ngôi nhà phía xa, nhặt được rất nhiều bom khói, không ai biết cậu muốn làm gì.
Hiện tại Nguyễn Vũ đã hiểu trận này là do Đại Giang bày ra để nhằm vào cậu, dưới tình huống biết rõ nơi đó có mai phục thì cậu không ngu đến mức chạy tới đó và nói "đầu người này, lấy đi" được.
Rất nhanh sau đó liền nhìn thấy trên màn hình hiển thị thanh máu của ba người đồng đội của cậu đều đã biến thành màu xám.
Long Tề cũng không vội vã rời đi như hai người đồng đội còn lại, giọng điệu của anh ta mang theo ý sung sướng: "He he, một mạng đổi hai mạng, đáng giá."
"Em trai báo thủ, nếu tôi đoán không sai thì đang có rất nhiều gián điệp ngồi xổm ở phòng livestream của cậu để báo trực tiếp nơi cậu ở, hãy cẩn thận với cách chơi thường ngày của cậu." Long Tề quá hiểu cách làm người của Đại Giang.
"Đã biết!" Vẻ mặt Nguyễn Vũ thản nhiên, giọng điệu nhẹ nhàng.
Đám người Đại Giang cũng không ngồi xổm ở chỗ của Nguyễn Vũ, tuy rằng anh ta không quá vừa ý nhưng cứ nghĩ đến việc bây giờ cả đống người bọn họ đánh với một tên báo thủ, vậy không phải quá dư dả à?
Nguyễn Vũ muốn dẫn đầu đi đến vòng bo tiếp theo, nhưng cậu không dám lơ là, chỉ sợ sẽ có mai phục.
Khi vòng bo bắt đầu thu hẹp lại, vị trí vòng bo rất bất lợi với Nguyễn Vũ, nó tương đương với một vòng tròn chết.
Nguyễn Vũ bắt đầu suy nghĩ, nếu như muốn chạy vào vòng bo thì thứ nhất phải đi qua đoạn đường vừa mới bắn nhau kia, nhưng mà ở trong nhà có quân mai phục hay không cũng không biết luôn!
Thứ hai đó chính là còn phải đi qua cầu vượt, có mai phục hay không thì không biết!
Thứ ba, nếu như cậu may mắn đều xông qua hết thì vòng chung kết không còn là cá nhân chiến đấu nữa mà nó trở thành một người đấu với một đám!
Đây đều là những vấn đề cần giải quyết, chứng minh rằng khi con người gặp xui xẻo thì cho dù uống nước lạnh cũng có thể bị nghẹn.
Nguyễn Vũ muốn tìm cái tàu lượn hoặc là cái dù để trực tiếp bay vào vòng bo, nhưng mà mấy thứ đó lúc bình thường thì thấy rất nhiều mà cứ y như rằng đến phút cuối thì lại chả thấy cái nào.
Nguyễn Vũ nhìn vòng bo chuẩn bị co lại, cậu không hề do dự lái xe máy lên đường.
Khi sắp đến đoạn đường kia, như Nguyễn Vũ đã dự đoán, quả nhiên có tiếng súng vang lên, ba bốn người nổ súng bắn về phía Nguyễn Vũ một cách dữ dội.
Nhưng xe chạy thất thường, Nguyễn Vũ cũng không đi theo đường thẳng. Viên đạn của đối phương bay sát qua bên người Nguyễn Vũ.
Đại Giang xem như có não, đã sắp xếp một đội đầy người mai phục ở đây.
Hai người trên tầng hai ngắm bắn, ngoài ra còn sắp xếp hai người ngồi xổm ở chỗ tường vây bên đường để bắn.
Còn lại hơn mười người thì có lẽ Đại Giang đã mang theo bọn họ đến điểm tiếp theo để mai phục.
Lúc Nguyễn Vũ lái xe đi lên thì hai người bên đường lao ra nổ súng.
