Đám cấp dưới nhìn bàn gỗ đã hoàn toàn vỡ nát, không dám hô hấp mạnh, chỉ sợ chọc giận Sở Hoài Chi.
Bùi Trình Quan, ngươi nói!! – Sở Hoài Chi ra lệnh cho nam tử đặc biệt tuấn dật tiêu sái không chút sợ sệt trong đám cấp dưới.
Nói?Nói cái gì? – Nam tử tên Bùi Trình Quan gãi gãi lỗ tai hỏi.
Làm người xung quanh nghe xong đều thở dốc vì kinh ngạc, không tự giác lùi một bước, sợ hãi nếu thân cận tên kia nhiều quá sẽ bị lây bão, chỉ còn cái xác không hồn.
Bùi.Trình.Quan – Sở Hoài Chi cầm quyền, khóe miệng nâng lên một chút tươi cười.
Nhìn nụ cười kia, đám cấp dưới vội vàng lui ba bước lớn– ác ma vừa nở nụ cười a, báo hiệu tai ương sắp đến, mà cái tai ương kia trăm ngàn lần không phải chính mình a.
Hắc! Lão đại, có việc? – Bùi Trình Quan tiêu sái chắp tay hỏi, ngữ khí dù cung kính nhưng nụ cười trên mặt kia…khẳng định là đổ dầu vào lửa a!
Muốn chết, muốn chết….cả đám cấp dưới thầm mắng trong lòng, nhưng hoàn toàn không ai dám tiến đến ngăn cản Bùi Trình Quan, dù sao vị này cũng là đội trưởng của họ a! Khi không có Sở Hoài Chi, mọi người đều phải nghe lệnh người này! Tuy rằng hiện tại có Sở Hoài Chi lớn nhất nhưng khủng bố của Bùi Trình Quan không kém Sở Hoài Chi bao nhiêu a, chỉ cần ai bị vị này hành trượng, la to cũng không dám!!!
Bọn họ còn có một vị quan ngang hàng với Bùi Trình Quan, tên gọi là Tố Hứa Nhược, nếu có ở đây hẳn là người duy nhất có thể ngăn chặn Bùi Trình Quan đổ dầu vào lửa, nhưng đáng tiếc vị này đã tới biên quan xử lý nhiệm vụ khẩn cấp cho nên hiện nay không ai cứu bọn họ…
Hứa Nhược trưởng quan, chúng ta nhớ ngài!!
Đang lúc đám cấp dưới miên mang suy nghĩ, Sở Hoài Chi chậm rãi thu hồi nụ cười.
Bùi Trình Quan!!! Ngươi gọi Thiên ra cho ta!! – Ánh mắt Sở Hoài Chi ánh lửa, rống to chỉ kém không ra quyền đập nát tươi cười của tên kia.
Thiên: tên chức quan thời xưa chỉ huy một ngìn người.
Thiên? Ai là Thiên? – Bùi Trình Quan dọa đám cấp dưới sắc mặt trắng bệt – Là ngươi? Là ngươi? Hay là ngươi?
Người bị chỉ đều sợ đến phát run, thậm chí có người quỳ úp xuống ngay cả đầu cũng không dám nâng.
Rốt cuộc là ai? Lão đại, ngươi nói Thiên là ai? – Bùi Trình Quan nhún nhún vai, không ngại Sở Hoài Chi đang tức giận.
Sở Hoài Chi trừng mắt nhìn hắn một hồi lâu mới suy sụp ngồi xuống ghế thái sư.
Lẳng lặng, lẳng lặng, cái gì cũng không nói, chỉ là một mảnh trầm tĩnh.
Thật lâu sau, Sở Hoài Chi bình tĩnh mở miệng – Cảm ơn – Vừa rồi thiếu chút nữa gả vì tức giận mà phạm vào tối kỵ của binh gia, ít nhiều vẫn có vị phó thủ này bên cạnh gã.
Cái gì? Lão đại, ngươi nói cái gì? – Rõ ràng nghe rõ nhưng Bùi Trình Quan cố ý làm bộ dáng không có nghe.
Ta không nói lần thứ hai đâu – Sở Hoài Chi cười đáp lại.
Được rồi, dù sao ta cũng nghe được – Bùi Trình Quan tái nhún vai, cũng không kiên trì bắt Sở Hoài Chi phải lặp lại
Hiện tại ngươi có thể báo cáo? – Sở Hoài Chi thu hồi nụ cười khổ, bình tĩnh nói.
Đương nhiên – Bùi Trình Quan lại chắp tay nhưng đã thu hồi nụ cười, phất tay bảo đám cấp dưới khôi phục lại nội đường.
Hảo, căn cứ vào tư liệu trên tay ta, ước chừng một ngày trước, quân phòng bị ở biên quan không kịp trở tay nên bị tam vạn tiên phong binh của Tân Ngu quốc kìm hãm – Bùi Trình Quân dừng lời, uống một ngụm nước trà.
Tam vạn? – Sở Hoài Chi nhíu mày – Ta nhớ rõ quân đống ở Đồng Dương quan gần đó có lục vạn a! Huống hồ cách nhau nửa ngày lộ trình Nhạn Bình quan có hai mươi vạn đại quân a! Sao có thể bị kìm hãm?
Bùi Trình Quan bất đắc dĩ cười khổ – Bởi vì trước đó hoàn toàn không có trưng triệu cho nên bọn chúng đột nhiên tiến công mới tạo thành loại tình hình này.
Còn có bởi vì quân ta quá lười nhác – Sở Hoài Chi bổ sung – Trước đây tuy rằng quốc gia của chúng ta có loạn nhưng không bị quân xâm lược xâm nhập, có lẽ là do nguyên nhân này làm cho quân đội không thể thức tỉnh. Sau đó thế nào? Nhạn Bình quan có chuyện gì?