Kiến trúc của hoàng cung cũng thế? – Mộc Dĩnh Nhiên khiếp sợ không thôi.
Ân, có rất nhiều cơ quan kỳ quái – Thụy Hiên gật gật đầu – Bất quá cơ quan này ít có người biết hết.
Vậy ngươi biết không? – Mộc Dĩnh Nhiên suy nghĩ một chút liền hỏi.
Thụy Hiên ngẩng đầu nhìn hắn, một hồi lâu mới nói – Ta họa lại cho ngươi.
Mộc Dĩnh Nhiên ngẩng người.
Ta đại khái đoán được ngươi muốn làm cái gì, cho nên họa cho ngươi xem hẳn là không có vấn đề đi… – Thụy Hiên nhẹ nhàng mở miệng nói – Ta hiểu ngươi là một người rất yêu nước, cho nên ta cũng tin tưởng ngươi sẽ không làm ra việc gây bất lợi cho Xa Theo quốc.
Mộc Dĩnh Nhiên ôm chặt Thụy Hiên, nhìn trời không tự giác thở dài một phen.
Ngươi đoán được mục đích của ta sao?
Ân, tuy rằng ta không hiểu vì sao ngươi phải đánh cái đường vòng mang ta đến đây, nhưng ta biết ngươi muốn từ ta tìm vị trí bố trí các cơ quan trong hoàng cung – Thụy Hiên dừng một chút – Nhưng ta còn có chút không rõ… ta là bạo quân nha, không để ý quốc gia, sinh tử của người dân. Ngươi như thế nào xác định ta biết?
Mộc Dĩnh Nhiên không trả lời, chỉ là nhìn hoàng cung thật lâu, thật lâu, y mới nói chuyện.
Ngươi chỉ đoán đúng phân nửa. Xác thực ta muốn biết bố trí cơ quan trong hoàng cung, nhưng ta chưa từng nghĩ ngươi sẽ biết, dù sao thanh danh của ngươi không thật sự hảo, ta không nghĩ ngươi sẽ nhớ vị trí phân bố cơ quan, nhưng là…
Nhưng là ta tự động nhảy vào cạm bẫy của ngươi, không đánh mà khai đúng không? – Thụy Hiên tiếp tục lời y – Mà ngươi dẫn ta đến đây nên sẽ muốn tử xem ta có biết không đi? Dù sao biết được nơi này có kỳ môn độn giáp, nhất định biết được các cơ quan trong hoàng cung..
Ta chỉ là nhất thời xúc động dẫn ngươi đến đây, bởi vì ta muốn biết, ngươi từ chỗ cao nhìn hoàng cung, nhìn kinh thành sẽ có cảm giác như thế nào… chuyện ngươi biết được các cơ quan trong hoàng cung, thật là thu hoạch đánh bậy đánh bạ lớn nhất của ta.
Thụy Hiên nhìn thẳng hai mắt Mộc Dĩnh Nhiên, muốn biết lời y nói là thật hay giả.
Được rồi…xem ra lời ngươi nói là sự thật, ta chính mình nghĩ nhiều mới có thể không đánh mà khai…
Thụy Hiên bất đắc dĩ thở dài, hắn rốt cuộc tính thông minh hay vẫn là bổn, đầu đều loạn thành một đoàn!
Bất quá, ta hiện tại là yêu chết tính cách không đánh mà khai của ngươi ta tùy tiện mở đầu, ngươi liền toàn bộ đều nói, đem phiền não đã lâu trong ta giải quyết bố cục trong hoàng cung như vậy đối với ta rất có lợi – Mộc Dĩnh Nhiên cười nói.
Ngô đừng nói nữa! Ta muốn nôn – Hai gò má Thụy Hiên phiếm hồng.
A…a… ta mang ngươi đến nơi này, chân chính là muốn hỏi ngươi một vấn đề – Mộc Dĩnh Nhiên vươn một tay niết niết mặt Thụy Hiên, cười hảo không thích ý.
Vấn đề? Ác… ngươi nói là cảm tưởng của ta…
Đúng vậy, mau nói cho ta biết ngươi có cảm tưởng như thế nào đi – Mộc Dĩnh Nhiên thúc giục.
Thụy Hiên đem mắt chuyển hướng hoàng cung dần dần không còn rõ ràng kia, trong đầu hiện lên rung động lúc mười tuổi lần đầu tiên từ hậu sơn nhìn hoàng cung.
Đây là quốc gia của ta, ta nghĩ muốn hảo hảo thống trị nó, đem nó thống trị so với bất luận kẻ nào đều hảo hơn… ta đã nghĩ như thế… phụ hoàng… – Thụy Hiên đem mặt dụi vào lòng Mộc Dĩnh Nhiên, nước mắt không ngừng chảy – Nhưng là…ta còn chưa làm được…ta không làm được…ta không làm được…
Cùng với tiếng khóc của Thụy Hiên, tâm Mộc Dĩnh Nhiên ngày càng thêm trầm trọng, nhưng là càng thêm chắc chắn.
Bạo quân giết người không gớm tay, không để ý sinh tử của quốc gia… không phải Thụy Hiên hiện tại trong lòng y khóc muốn hỏng mất…tuyệt đối không phải!!!:giơ ngón cái: anh ngày càng giỏi nha vợ anh nó vô tội anh ơi:ôm mặt khóc: