Bảo Long Thần Thám

Chương 16: Loli dữ dội

Lăng Tiếu âm thầm lắc đầu, giờ phút này coi như là động đất núi lửa ập tới cũng không trọng yếu nữa, tại lúc an nguy tánh mạng tới nơi thì tất cả đều phải dẹp sang một bên! Dựa theo kịch tình thì những người đứng ở phía sau sắp bị cắt tiết lần lượt rồi! Nói như thế nào đây đều là những đại phu Đại Minh, có thể không chết thì nên là không chết.

Hội trường được dựng thành từ gỗ, hơn nữa khi này những đại phu kia đang bị hấp dẫn hoàn toàn bởi bộ dáng kỳ lạ của xác ướp ngoài hành tinh cho nên lúc cổng lớn hội trường bị đóng lại cũng không hề hay biết, tiếp đó sẽ có một đám sát thủ xâm nhập đại khai sát giới a, Lăng Tiếu nghĩ tới đây muốn nhắc nhở mọi người bỗng đột nhiên phát hiện một tiểu cô nương.

Có tiểu nữ hài không kỳ lạ, Lăng Tiếu cũng không phải quái thúc thúc nên dù cô bé có lớn hơn nữa cũng không có khả năng khiến cho hắn chú ý, nhưng ở đại hội giải phẫu người ngoài hành tinh có chút kỳ quái này xuất hiện một tiểu loli tham dự thì quả là vô cùng kỳ lạ!

Nhìn sơ qua tiểu cô nương này đại khái khoảng bảy tám tuổi, người mặc một bộ áo vải nhiều màu, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn ục ục trong phấn hồng, mắt to tỏa sáng long lanh. Giờ phút này đứa nhỏ này đang nhìn chung quanh, mày cau lại khi thấy đại môn bị phong tỏa, khuôn mặt nhỏ nhắn lách vào một chỗ càng làm cho người ta trìu mến.

"Sao chỉ có một mình thế bé? Người nhà của ngươi đâu? Để hài tử đáng yêu thế này vứt ở đây cũng thật là không có nhân tính!" Lăng Tiếu tới gần nói.

Tiểu nữ hài nghiêng đầu như đang đánh giá Lăng Tiếu: "Đại thúc, ngươi là ai á?"

"Ách, đại, đại thúc! Phải kêu là ca ca biết chưa! Có thể đứng ở chỗ này đương nhiên ta là đại phu rồi!" Lăng Tiếu lảng tránh câu hỏi của tiểu nữ hài rất xảo diệu, hắn không nói ra danh tính bởi vì cái thế giới này rất phức tạp, một người xa lạ cưỡi ngựa trắng cũng có thể là Đường Tăng, một quái nhân mang cánh rất có thể là điểu nhân, còn một tiểu cô nương nhiều khi lại là Thiên Sơn Đồng Lão!

Tiểu loli nhếch miệng, tay chỉ lên khán đài nói: "Đại nhân nhà ta đang ở bên trong đám đông vây quanh cái xác ướp Phi Tiên xấu xí kia!" Ngữ khí bất mãn không che dấu chút nào.

"Vậy ngươi ở đây làm cái gì?" Lăng Tiếu kỳ quái hỏi.

"Canh gác!"

Hài tử này rất hiểu chuyện a! Đại nhân ở bên trong làm việc không đàng hoàng, hài tử vẫn muốn giúp đỡ ở bên ngoài canh gác. Đợi đã, canh gác? Nghĩ tới đây vẻ mặt Lăng Tiếu hồ nghi nhìn tiểu loli hỏi: "Vì sao phải canh gác?"

"Không phải rất rõ ràng ư! Người Kim quốc xảo trá âm hiểm, nếu không phải lực hấp dẫn của Phi Tiên thật sự rất lớn, ngươi cho là mọi người sẽ đến à!"

Lời nói của tiểu nữ hài khiến cho hắn một phen xấu hổ! Theo thói qua hắn đưa tay lên sờ sờ cái mũi, nghĩ bụng mình nghĩ người khác quá đơn giản rồi, có thể trở thành danh y một phương đâu phải tầm thường.


"Chỉ là ta có chút hiếu kỳ, vì sao mà Phi Tiên đối với bọn họ lại có lực hấp dẫn lớn như vậy." Lăng Tiếu cố gắng giải thích, ý đồ che dấu sai lầm của chính mình.

Ánh mắt tiểu nữ hài tràn ngập nghiền ngẫm nhìn nhìn Lăng Tiếu nói: "Ngươi không phải đại phu!" Ngữ khí thập phần khẳng định .

