Bảo Mẫu Ma Thú

Chương 7: 7 Nỗi Lòng


...ĐẾN TỐI...
Nhiếp Minh Nguyên: NÀY! TỐI RỒI ĐÓ.
U Minh Thú:? ( đang nằm, sắp ngủ)
Nhiếp Minh Nguyên: CÁI MẶT ĐỜ ĐẪN ĐÓ LÀ SAO? SÁNG NAY NGƯƠI NÓI SẼ TẬP TIẾP TỐI NAY CÒN GÌ.
U Minh Thú:
U Minh Thú: ( ngáp) À PHẢI RỒI NHỈ! MÀ TA THẤY KHÔNG CẦN THIẾT LẮM.

VỚI LẠI SÁNG NAY NGƯƠI MỚI BỊ THƯƠNG MÀ.
Nhiếp Minh Nguyên: TA KHÔNG SAO CẢ.

TẬP TIẾP ĐI.

(⁠⁠ᴗ⁠⁠)
U Minh Thú: (⁠-⁠_⁠-⁠;⁠)⁠・⁠・⁠・
U Minh Thú: ĐƯỢC RỒI, ĐƯỢC RỒI.

TA TẬP VỚI NGƯƠI LÀ ĐƯỢC CHỨ GÌ ( nằm dậy, duỗi thẳng người) RA NGOÀI ĐI.
U Minh Thú và Nhiếp Minh Nguyên ra khỏi hang động, nhảy lên đ ỉnh thác [ hang động ngay sau thác nước cho bạn nào thắc mắc ].

Bầu trời xung quanh họ tối mịt.

U Minh Thú: (⁠٥⁠↼⁠_⁠↼⁠) TỐI THUI THẾ NÀY, NGƯƠI CÓ CHẮC LÀ MUỐN TẬP KHÔNG?
Nhiếp Minh Nguyên: CHẮC CHỨ! CHÍNH NGƯƠI ĐÃ NÓI THỜI GIAN LÀ VÀNG LÀ BẠC CÒN GÌ.
U Minh Thú: Ý TA KHÔNG PHẢI THẾ.

(⁠ー⁠_⁠ー⁠゛⁠)
U Minh Thú: ( thở dài) THÔI THÌ ĐỂ NGƯƠI LÀM QUEN VỚI HOẠT ĐỘNG VỀ ĐÊM VẬY.
U Minh Thú lấy ra 1 chiếc đồng hồ cát nhỏ:
U Minh Thú: GIỜ HAI TA SẼ CHƠI RƯỢT BẮT.
Nhiếp Minh Nguyên: HẢ! ( ⁠”⁠ ⁠⊚⁠ ͟⁠ʖ⁠ ⁠⊚⁠ ⁠”⁠)
U Minh Thú: HẢ CÁI GÌ MÀ HẢ.

TA NÓI RÕ THẾ NÀY, TA SẼ ĐÓNG VAI NGƯỜI BỊ RƯỢT, CÒN NGƯƠI THÌ BẮT TA.
U Minh Thú: THỜI GIAN CỤ THỂ LÀ CÁI ĐỒNG HỒ NÀY.

KHI CÁT TRONG ĐÂY LẮNG XUỐNG HẾT, TRÒ CHƠI KẾT THÚC.

TRONG THỜI GIAN ĐÓ NGƯƠI PHẢI BẮT ĐƯỢC TA, CHỈ CẦN NGƯƠI ĐỤNG TRÚNG TA LÀ ĐƯỢC, VÀ NGƯƠI SẼ THẮNG.

NGƯỢC LẠI NGƯƠI SẼ THUA.

PHẠM VI HOẠT ĐỘNG LÀ KHU RỪNG NÀY.

HIỂU LUẬT CHƯA?
U Minh Thú: TUY NHIÊN TA SẼ KHÔNG ĐỂ NGƯƠI BẮT TA DỄ DÀNG THẾ ĐÂU.

CÓ CẢN TRỞ ĐẤY ( cười nham hiểm)
Nhiếp Minh Nguyên: VẬY LẤY GÌ BÁO HIỆU HẾT THỜI GIAN? PHẠM VI HOẠT ĐỘNG LỚN THẾ, TA LÀM SAO CANH ĐƯỢC CÁI ĐỒNG HỒ NÀY?
U Minh Thú: KHI HẾT THỜI GIAN, NÓ SẼ TỰ THÔNG BÁO CHO NGƯƠI, KHỎI LO.
Nhiếp Minh Nguyên: HIỂU RỒI.

