Bảo Liên Đăng Ngọc Tiễn Dứt Bỏ Chấp Niệm

Chương 37: 37 Chương 34



Tác giả: Thu Nguyệt Dao
"Nhị gia, rốt cuộc ngài cũng chịu tới thăm Tam Thánh Mẫu."
Ánh mắt Mai Sơn lão Đại rất phức tạp, hắn vẫn luôn canh giữ ở Hoa Sơn, biết Dương Thiền mất đi trượng phu và nhi tử thống khổ tuyệt vọng nhường nào.

Nàng hi vọng hắn có thể khuyên bảo huynh trưởng nhà mình bỏ qua, không cần sống chết vẫn cứ khư khư giữ lấy sai lầm của nàng không buông.

Nhưng công văn nhiều lần được bí mật đưa tới Chân Quân Thần Điện, cái nhận được vĩnh viễn chỉ có một dòng ngắn ngủi—— Đã biết sai chưa?
Dương Thiền chưa từng nhận sai, nàng không bao giờ chịu cúi đầu trước Dương Tiễn.

Bởi vì người chịu thua trước luôn là Nhị ca, huống chi một khi nhận sai, há chẳng phải việc nàng thà rằng phạm Thiên quy cũng phải theo đuổi tình yêu là một trò khôi hài?
Vì thế hai huynh muội vẫn cứ tiếp tục giằng co, ai cũng không chịu cúi đầu, mãi cho đến ngày hôm nay.

Dương Tiễn không trả lời, thân hình thẳng tắp đứng trước cửa đá.

Cấm địa hẻo lánh ít dấu chân người dần bị thế gian lãng quên, không có động vật lại càng không có hành tung của người phàm, chỉ còn lại một con đường mòn đủ cho một người đi, xung quanh cỏ dại mọc lan tràn, bám trên giày hắn.

Mà trên vách đá cũng là rêu xanh loang lổ, cây cối tràn đầy sức sống chui ra từ trong khe đá, một màu xanh lục lấp đầy tầm mắt.

Nơi thiên nhiên tuyệt đẹp trở thành chỗ cầm tù, đã không còn cảm giác an nhàn nữa rồi.

Gương mặt Dương Tiễn bị tán cây cao lớn rủ bóng che khuất một màu âm u cô độc, ngón tay lướt qua vách đá ẩm ướt vẽ thành đồ án không rõ hình, ngang dọc đan xen, giống như mạng nhện còn sót lại sau khi bị nước mưa cọ rửa.


"Nhị gia?" Lão Đại hỏi lại một lần nữa.

"Hài tử của Tam muội, còn có phàm nhân tên Lưu Ngạn Xương, bọn họ vẫn chưa chết." Từ giọng nói của Dương Tiễn không nghe ra được là vui hay giận.

"Là ta làm việc bất lực.

Thật ra lúc đó xác thực có hai phàm nhân đã chết, nhưng ta không có đến Địa phủ điều tra rõ bọn họ có phải là cha con Lưu Ngạn Xương hay không.

Ta sợ ngài hối hận, Nhị gia.

Năm đó lão Tứ có giải thích với chúng ta, nhưng ngài không chừa đường sống lại cho mình như vậy, coi như mục đích của ngài thực hiện được, chỉ e......" Lão Đại chắp tay.

"Ta không có ý trách ngươi, nhưng chuyện này, ngươi cho rằng có nên nói với muội ấy hay không?"
"Đương nhiên nên nói cho Tam Thánh Mẫu.

Mười sáu năm Tam Thánh Mẫu thương nhớ hài tử đến ruột gan đứt từng khúc, lòng sinh oán hận với Nhị gia, nhưng nếu bọn họ vẫn chưa chết, Tam Thánh Mẫu nhất định sẽ buông bỏ oán hận, một lần nữa hoà giải với Nhị gia."
Đúng ra những lời này vốn không nên để hắn nói, nhưng nhiều năm trông coi làm lão Đại mềm lòng không còn nghĩ gì nhiều.

Hôm nay Dương Tiễn không có dáng vẻ lãnh khốc của Tư Pháp Thiên Thần ngày xưa, lời muốn nói cũng tự nhiên mà ra khỏi miệng.

"Nhưng ta thật sự không có cách nào thả muội ấy ra.

Tam muội nhất định rất hận ta, cho dù Tam muội biết thì thế nào chứ? Ta vẫn không thể để Tam muội gặp lại bọn họ, chi bằng ngay từ đầu đừng cho muội ấy bất kì hy vọng gì.

Ta thà rằng Tam muội hận ta, cũng không cần chịu đựng nỗi đau cầu mà chẳng được.

Thôi thôi, lão Đại, ngươi đừng nói lỡ miệng, cũng đừng nói ta đã tới.

Chờ mọi việc bình ổn xong xuôi, tất sẽ rõ ràng." Dương Tiễn khẽ thở dài, ánh mắt lại trở nên kiên định.

"Nhưng......" Sắc mặt của lão Đại nặng nề.