Nguyễn Vũ cũng không trốn, xe máy phá ra tiếng động cơ kêu "ong ong ong".
Cậu lái xe bay đâm thẳng vào một người, kết liễu người đầu tiên.
Người thứ hai thấy thế thì bắt đầu né tránh, Nguyễn Vũ sao có thể để cho anh ta chạy thoát.
Chung quy thì chân chạy cũng không thể nhanh bằng xe máy, xe đi lên rồi nghiền áp, người nọ bị knockout.
Kẻ địch căn bản không hề nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà sự thật là hai người kia đã bị kết liễu.
Trên màn hình hiển thị hai cái hòm xác xanh biếc đang phả ra khói trắng.
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng phương tiện kết liễu Bé Mập Màu Xanh Doraemon.
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã dùng phương tiện kết liễu Trà Sữa Yêu Phải Cà Phê.
Trong đó có một người còn mở mic nói: "Chết tiệt, tại sao cậu không ra bài theo thói quen hả."
"Thao tác này này làm tôi ngu luôn rồi, tôi chết rất uất ức."
[Ha ha ha ha ha ha, con trai báo thủ, tình huống khẩn cấp như thế vậy mà cậu vẫn có thể lâm nguy không sợ lái xe đâm người ta.]
[Thậm chí còn không dùng đến súng, sự thật chứng minh rằng có rất nhiều phương pháp để giết một người.]
[Báo thủ của tôi, hôm nay cậu lại cho tôi một sự ngạc nhiên, tôi rất yêu cậu!]
[A, giọng của người vừa nãy nghe rất quen, có phải Lâm Mục hay không?]
[Oa, lầu trên nói tôi mới thấy giống thật sự, hơn nữa hôm nay Lâm Mục còn không livestream.]
...
Còn hai người ở trên tầng kia không nghĩ tới kết quả sẽ là như thế, vội vàng bắn súng về phía Nguyễn Vũ để báo thù.
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã bị Tiểu Đậu Bỉ Ẻo Lả dùng SCAR-L đả thương.
Nguyễn Vũ không may trúng đạn, nhưng cậu không dám dừng lại, hai người trong nhà không xuống dưới ngay được, cậu cũng không có thời gian dây dưa với bọn họ, Nguyễn Vũ lái xe đi lên đường cao tốc.
Cậu đã đi qua khu nhà ở, đến gần cầu vượt mới dừng lại uống thuốc và băng bó.
Chờ khi lượng máu khôi phục lại rồi Nguyễn Vũ lại lái xe máy điên cuồng xông lên cầu vượt.
Không ngoài dự đoán, Nguyễn Vũ vừa mới đi lên cầu vượt thì đã có tiếng súng rít qua bên tai. Trên đỉnh cầu vượt có người, chiếc xe bị bỏ lại bên cạnh cầu cũng đang có người núp.
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã bị Bờ Bên Trái dùng MK47 đánh bị thương.
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã bị Khoa Quang Tức Huy dùng AKM đánh bị thương.
Thanh máu của Nguyễn Vũ ngay lập tức bị mất một nửa, thậm chí nó còn đang tiếp tục giảm xuống.
Cầu vượt còn cách một đoạn nữa, hiển nhiên nếu còn tiếp tục đi tới thì sẽ không thể đi qua được, Nguyễn Vũ trực tiếp đâm vào một bên cầu vượt, khoảng trống bên cạnh cầu vượt đủ để chứa một cái xe máy.
Xe máy trong nháy mắt bay vút lên trời, Nguyễn Vũ nhấn chân ga một lúc lâu rồi phóng vụt qua.
Xe máy không phụ kỳ vọng mà phóng tới bờ biển bên dưới cầu, xe cũng không bị hỏng hóc gì.
Nguyễn Vũ ở trên bờ lại đạp chân ga lần nữa, vòng một vòng tròn, xe máy đi qua một tảng đá to rồi phi lên không trung. Nguyễn Vũ vứt xe, nhanh chóng nhảy lên cầu vượt rồi leo lên đỉnh.