Lăng Tiếu cả kinh, không biết mình đã sơ hở ở đâu mà bị lộ chân tướng, nhíu mày hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

"Cái này không phải rất đơn giản sao, ngươi biết rõ việc nghiên cứu cấu tạo một thân thể kỳ dị đối với một đại phu mà nói thì hấp dẫn như thế nào rồi đấy! Huống chi xác ướp kia còn là từ hành tinh khác đến! Ngay cả điều cơ bản nhất này ngươi còn chưa nắm được mà dám đến đây tham gia náo nhiệt! Là ai cho ngươi dũng khí?"

Lăng Tiếu lắc đầu cười khổ, hóa ra là như vậy. Lúc đầu hắn cùng với Linh Linh Phát tham dự đại hội với danh nghĩa phụ khoa thánh thủ nhưng nói cho cùng đây cũng chỉ là ngụy trang để thăm dò tung tích của Hoàng đế, còn cái gì mà giải phẩu xác ướp ngoài hành tinh thì bọn hắn đâu có quan tâm!

Tiểu loli giơ cánh tay lên vỗ vỗ bả vai Lăng Tiếu giống như một tiểu đại nhân an ủi Lăng Tiếu: "Người còn trẻ tuổi, khó tránh khỏi đi sai bước nhầm. Biết sai mà sửa là tốt, chỉ là có cơ hội này hay không thì phải xem vận mệnh của ngươi rồi!"

Lăng Tiếu sững sờ nhìn cô gái nhỏ trước mặt, còn chưa kịp định thần thì thấy tiểu loli không biết từ đâu rút ra một cái chiêng nhỏ, gõ gõ mãnh liệt lên nó một hồi hô lớn: "Ai da má ơi! Tai nạn chết người rồi! Chạy mau a!"

Thanh âm thanh thúy lại lạ tai phát ra từ chiêng đồng khiến toàn trường giật nảy mình, một vị đại phu đang cầm dao phay cũng bởi vậy mà chém nhầm phải cánh tay của xác ướp ngoài hành tinh.

"A ~~" .Đám đông trợn mắt há hốc mồm khi thấy người ngoài hành tinh sau khi bị chém bắt đầu nhảy nhót rên la đau đớn.

"Ồ? Hoàng thượng!" Linh Linh Phát không hổ là bề tôi thân thiết của Hoàng Thượng, chỉ dựa vào tiếng kêu thảm thiết cũng đã nhận ra được chủ tử.

Người ngoài hành tinh cởi chiếc khăn trùm đầu lộ ra một đống tóc tai bù xù nhưng vẫn có thể nhìn ra một khuôn mặt nam tử anh tuấn, lại nói tiếp đây là đầu tiên Lăng Tiếu được chiêm ngưỡng dung nhan của Hoàng Thượng, không thể phủ nhận gen của Hoàng thất quả thật rất ưu tú, với khuôn mặt và thân hình này mà làm trai bao chắc chắn tiền đồ vô lượng a!

"Là cái tên vương bát đản nào chém ta!" Trông thấy Linh Linh Phát, dáng vẻ uy nghiêm của vị Hoàng đế đã trở về lại.

"Ai! Ai dám cả gan chém ....! Chính là hắn!" Linh Linh Phát nhanh như cắt túm lấy một trung niên gầy gò ria mép xồm xoàm bên cạnh.

"Thế nhưng cây đao này là của hắn!" Trung niên nam tử quả nhiên cũng không phải đèn đã cạn dầu.

"Lại là tiểu tử ngươi, về cung ta sẽ băm thây mi !" Hoàng Thượng tát Linh Linh Phát một cái văng đến phiến đá bên cạnh.

"Aaa...!" Tiếng thét chói tai khiến cho mọi người phải vội vàng bịt tai lại.

Thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người mình, tiểu loli mới đình chỉ tiếng hét rồi chỉ tay vào mấy người Linh Linh Phát nói: "Đến lúc nào rồi! Còn ở đó nháo sự,có phải muốn chết cả lũ phải không?" Lăng Tiếu giật mình nhìn nàng, khí thế của tiểu nha đầu này thật bức người, ngay cả Hoàng Thượng trong lúc nhất thời cũng bị tiếng rống của nàng làm cho ngây ngẩn cả người.

Như là hô ứng lời nói của tiểu loli, bên ngoài mộc lan đột nhiên có một nhóm lớn hắc y nhân nhảy vào, Lăng Tiếu vừa định móc súng ra thì bất ngờ phát hiện những hắc y nhân này đều cầm kình nỏ!

"Aaa...!" Tiểu loli hú lên quái dị rồi lập tức quay người vọt trốn vào trong đám đông, Lăng Tiếu cũng luống cuống, quả thật là bất ngờ? Rõ ràng trong phim bọn sát thủ này cầm loan đoan? Như thế nào lại đổi thành kình nỏ rồi!

