Bạo Quân Cường Sủng Công Chúa Mất Trí Nhớ

Chương 14

Buổi tối trời mưa to.

Mưa gió không ngừng, Ngu Hạ đoán Lưu Tứ buổi tối hôm nay sẽ không đến.

Nàng lúc trước có nghĩ tới kết quả tệ hơn, nàng cũng từng lo lắng Lưu Tứ sẽ cường bạo mình nhưng trên đường đi, còn có ngày hôm qua từ thái độ hắn đối với mình Ngu Hạ có thể nhìn ra Lưu Tứ tựa hồ không có ý định này.

Hắn khả năng thật sự chán ghét nàng tận xương.

Ngu Hạ tắm gội xong ghé vào trên trường kỷ, quần áo lỏng lẻo tản trên người, nàng lộ ra hai đoạn cẳng chân thon dài trắng nõn, tóc như thác nước tản ra sau lưng.

Ngu Hạ trong tay cầm một cái lư hương phỉ thúy tinh xảo thưởng thức, nàng vốn dĩ thích ngủ, sau khi bị Lưu Tứ mang đến chứng bệnh thích ngủ cảu nàng liền giảm bớt rất nhiều, khả năng trong lòng cất giấu chuyện buồn nên không thể ngủ.

Liên Yên đưa tới một chén sữa bò: “Chủ tử đã ngủ một ngày rồi buổi tối sợ sẽ ngủ không được, nô tỳ kêu Ngự Thiện Phòng làm sữa bò đưa tới, sau khi ngài uống sẽ ngủ được.”

Ngu Hạ nhợt nhạt nếm một ngụm sau đặt ở một bên.

Liên Yên lại nói: “Chủ tử có phải cảm thấy trên người mỏi mệt hay không? Nô tỳ xoa bóp cho ngài, nô tỳ có học qua xoa bóp.”

Ngu Hạ cảm thấy Liên Yên thật là tri kỷ, nàng gật gật đầu: “Được, làm phiền.”

Liên Yên đem quần áo Ngu Hạ nửa người trên rút đi, phần lưng trơn bóng như ngọc hiện ra, nàng nhẹ nhàng xoa bóp cho Ngu Hạ: “Nô tỳ xuống tay sẽ hơi nặng chút, chủ tử nếu cảm thấy đau thì nói ra.”

Ngu Hạ “Ân” một tiếng: “Được.”

Liên Yên một bên xoa cho Ngu Hạ, Ngu Hạ đột nhiên nghĩ tới cái gì mở miệng hỏi: “Thái Hậu là mẹ đẻ bệ hạ, việc lớn hậu cung hẳn là Thái Hậu quyết định đi?”

Liên Yên gật đầu nói: “Là cái dạng này, hậu cung sự vụ vẫn là Thái Hậu làm chủ, Thái Hậu phân một chút quyền cho Quý Phi, hai người cùng quản hậu cung.”

Ngu Hạ nghĩ hôm nào có phải nên đi Thái Hậu thỉnh an một chút hay không: “các phi tần đều phải đi thỉnh an Thái Hậu sao?”

Liên Yên thật ra cũng không rõ lắm, nàng nói: “Thường xuyên có phi tần qua thỉnh an, nhưng nô tỳ cũng không biết rõ lắm.”

Ngu Hạ “Ân” một tiếng.

Liên Yên thấy Ngu Hạ vừa tỉnh có vẻ không vui, nghĩ làm cho chủ tử vui vẻ một chút, nàng một bên xoa bả vai cho Ngu Hạ, một bên nói một ít lời dí dỏm.

Ngu Hạ bị Liên Yên xoa xoa rất mau liền nằm bò trên trường kỷ ngủ rồi.

Liên Yên phát giác Ngu Hạ lại ngủ, chạy nhanh đem phỉ thúy lư hương trong tay nàng đặt ở một bên, sau đó lại đem quần áo Ngu Hạ nhẹ nhàng khép lại.

Ngu Hạ ngủ say sưa, Liên Yên ngồi bên trường kỷ suy tư.

Ngày hôm qua nhìn thấy Nguyên Hi Đế ở khoảng cách gần, hoàng đế quả thực dung mạo bất phàm, chi lan ngọc thụ, tuy rằng cả người âm trầm lệ khí nhưng tuấn lãng khó có được.

Càng nghĩ gương mặt Liên Yên càng đỏ lên.

Ngu Hạ tuổi trẻ mỹ mạo, khí chất phi phàm, khẳng định có thể được hoàng đế sủng ái, chủ tử được sủng ái nàng làm nô tài cũng có không ít cơ hội tiếp cận Nguyên Hi Đế.

Nếu Liên Yên biết lời đồn đãi tứ phi cùng Thái Hậu bên kia, biết được Nguyên Hi Đế khả năng cùng Ngu Hạ có thù oán, nàng khẳng định sẽ không muốn hướng về không có tiền đồ Ngu Hạ nữa. Mấu chốt là nàng không biết.

Nàng chính miên man suy nghĩ, bên ngoài truyền đến tiếng cung nữ tinh tế: “Bệ hạ!”

Liên Yên quay đầu nhìn lại.

Bên ngoài mưa gió rất lớn, cho dù có người cầm ô trên người Lưu Tứ cũng bị ướt một mảnh, cả người nhỏ nước.