Một loạt thao tác như vậy trực tiếp khiến đối phương ngơ ngẩn, đôi mắt hơi kém một chút thì căn bản sẽ không biết Nguyễn Vũ làm cách nào để trèo lên cầu.
Hơn nữa tên báo thủ ở trên cao kia, vừa mới quay đầu thì liền nhìn đến Nguyễn Vũ đang ở ngay bên cạnh hắn, đến lúc anh ta giơ súng lên thì viên đạn của Nguyễn Vũ đã ''bùm bùm" biến anh ta thành cái hòm xác.
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã sử dụng SCAR-L kết liễu người chơi Bờ Bên Trái.
Người này chết không nhắm mắt, mở mic nói: "Tôi đệt, người anh em cậu đúng báo, chơi được đấy, cậu cũng OK đó!"
Nguyễn Vũ giật giật miệng: "Bình thường bình thường thôi, hoan nghênh anh đến tìm tôi học tập."
[Mọi người ơi, tôi nói cái từ tuyệt vời cũng đến mệt rồi.]
[Cái này có phải gọi là báo thủ chạy xe bay không?]
[Tôi thường xuyên nhảy xe như vậy, nhưng mà tôi vừa nhảy thì chỉ nhảy ra cái rắm, mau giao ra sách hướng dẫn!!!]
[Cầu nguyện trên thiên đường không có báo thủ.]
[Người anh em ở trên cầu: Lúc ấy tôi rất là sợ hãi, một người to như vậy nói đi lên liền đi lên.]
[Ba cái thao tác này thật là trâu bò.]
[Đm, đây không phải giọng của A Đặng à? Chuyện gì xảy ra vậy?]
[Tôi đệt, trước có Lâm Mục, sau có A Đặng, nghĩ kĩ thấy thật đáng sợ, hiu hiu mọi người!]
Sở Uý nhìn đến đây thì luôn cảm thấy bản thân từng nhìn qua cái tên A Đặng này ở đâu rồi, trong nháy mắt đầu anh chợt lóe, tất cả mọi việc đều móc nối với nhau.
Dưới ánh đèn, sắc mặt anh có vẻ lạnh lùng, sau đó anh cầm lấy một cái điện thoại khác để gọi điện. Cuộc gọi dường như được kết nối chỉ sau một giây: "Cậu đi tra một chút, xem xem mánh khóe của Đại Giang trong buổi livestream tối nay là gì, có thể xuống tay từ tuyển thủ chuyên nghiệp A Đặng."
Đại Giang không hề hay biết kế hoạch của anh ta sắp bị đào ra, hiện tại anh ta còn đang dương dương tự đắc.
Nguyễn Vũ đã đi lên đến đỉnh cầu vượt, đây chính là sân nhà của cậu, trò chơi đã bắt đầu trở nên thú vị rồi.
Nguyễn Vũ dùng túi cấp cứu để ổn định vết thương của mình và hồi phục.
Sau đó, cậu bắt đầu tìm kiếm vị trí của mấy người còn lại, thông qua trận đối chiến vừa rồi cậu biết có một người đang trốn ở đằng sau chiếc xe bị bỏ kia, còn có hai người khác thì nấp sau thùng hàng.
Nguyễn Vũ nhắm đúng vị trí, vứt xuống hai quả lựu đạn, một quả thì vứt ở phía sau xe còn một quả thì vứt ra sau thùng hàng.
Ném một lần lựu đạn mới biết được có người hay không "bùm, bùm".
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã sử dụng lựu đạn cầm tay kết liễu người chơi Bánh Bột Bắp Thanh Lịch.
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã sử dụng lựu đạn cầm tay kết liễu người chơi Âm Mưu Trời Đông.
Là hai kẻ xui xẻo nấp sau thùng hàng bị lựu đạn đánh trúng.
Còn một người ở sau xe bắt đầu đổi vị trí, tìm kiếm chỗ ẩn nấp.