Cái gì ngài cũng chẳng chịu nói, làm sao mà rõ ràng được?
"Đáng chết!" Dương Tiễn đột ngột thay đổi sắc mặt, thấp giọng mắng một câu.

"Nhị gia ngài nói gì?" Lão Đại thấy lạ bèn hỏi.

"Không có gì, Thiên Đình xảy ra chuyện thôi." Dương Tiễn thuận miệng đáp.

Sắc mặt nguy hiểm hơn bao giờ hết, sát khí như có như không bốc lên, vừa dứt lời thì hắn cũng biến mất ngay tại chỗ, không thấy tăm hơi.


—— Dao Trì ——
"Hằng Nga, sao lại đột ngột cầu kiến bổn cung thế?" Vương Mẫu dường như không vui khi Hằng Nga tìm tới.

"Tiểu tiên muốn góp lời hiến kế cho nương nương.

Hội Bàn Đào sắp tới, danh sách chúng tiên đều đã liệt kê sẵn, nhưng có người tiểu tiên cho rằng cũng nên có tư cách ngồi vào vị trí." Hằng Nga khom lưng cúi đầu.

"Ai?"
"Tam Thánh Mẫu Dương Thiền."
Vương Mẫu nương nương bỗng cảm thấy có hứng thú, miệng ẩn ẩn ý cười quan sát Hằng Nga.

"Lý do?"
"Nương nương muốn nghe lời nói thật hay là lời nói dối?"
"Nói thật thì sao, mà nói dối là thế nào?"
"Nói dối là tiểu tiên lâu ngày chưa được gặp Tam Thánh Mẫu, thật sự nhớ nhung, muốn mượn hội Bàn Đào để tỷ muội được hàn huyên.

Nói thật là từ mười sáu năm trước, Tam Thánh Mẫu đã không có tin tức gì, tiểu tiên lo lắng nàng gặp nguy hiểm đến tính mạng."
"Mười sáu năm, bây giờ mới nhớ tới?" Vương Mẫu thấy nực cười.

"Tiểu tiên không có ý chỉ không dám tự mình hạ phàm, chúng tiên trên trời cũng thế.

Nhưng mười sáu năm trước là lúc Tư Pháp Thiên Thần dẫn Thiên binh hạ giới trừ yêu."
"Ngươi đang ám chỉ với bổn cung rằng Tư Pháp Thiên Thần có lòng dạ không thuần?" Vương Mẫu kéo dài âm.

"Tiểu tiên không dám!" Hằng Nga quỳ phục xuống.

"Vốn dĩ bậc tiên nhỏ như Tam Thánh Mẫu không có tư cách tham gia hội Bàn Đào, nhưng dù sao nàng cũng là thân muội của Tư Pháp Thiên Thần, bổn cung sẽ phá lệ một lần."

"Đa tạ nương nương khai ân! Tiểu tiên có thể lui xuống trước không ạ?"
"Đợi đã.

Thiên nô, ngươi đi mời Tư Pháp Thiên Thần đến Dao Trì.

Hằng Nga, ngươi đừng có đi vội, tuồng còn chưa diễn xong, nào có lý đào kép xuống đài trước?" Vương Mẫu ung dung bảo, cười nghiền ngẫm.

"Ngươi muốn làm gì?" Lão Lục cản Thiên nô, quát lớn.

"Làm gì? Ý chỉ nương nương ngươi cũng dám cản? Tránh ra."
Thiên nô cười khinh khỉnh, mắt chó nhìn người thấy thấp (*), chọc lão Lục tức giận không nhẹ.

May có lão Tứ kéo lão Lục lại, mời Thiên nô vào Thần Điện.

Gã dạo qua một vòng, không thấy người, cuối cùng mới nhìn đến phòng ngủ đóng chặt cửa, nhướng mày cười nói: "Tư Pháp Thiên Thần đại nhân thanh nhàn quá nhỉ, không nhìn xem là giờ nào rồi, vẫn chưa thức giấc nữa cơ."
Dứt lời gã liền muốn đẩy cửa vào, nhưng xét thấy ánh mắt bất thiện bủa vây xung quanh, bèn từ bỏ ý nghĩ này, chỉ đập cửa thật mạnh, hô to vào bên trong: "Ý chỉ của nương nương, ngươi tiếp hay không tiếp?"
Một lúc lâu sau, tiếng cửa "kẽo kẹt" mở ra, Dương Tiễn mặc thường phục đầu tóc rũ rượi, sắc mặt mơ màng, dường như miễn cưỡng giữ bản thân tỉnh táo, tóc vẫn chưa đội lên phi phượng mão, chỉ được buộc bởi dây cột tóc màu chàm.

Từng chữ một nhẹ nhàng thốt ra: "Dẫn đường......"
_________
(*) Mắt chó nhìn người thấp: ý chỉ những người ngạo mạng lỗ mãng, như loài chó khi nhìn vật lớn thì thấy nhỏ, nhìn người cao thì thấy thấp, cho nên không biết sợ là gì..