Liên Yên lắp bắp kinh hãi, mưa to tầm tã hoàng đế như thế nào sẽ tới đây?

Lưu Tứ sắc mặt xanh mét, Liên Yên đẩy Ngu Hạ hai cái muốn đem Ngu Hạ đẩy tỉnh, hắn đã đi tới đem Ngu Hạ nhắc lên, ôm nàng vào lòng ngực lạnh băng.

Ngu Hạ bỗng nhiên dán bị Lưu Tứ dán lên quần áo ướt nhẹp lạnh băng, mở mắt ra lắp bắp kêu: “Lưu…… Bệ hạ!”

Lưu Tứ ôm Ngu Hạ đi suối nước nóng, trước đem nàng ném vào mới cởi quần áo đi vào.

Ngu Hạ cũng biết bên ngoài mưa lớn bao nhiêu, nàng không hiểu được Lưu Tứ sao lại muốn tới đây.

Sắc mặt hắn kém tới cực điểm rồi, Ngu Hạ lại sợ hãi không dám mở miệng nói gì.

Chờ hắn tắm xong ôm nàng ra, thay quần áo về tới phòng ngủ Ngu Hạ mới nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, ngài…… Ngài làm sao vậy?”

Lưu Tứ ở giữa mày nàng nhẹ nhàng hôn một cái: “Không có việc gì.”

Thanh âm hắn hơi có chút khàn khàn, hôm nay vội quốc gia đại sự một ngày, gần đây chồng chất tấu chương, chuyện cần giải quyết rất nhiều, Ngu Hạ ở hậu cung từ nhỏ đã không biết mấy thứ này, chỉ biết ăn ngủ chơi bời, cầm kỳ thư họa, Lưu Tứ vất vả một mực không biết.

Thân thể Lưu Tứ luôn rất tốt, nhưng hắn đã rất nhiều ngày không được nghỉ ngơi dùng cơm tốt, trong lúc đánh giặc trên người lại bị trọng thương.

Buổi tối mưa to tầm tã, tiếng sấm không ngừng, hắn vốn dĩ có thể không tới nhưng hắn lại lo lắng Ngu Hạ nghe tiếng sấm sẽ sợ hãi.

Lá gan nàng rất nhỏ.

Ngu Hạ lần này khó có khi ngủ không yên, Lưu Tứ nửa đêm phát sốt, nàng cảm thấy trên người hắn nóng bỏng nhịn không được giơ tay sờ trán hắn.

Trán cũng rất nóng.

Ngu Hạ nhẹ giọng kêu hắn: “Bệ hạ…… Bệ hạ……”

Lưu Tứ giương mắt nhìn nàng một chút: “Yên lặng.”

Ngu Hạ nhẹ giọng nói: “Ngài phát sốt, muốn truyền thái y qua xem hay không?”

Lưu Tứ đem nàng ấn vào ngực, ôm chặt: “Không cần.”

Bên ngoài còn đang mưa, hẳn là sẽ mưa tới sáng, không ngừng có tiếng sấm ầm ầm truyền đến, Ngu Hạ nói: “Ta kêu cung nữ lấy khăn lông bọc khối băng đắp cho ngài một chút được không? Nóng như vậy ta sợ……”

Đầu óc Lưu Tứ vốn dĩ rất kỳ quái, vẫn luôn nóng như vậy khả năng đem đầu óc hắn thiêu hỏng thì sao.

Lưu Tứ nhíu mày: “Trẫm chết ngươi không vui sao? Thiếu một người khi dễ ngươi.”

Ngu Hạ sửng sốt một chút, không nói gì nữa.

Lưu Tứ biết nàng mềm lòng nhất, hắn đem nàng khi dễ tới mức này, cái ngu ngốc này còn sẽ lo lắng thân thể hắn.

Hắn cúi đầu hôn lên cánh môi Ngu Hạ.

Ngu Hạ càng giật mình.

Lưu Tứ ngậm cánh môi nàng, trằn trọc hôn môi, một tay chặn cái ót nàng, bức bách nàng mở miệng.

Có cảm giác hít thở không thông, rất khó hô hấp, lại không tàn nhẫn lãnh khốc như thường ngày.

Lúc này Lưu Tứ cả người đều nóng bỏng, có thể là bởi vì phát sốt cả người đều không có âm trầm như ngày thường.

Sau khi kết thúc, cánh môi Ngu Hạ ướt dầm dề, nàng mở to mắt khiếp sợ nhìn Lưu Tứ.

Lưu Tứ bị nàng nhìn đến một trận mềm lòng, hắn nâng cằm Ngu Hạ: “Chỉ tốt với ngươi một lần, chờ ngày mai trẫm sẽ không còn thiện tâm.”

Lòng Ngu Hạ nói không rõ chua xót, nàng cũng nói không rõ vì sao mấy ngày này Lưu Tứ đối xử lạnh lùng với nàng, nàng lại bởi vì giờ khắc ôn nhu này mà cảm thấy Lưu Tứ về sau khả năng cũng sẽ trở nên thực ôn nhu.

Sao có thể, có lẽ giờ khắc này chỉ là ảo giác.

Nàng ghé vào lòng ngực Lưu Tứ đôi mắt nhẹ nhàng khép lại.