Bạo Quân Độc Sủng Xấu Nữ

Chương 40: 40 Sính Lễ Trên Trời


Tố Tố ngẩng đầu, hai mắt nhìn thẳng Long Ứng Uyên nhưng thấy ánh mắt hắn chắc chắn như núi cùng với ẩn ẩn mang theo một tia uy hiếp.

Dường như chỉ cần Tố Tố nói "không" một tiếng, hắn liền bắt nàng đi ngay trước mắt mọi người.
Sau khi cân nhắc một lúc trong lòng biết được lời hắn nói là thật, hơn nữa nàng và hắn thực lực cách xa, cuối cùng nàng chỉ đành than thầm trong lòng một tiếng.
Hai mắt nàng chợt loé loé, môi đỏ khẽ cong lên, cười nói:
- Đại hôn tất nhiên phải tổ chức, nhưng thứ nhất là ngươi chưa đưa sính lễ, thứ hai là cũng chưa chọn ngày lành tháng tốt.

Như vậy Thượng Quan Tố ta làm sao thành hôn cùng ngươi?
Lời vừa thốt ra, toàn bộ người trong viện đều trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Tố Tố.
Nữ nhân này thật là to gan, thế nhưng dám yêu cầu hoàng đế hạ sính lễ.

Có thể được hoàng thượng nhìn trúng tuyển làm hoàng hậu đã là phúc phận mấy đời mấy tu được.

Nàng ta vậy mà còn dám đòi sính lễ, đúng là to gan!
Nhìn khắp thiên hạ này, có biết bao người nguyện ý cho không gia sản chỉ cần có thể làm nữ nhi mình vào hoàng cung làm hậu hay làm phi.

Thượng Quan Tố này thì hay rồi, gà biến thành phượng hoàng không cảm ơn đã đành lại còn dám vặn hỏi hoàng thượng.
Đám nữ nhân trong viện đều dùng ánh mắt phẫn hận trừng Tố Tố, thầm nghĩ nữ nhân này thật là không biết tốt xấu.
Mà bên kia, dù Thượng Quan Hạo là tướng quân nơi sa trường, nhưng giờ phút này cũng sắp bị Tố Tố doạ ngất xỉu.
Ông ta hung hăng trừng Tố Tố, hôm này đứa nữ nhi này bị trúng tà hay sao mà cứ khiêu khích hoàng đế.

Ông ta thầm mong những lời Tố Tố nói với hoàng thượng chỉ là đùa vui mà thôi.

Chỉ là đáng tiếc Tố Tố căn bản không phải cùng Long Ứng Uyên nói giỡn, nàng cực kỳ nghiêm túc.
Nếu không ném được nam nhân Long Ứng Uyên phiền toái này, mà nam nhân này lợi dụng nàng thì nàng cũng phải nhận một ít thù lao mới đúng.
Tố Tố ngước mắt thản nhiên nhìn Long Ứng Uyên, nhưng trên mặt hắn không hề có tia tức giận nào, mặt vẫn đầy ý cười như cũ.
- Hết thảy đều nghe theo Tố Tố, Tố Tố nói cái gì thì chính là cái đấy.
Thanh âm ôn nhu chứa đầy sủng ái vang lên.
- Được, nếu đã như thế, Long Ứng Uyên, ngươi nghe cho kỹ.