Nguyễn Vũ nhớ kỹ người này, lúc nãy cậu bị thương cũng là do bị người này bắn một phát.
Vị trí của người này khá linh hoạt, quả lựu đạn đầu tiên của Nguyễn Vũ ném không trúng, quả lựu đạn thứ hai thế mà cũng không trúng.
Sau đó người này ném một vài quả bom khói để che dấu bản thân.
Nguyễn Vũ không tin anh ta có thể tránh mãi trong đám khói, khói sẽ có lúc tan đi, cậu chỉ cần ôm cây đợi thỏ, đợi anh ta xuất hiện.
Nguyễn Vũ nhắm vào biên đám khói, người này xác định là bị cậu giết rồi.
Người chơi đối diện lúc khói sắp tan hết thì lại ném ra mấy cái bom khói, anh ta muốn chạy trốn.
Nguyễn Vũ vừa nhìn thấy người lộ ra liền nổ súng bắn "bùm bùm".
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã sử dụng SCAR-L đánh bị thương người chơi Khoa Quang Tức Huy.
Nguyễn Vũ hơi nhướng mày, người này còn có chút thủ đoạn, ba phát súng vậy mà tránh được hai phát đạn.
Sau khi trúng một đạn, người này lại lùi về trong đám khói.
Nguyễn Vũ lại ném lựu đạn vào đám khói nhưng vẫn không nổ trúng, ngược lại điều này còn khiến cho đối phương có khe hở để chạy thoát.
Nguyễn Vũ nhìn thấy đối phương chạy đến một đám khói khác, Nguyễn Vũ ở trên cầu vượt đuổi theo anh ta rồi nổ súng bắn.
"Bùm bùm bùm."
"Bùm bùm bùm bùm bùm."
Không bắn trúng? Hay là xảy ra chuyện gì rồi?
Nguyễn Vũ không khỏi trợn to mắt mà nhìn, không thể để người trong phòng livestream chế giễu được: "Hừ, mọi người xem cảm giác áp bách mà tôi mang lại đây, dọa đối phương sợ hãi đến mức chạy trốn."
Đối phương lại xuất hiện, tiếng súng của Nguyễn Vũ theo sát ngay sau đó.
"Bùm bùm bùm."
"Bùm bùm bùm bùm."
Nguyễn Vũ rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa: "Đệt, không phải đánh trúng rồi sao, thế mà đánh mãi không chết, bật hack à, còn hồi máu nữa!!!"
Nguyễn Vũ không tin, trực tiếp bắn liên tục, không để cho đối phương có cơ hội thở dốc, đánh đến khi hết máu rồi biến thành hòm xác.
Lời nhắc trên màn hình: Bạn đã sử dụng SCAR-L kết liễu Khoa Quang Tức Huy (clear team)!
Nguyễn Vũ vỗ bàn nói: "Được rồi, rốt cuộc cũng đánh chết cậu, suýt chút nữa tôi tưởng rằng súng của mình là súng đồ chơi!"
[EQ thấp: Bậc thầy đánh người. EQ cao: Các ngươi mau xem cảm giác áp bách mà ta mang lại đây (meme đầu chó).]
(Chú thích: Bậc thầy đánh người hay "描边大师" từ này là một trò đùa cho những người chơi trong game bắn súng có tài thiện xạ quá tệ để bắn trúng kẻ thù. Bởi vì tài thiện xạ quá tệ, toàn bộ viên đạn đều trúng vào thân thể địch nhân, như truy sát địch nhân, cho nên mới có tên như vậy.)
[Đối thủ: Cậu có bản lĩnh thì mặt đối mặt đấu đi, cậu trốn bên trên thì tính là thứ gì!]
[Người vừa nãy trăm phần trăm là bật hack, streamer bắn trúng anh ta nhiều phát như vậy mà vẫn không có việc gì.]
