Môi nàng có một mùi
thơm tự nhiên, hắn hôn mềm nhẹ như làm gió, lại nhịn không được chọc đốm lửa, dần dần hôn càng sâu hơn, nhấm nháp mãi vị môi ngọt của nàng.
Nhưng đột nhiên nàng tỉnh giấc, kinh ngạc nhìn hắn, hắn cũng không rút
lui, ôm chặt lấy nàng, hôn ôn nhu biến thành thâm trầm dây dưa mãi.
Tay hắn đỡ sẵn sau gáy nàng, nàng động đậy không được, lại càng hết cách tránh, chỉ đành để hắn được “đền bù như mong muốn” vậy.
Đợi nhiệt tình tan dần, Sở Minh Hiên ôm nàng, dường như rất thích hưởng thụ thời khắc ôm nhau này.
Diệp Vũ tránh vài cái cũng tránh không được, nghe giọng hắn khàn khàn, “Bổn vương không muốn buông tay…”
***
Cảm giác đã rất lâu rất lâu, toàn thân đều cứng đờ, Sở Minh Hiên mới buông
nàng ra. Diệp Vũ dứng lên, duỗi chân tay, “Ra ngoài nhìn đi”
Đi ra bên ngoài mới biết thuyền hoa đã cập bờ, thuyền phu chẳng thấy bóng đâu.
Nơi này không phải nơi sông Tần Hoài du ngoạn, hắn cũng chưa từng tới.
Trước sau đều chỉ thấy nước là nước, sông chảy mãi, hai bên bờ chỉ có
rừng cây, không có nhà, cũng không có bóng người nào, yên tĩnh vô cùng,
chỉ có tiếng gió. Thật kỳ lạ!
Hắn ảo não, tự trách mình trầm mê, chẳng để ý tới mọi chuyện.
Bỗng thuyền hoa như chìm xuống, hai người đều cảm giác được kinh dị nhìn đối phương.
“Sao lại thế/’ Nàng kinh hoảng hỏi.
“Có người ở dưới nước chọc thủng thuyền hoa”
Thuyền hoa chìm xuống rất nhanh, Sở Minh Hiên cầm tay nàng, nhìn nàng thật kỹ, rồi tiếp đó cùng nhảy xuống sông.
Bởi thuyền hoa còn cách bờ một đoạn ngắn, họ chỉ còn cách nhảy xuống sông, bơi vào bờ.
Vừa lên bờ, đã có hai kẻ áp đen che mặt như từ trên trời giáng xuống, hiện
lên trước mặt họ. Phía sau họ lại có hai gã áo đen lên bờ, hình thành
bốn phía bao vây, sát khí lạnh thấy xương tràn ra từ trên người họ, ập
thẳng tới.
Chiếc thuyền hoa kia cứ chìm xuống giữa sông Tần Hoài, không còn thấy bóng, có thể thấy sông này rất sâu.
“chư vị phụng mệnh tới giết ta, hay là nhận tiền của người khác?” Hắn không loạn hỏi, không chút nào sợ.
“Người sắp chết, không cần biết” Một gã áo đen đáp.
Diệp Vũ còn chưa thấy qua sát thủ thật sự, rốt cuộc là sợ, cảm giác này là sát thủ rất hung ác, giết người không chớp mắt.
Cho dù Tấn vương có võ nghệ cao cường, nhưng tay không tấc sắt, lấy một đánh bốn, thắng sao được? Họ có thể chết hay không?
Hắn đứng thẳng như cây tùng, bình tĩnh, coi như chúng chẳng ra gì. Hắn xua
tay bảo nàng đứng sang một bên, nàng chậm rãi rời khỏi vòng vây, phát
hiện ra ánh mắt hắn đã thay đổi, chẳng còn ôn nhuận nữa, tiêu sái, sẵng
giọng, đầy sát khí. Gió lay ngọn cây, tiếng sàn sạt là âm thanh duy nhất vang lên giữa khung cảnh tĩnh mịch.
Có tiếng chim cất cánh bay lại như bị sát khí lạnh băng doạ vậy.
Từ trong cành lá rậm rạp rớt xuống tia nắng. dừng trên đao loé sáng chói mắt.
Giằng co một lúc, như trải qua rất lâu vậy, cả bốn người áo đen cùng lúc tấn
công, phối hợp ăn ý, cùng giáp công xung quanh, ra chiêu mau lẹ, thu
chiêu cùng lúc, hơi vô ý tý sẽ bị gãy tay đứt chân, thân thủ dị thường.
Sở Minh Hiên né phải tránh trái, lấy thân hình linh hoạt biến hoá tránh
thoát lưỡi đao sắc bén, chỉ đỡ chứ không tấn công, trông rất tài giỏi.