Sính lễ muốn: "Một ngôi sao hai lượng trăng, ba lượng gió bốn lượng mây; năm lượng ngọn lửa sáu lượng không khí; bảy lượng sương tám lượng tiếng đàn; lửa đốt pháo băng ba lượng; một cân bông tuyết phơi khô..."
Tố Tố ung dung nói, nhưng sính lễ vừa đưa ra liền khiến tất cả mọi người khiếp sợ trợn tròn mắt nhìn nàng.
Đây đâu phải sính lễ, rõ ràng là làm khó hoàng đế mà! Phế vật này đúng là tự tìm đường chết, nàng muốn tìm chết thì thôi, nhưng ngàn vạn đừng lôi kéo bọn họ theo.
Mà đáng thương nhất là tướng quân, hùng dũng trên sa trường mà nay nghe thấy sính lễ này của Tố Tố thì sợ đến mức đầu ong ong ngất trên mặt đất.
Mọi người nhìn thấy Thượng Quan Hạo ngất xỉu thì vội kêu lên:
- Tướng quân!
- Phụ thân...
Tức khắc trong viện tràn đầy tiếng kêu la.
Liễu di nương đứng trong đám người kia khẽ trừng Tố Tố một cái, nhưng mà Tố Tố không thèm để ý, vẫn ung dung thản nhiên giống như việc Thượng Quan Hạo ngất xỉu không hề liên quan đến nàng.
Hai thị vệ Lãnh Ngôn và Phong Tây nghe thấy sính lễ Tố Tố yêu cầu thì vẻ mặt không dám tin tưởng nhìn về phía nàng, trong lòng âm thầm thán phục, hoàng hậu thật đúng là dám làm hoàng thượng khó xử.
Tố Tố nhìn Long Ứng Uyên trầm mặt, cho rằng hắn sẽ biết khó mà lui.

Vì thế nói với hắn:
- Hoàng thượng? Sính lễ đó có phải quá khó hay không? Nếu không làm được thì hôn sự này huỷ đi, Tố Tố cũng không muốn khó xử hoàng thượng.
Nhưng mà Long Ứng Uyên lại ngoài dự đoán của Tố Tố.


Hắn vẫn bình tĩnh như cũ, không có bởi vì Tố Tố khó xử mình mà tức giận.
Long Ứng Uyên khẽ cong môi nhẹ nhành cười, nói với Tố Tố:
- Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, nếu đã đáp ứng Tố Tố sẽ hạ sính lễ thì sao có thể lật lọng chứ.

Sính lễ này trẫm đồng ý.
Long Ứng Uyên sảng khoái đồng ý, mà sắc mặt Tố Tố lại cực kỳ khó coi, trong lòng thầm mắng, Long Ứng Uyên tên hỗn đản này! Nàng rõ ràng làm khó hắn vậy rồi mà vẫn mở miệng đáp ứng.

Hơn nữa mấy món sính lễ nàng yêu cầu Long Ứng Uyên sao có thể hoàn thành được?
Hừ, hỗn đản này đúng là quyết tâm muốn lợi dụng Thượng Quan Tố nàng?
Tố Tố rất muốn ngửa mặt lên trời rống giận, nàng khắp giận đến phát điên rồi, hai hàm răng nghiến kẽo kẹt, bụng đầy lửa giận cuồn cuộn.
Long Ứng Uyên nói làm mọi người trong viện sợ ngây người, phế vật này moẻ miệng đòi sính lễ đâu phải thứ dễ tìm, đúng hơn là không có khả năng tìm được.

Nhưng hoàng thượng vậy mà lại đồng ý, hay là hoàng thượng điên rồi?
Tố Tố cảm thấy cực kỳ thất bại.

Tuy nàng chắc chắn Long Ứng Uyên sẽ không lấy ra được sính lễ, nhưng nàng cảm thấy nam nhân này tụe tin đồng ý dứt khoát như vậy thì không khỏi nghi ngờ hắn sẽ giờ trò.
Nếu nam nhân này thật sự có thể lấy ra sính lễ nàng yêu cầu, như vậy thì nàng cứ xem như vào cung chơi một chuyến vậy.
Sau khi nghĩ thông, Tố Tố nhìn Long Ứng Uyên, nói:
- Vậy được rồi.

Tố Tố ta sẽ chờ hoàng thượng đưa đến sính lễ, sau khi sính lễ đến phủ tướng quân, ta liền cùng ngươi thành hôn.
- Được, Tố Tố liền chờ sính lễ của trẫm, trẫm nhất định sẽ đón ngươi tiến cung thành hôn.

Long Ứng Uyên tà mị cười.
Dù sao hắn chắc chắn nàng nhất định sẽ tiến cung làm hậu.
Cử chỉ hôm nay của Long Ứng Uyên nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người trong phủ tướng quân.