[Tài bắn súng này của cậu cũng chỉ có thể làm báo thủ mà thôi (meme đầu chó).]
[Báo thủ này, cậu cũng không phải người bị cận hay gì mà, bắn nhiều phát như vậy mà không trúng, chơi chúng tôi à?]
Sau khi Nguyễn Vũ giải quyết hết mấy người trên cầu vượt xong liền đi xuống loot đồ, tận khả năng đem hết vật tư có thể dùng mang đi.
Nguyễn Vũ lại ngồi trên con xe máy yêu quý để chạy vào bo, vừa mới xử lý xong hai đội người mà Đại Giang sắp xếp khiến tâm trạng của Nguyễn Vũ trở nên tốt hơn.
"Tôi nhìn bình luận thấy có rất nhiều người đang hỏi tôi làm sao để lái xe máy bay lên không trung rồi sau đó rơi xuống chỗ cao, thì hiện tại tôi tới biểu diễn cho mọi người xem một chút, mọi người có thể quay màn hình lại nha."
"Đúng rồi, vị đại Boss kia có còn ở đây không? Ngài Sở?" Nguyễn Vũ đột nhiên nhớ tới trong phòng livestream còn một vị sếp cực kỳ lớn, cậu nhìn bảng hiển thị người xem, xác định người vẫn còn ở đây.
"Ờ... Cái tôi vừa mới nói đó là phúc lợi tôi cố tình tặng cho ngài Sở đây, mọi người trong livestream có thể nhìn thấy đều là nhờ phúc của ngài Sở đó nha." Nguyễn Vũ biểu hiện đến cực kỳ chân thành, rõ ràng là cậu chỉ vừa mới nhớ ra người ta.
Sở Uý nhìn chằm chằm cái miệng của Nguyễn Vũ đang nói dối không chớp mắt kia, khóe miệng anh hơi nhếch lên, tay thì viết bình luận: "Cảm ơn cậu tạm thời lấy lệ."
"Sao có thể là lấy lệ được chứ, nhìn đây." Nguyễn Vũ không có khả năng thừa nhận bản thân thật sự lấy lệ.
Nguyễn Vũ đạp chân ga, mạnh mẽ nhắm về phía một ngôi nhà ở ven đường: "Nhìn thấy không, hãy giữ tốc độ xe như thế này, chỗ này có sườn núi, xông lên, không phải xe đã bay lên rồi à, sau đó người cũng sẽ bay lên thôi."
Nhưng mà vì bay quá mạnh nên Nguyễn Vũ không thế khống chế được, trực tiếp bay qua nóc nhà, bay qua rồi sau đó thẳng tắp ngã xuống đất: "ĐM, ĐM, bay qua rồi, nhảy nhảy nhảy nhảy!!!"
Nguyễn Vũ rơi xuống mặt đất, tụt hơn nửa thanh máu... Suýt chút nữa là chết luôn!
Nguyễn Vũ thật vất vả rơi xuống đất liền điên cuồng uống thuốc, dùng băng vải hồi máu: "Ai nha, thật ngại quá, ha ha, sai sót, sai sót thôi!"
Sở Uý nhìn Nguyễn Vũ thao tác ngược hướng, đôi mắt đen sâu thẳm giống như đang cười, yết hầu cuộn lên xuống: "Khụ."
[Thao tác này của cậu là muốn chúng tôi ngu người à?]
[Ha ha ha ha ha ha, đùa chúng tôi đấy à?]
[Cậu thật sự đang dạy à?]
[Thôi đừng, người còn chưa vào được vòng chung kết lại chết ở chỗ này, chúng tôi thật sự không chịu trách nhiệm nổi đâu.]
[Trực tiếp tặng một món quà to như vậy, con trai báo thủ, không cần thiết, thật sự không cần thiết.]
***
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:
Nguyễn Vũ: Sếp Sở, tôi dạy như vậy anh có hài lòng không?
Sở Uý: Dạy kiểu nào cơ?
Sau che chắn......