TA KHÔNG CẦN BIẾT CÓ GÌ XẢY RA.

DÙ GÌ TA KHÔNG THÍCH CẢM GIÁC THUA CUỘC.
U Minh Thú: ĐƯỢC.

GIỜ THÌ NGƯƠI XÍCH RA XA TA MỘT TÍ ( vẩy tay ám hiệu cậu lui ra xa, và Nhiếp Minh Nguyên nghe hiệu) ĐƯỢC RỒI ĐÓ.


U Minh Thú: SẴN SÀNG CHƯA NHÓC? ( cầm lấy đồng hồ cát)
Nhiếp Minh Nguyên: BẮT ĐẦU ĐI.
U Minh Thú: { Ta không cần biết sau này ngươi sẽ như thế nào, hay mạnh mẽ ra sao.

Nhưng ta chắc chắn một điều, ngươi sẽ không bao giờ thắng được ta }
U Minh Thú: VẬY THÌ.....!TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU ( lật ngược đồng hồ cát).
Khi hiệu lệnh của U Minh Thú vừa dứt, y đã biến mất ngay lập tức.

Nhiếp Minh Nguyên đã bất ngờ về điều này.
Nhiếp Minh Nguyên: VÃI.

CON MÈO NÀY CHẠY NHANH THẾ!
Nhiếp Minh Nguyên: NHƯNG VỚI CÁI THÂN HÌNH TO VẬY THÌ SAO THOÁT KHỎI TAY MÌNH ĐƯỢC.

TA THẮNG CHẮC RỒI.
Nhiếp Minh Nguyên bắt đầu công cuộc rượt bắt của mình, cậu tiến vào rừng đêm, khu rừng lúc này vô cùng tối tăm, tĩnh mịt, gây bất lợi cho cậu về mặt tầm nhìn.
Nhiếp Minh Nguyên: TƯỞNG TRỜI TỐI NHƯ VẬY SẼ CẢN TRỞ ĐƯỢC MÌNH SAO? Ở NƠI NÀY LÂU NHƯ THẾ, MỌI ĐỊA HÌNH Ở ĐÂY ĐÃ THUỘC LÀU.

THÊM NỮA MẮT TA ĐÃ QUEN VỚI TRỜI ĐÊM RỒI ( ngước nhìn lên bầu trời đêm) ÁNH TRĂNG HÔM NAY SÁNG.

BẮT ĐƯỢC NGƯƠI LÀ CHUYỆN SỚM MUỘN THÔI.

( Tiến sâu trong rừng)
Điều mà Nhiếp Minh Nguyên không ngờ tới, rằng U Minh Thú chưa hề rời khỏi đỉnh thác.


Y chẳng qua chỉ dùng một chút thủ thuật che mắt cậu, làm cậu tưởng U Minh Thú đã chạy nhanh vào sâu trong rừng.

Y ngước nhìn lên cao, chăm chú vào mặt trăng tròn vo:
U Minh Thú: ( ngước nhìn) { Sắp tới kì trăng non rồi à? } ( mặt ngước xuống, trong lòng mang máng nỗi u buồn).
U Minh Thú: ( thở dài) TA THẬT SỰ KHÔNG MUỐN RỜI XA NGƯƠI ĐÂU, NHƯNG THỜI GIAN KHÔNG CHO PHÉP.
U Minh Thú: ( buồn rầu) MÀ HAI TA VỐN DĨ KHÔNG CÙNG CHUYẾN TUYẾN, Ở CẠNH NHAU ĐÃ LÀ TRÁI VỚI ĐẠO LÝ RỒI.
U Minh Thú hướng nhìn về phía cậu nhóc, cậu lúc này vẫn chưa phát giác ra U Minh Thú.

Nhìn gương mặt hớn hở, hồn nhiên của Nhiếp Minh Nguyên, nội tâm của U Minh Thú bắt đầu co quắn lại:
U Minh Thú: ( đặt tay trước ngực) HI VỌNG NGƯƠI SẼ KHÔNG HẬN TA, NẾU SAU NÀY SẢY RA BẤT TRẮC GÌ.
U Minh Thú mắt nhắm nghiền, ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi nhìn vào đồng hồ cát:
U Minh Thú: { 1 khắc rồi à.

} ( duỗi tay, bẻ khớp) QUAY LẠI TRÒ RƯỢT BẮT THÔI.
.......
.......
.......
...Còn tiếp....