Hành động này của hắn cũng làm đám nữ nhân trong phủ hâm mộ ghen ghét không thôi.
Sau đó Long Ứng Uyên quay đầu, đưa mắt nhìn về phế Thượng Quan Hạo nằm trên mặt đất, lạnh lùng cười:
- Lãnh Ngôn, đi mời ngự y.
Vốn đang ngất xỉu nhưng nghe thấy lời này, Thượng Quan Hạo lập tức giả vờ tỉnh lại, quỳ xuống đất nói:
- Đa tạ hoàng thượng quan tâm, mạt tướng đã không có việc gì.
- Ồ? Không có việc gì?
Mắt đen chợt loé loé, Long Ứng Uyên khẽ cong môi cười lạnh lùng làm Thượng Quan Hạo sởn tóc gáy.
Hai tròng mắt thâm sâu của Long Ứng Uyên nhìn chằm chằm Thượng Quan Hạo, ngay sau đó lạnh lùng nói:
- Nếu Thượng Quan tướng quân đã không có việc gì, vậy trẫm có thể an tâm hồi cung rồi.
- Mạt tướng có tội, đã làm hoàng thượng lo lắng.
Thượng Quan Hạo cung kính chắp tay thi lễ với Long Ứng Uyên.

Trải qua ngày hôm nay, ông ta thầm cầu nguyện đáy lòng, chỉ mong ngày sau phế vật này tiến cung sẽ không liên luỵ đến phủ tướng quân.
Hai con ngươi vốn u ám, nhưng khi nhìn về phía Tố Tố lại chứa đầy ôn nhu.

Long Ứng Uyên tưởng tượng đến ngày sau có Tố Tố trong cung sẽ náo nhiệt thì ý cười trong mắt càng rõ.
Tố Tố nhìn về phía Long Ứng Uyên, bốn mắt nhìn nhau, Tố Tố lại xem đến ngây ngốc, trong mắt có chút tức giận, nàng lạnh lùng nói với hắn:
- Long Ứng Uyên, xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì chạy nhanh đi!
Long Ứng Uyên thu hết dáng vẻ tức giận của Tố Tố vào trong mắt, ý cười trên mặt lại đậm vài phần.

Nữ nhân này rõ ràng bị hắn mê hoặc, thế nhưng xấu hổ thẹn quá hoá giận.
Long Ứng Uyên khẽ cười, nói:
- Hoàng hậu của trẫm khuynh quốc khuynh thành, dung mạo thiên hạ vô song.


Trẫm xem bao lâu cũng không xem đủ? Đời này kiếp này, trẫm đều khó mà xem đủ.

Không bằng kiếp sau, kiếp sau sau nữa đều gả cho trẫm.

Trẫm nhất định phải xem Tố Tố đời đời kiếp kiếp.
Hai tròng mắt Long Ứng Uyên sáng hoắc nhìn chăm chú Tố Tố.
Lời này vừa thốt ra thì một đám người trong viện không dám tin tưởng nhìn về phía Long Ứng Uyên.
Đôi mắt của hoàng thượng có vấn đề sao? Người sáng suốt đều nhìn ra được dung mạo của Thượng Quan Tố xấu xí ghê người.

Hoàng thượng thế nhưng khen hoàng hậu khuynh quốc khuynh thành?
Nhất định là hôm nay hoàng thượng cũng bị trúng tà!
Thượng Quan Hạo đứng một bên kinh sợ đến mức hai tròng mắt sắp rớt trên mặt đất.

Đây vẫn là hoàng đế tàn bạo bất nhân mà người người đồn thổi sao?
Tố Tố phục hồi lại tinh thần, ngầm bực chính mình vừa rồi bị mê hoặc.

Hai mắt chợt lập loè lạnh lùng, trừng mắt nhìn Long Ứng Uyên.
Toàn bộ người Bắc Yến đều biết Tố Tố nàng dung mạo xấu xí vô cùng.

Long Ứng Uyên thế nhưng khen nàng khuynh quốc khuynh thành.
Tố Tố cảm thấy có chút đau đầu, vì sao người nam nhân Long Ứng Uyên này lại quấn lấy nàng không buông như vậy?!
Nhưng mà ngay sau đó Tố Tố liền hừ lạnh trong lòng, ha hả, cho dù thực sự có một ngày phải tiến cung làm hậu.

Nếu thoải mái thì liền ở mấy ngày, nếu không thích thì nàng liền trốn đi du ngoạn.