Các vị đại phu khác thấy cảnh này thì cũng lập tức sợ hãi co rút người lại. "Bọn họ là ai vậy? Sao cầm kình nỏ thế!" Có đại phu đã sợ hãi khóc nức nở lên.

"Yên tĩnh! Hoàng Thượng! Hôm nay hãy để cho Linh Linh Phát ta bảo vệ người!" Linh Linh Phát sắc mặt nghiêm nghị, ngữ khí tràn đầy tự tin khích lệ mọi người, mọi người ngạc nhiên nhìn Linh Linh Phát,toàn trường nhất thời yên lặng trong chốc lát.

Hoàng Thượng kinh ngạc nhìn Linh Linh Phát: "A Phát, ngươi..."

Mọi người hàn huyên cũng được một hồi rồi, bọn sát thủ hiển nhiên có chút chờ không được, ngón tay khẽ bóp cò,kéo căng! Vô số tên nỏ phảng phất mưa to lao tới mảng thiên địa này, những nơi nó đi qua thì bất luận là chướng ngại gì đều bị biến thành mảnh vỡ!

Kình phong đập vào mặt thì Lăng Tiếu cũng lập tức nằm xuống tránh né như một phản xạ, loại động tác vô ý thức này bắt nguồn từ thói quen khi tham gia những cuộc hỗn chiến giữa bang phái xã hội đen ở kiếp trước, một khi đối mặt với xạ thủ thì dùng chiêu này là tốt nhất.

Có điều dường như động tác anh tuấn đó của hắn lại không hề có tác dụng, cơ hồ lúc này tất cả mũi tên bao trùm sân bãi đang bay giữa không trung đột nhiên chuyển hướng! Vô số tên nỏ đồng tâm hiệp lực hội tụ một hướng như một cơn hồng thủy cuộn tới đài giải phẫu khiến nhân tâm phải khiếp sợ.

Hoàng Thượng thấy vậy quá sợ hãi, còn không kịp né tránh thì phát hiện Linh Linh Phát đã lao tới ra chắn trước mặt mình. Cái này đối với những người khác chỉ như nháy mắt, nhưng đối với Hoàng Thượng mà nói thì dài dằng dặc như một thế kỷ. Chẳng bao lâu trước đây, gã từng chăm chỉ học hành với mộng tưởng mai này sẽ đưa Đại Minh trở thành một vương triều huy hoàng chói lọi, cuối cùng ngày trở thành Hoàng Đế cũng đã đến! Tuy nhiên sau khi lên ngôi gã mới biết cuộc sống của Hoàng Đế cũng không hoàn toàn bận rộn và thoải mái giống như trong suy nghĩ, thậm chí có thể nói là nhẹ nhõm. Bởi vì gã không cần và không phải làm bất cứ cái gì, thứ duy nhất gã có thể làm cũng chỉ là an nhàn ngồi hưởng thụ,có lẽ đối với những người khác thứ đó có cầu còn không được, nhưng đối với một người lòng ôm chí lớn thì không thể nghi ngờ là một sự tra tấn. Xa hoa hưởng thụ cùng những buồn bực thất bại trong thâm tâm làm tinh thần gã trở nên cực đoan, hắn gào thét, hắn hỉ nộ vô thường cũng chỉ là muốn cường điệu sự hiện hữu của mình. Lục Phiến môn, Ngự Lâm quân, Cẩm y vệ, Đông Xưởng, Tây Xưởng thậm chí Bảo Long nhất tộc! Vô số người bảo hộ bên cạnh gã, thế nhưng gã cũng tự biết rằng cái bọn chúng bảo hộ là vị trí Hoàng Thượng chứ không phải phải con người đích thực của gã! Cô độc, tịch mịch, thậm chí nửa đêm mộng tỉnh cần một người tâm tình cũng không có!

Trong mắt rưng rưng, chứng kiến người trước mặt không một chút tính toán lao đến bảo vệ mình, bóng lưng thật khoan hậu, lại như thật hùng vĩ, thật sự khiến người khác an tâm! Nếu như mình là thân nữ nhi thì chắc có lẽ là hận không thể lập tức lấy thân báo đáp. Hắn võ học không được, hình dáng tướng mạo hèn mọn bỉ ổi, không thông văn, không hiểu lễ cũng không có bất kỳ tài năng trị quốc gì, mình luôn đá hắn, mắng hắn thậm chí lại để cho hắn rửa chén dọn nhà xí! Thế nhưng hắn lại không ngại cực khổ vượt ngàn dặm đường tới Bắc thượng Kim quốc, vì cái gì mà chỉ đứng ở trước mặt mình ngăn lại một bầu trời tên nỏ kia!

Hối hận a! Nếu là lại cho mình một lần cơ hội, nhất định sẽ đối với hắn nói ba chữ —— ta yêu... Không đúng, là hảo huynh đệ!