Trần Bảo Kỳ dùng thân phận chủ nhà, ra lệnh đuổi khách với Thúc Quang Minh.
Thúc Quang Minh nghe vậy, chợt biến sắc.
Tần Nhược Hà nhận ra sự phẫn nộ của Thúc Quang Minh nên giơ tay chỉ thẳng vào mũi Trần Bảo Kỳ, mắng nhiếc: “Cậu là cái thá gì? Từ lúc nào tới lượt cậu lên tiếng trong nhà chúng tôi vậy hả?”
“Cậu lấy tư cách gì mà ra lệnh cho sếp Thúc?”
Lúc này Thúc Quang Minh có thể cảm nhận được thái độ ghét bỏ của Tần Nhược Hà và Tô Thế Vinh đối với Trần Bảo Kỳ.
Thúc Quang Minh bình thản ngồi trước bàn ăn, nghiêng đầu nhìn Trần Bảo Kỳ: “Nhóc con, mau cút đi, tôi sẽ không tính toán với cậu”.
Ánh mắt của Trần Bảo Kỳ không hề trốn tránh mà ngược lại còn đối chọi gay gắt: “Ông cút thì tôi tha cho ông một mạng”.
Biểu cảm của Tô Nhã Linh trở nên nghiêm trọng, bị dọa đến sợ, không nhịn được giơ tay kéo vạt áo của Trần Bảo Kỳ, nhíu mày lắc đầu với anh.
Có điều Trần Bảo Kỳ lại cười nhạt nói: “Yên tâm, không sao đâu”.
Bốn tên vệ sĩ sau lưng Thúc Quang Minh phẫn nộ nhìn Trần Bảo Kỳ, rút dao găm ra từ trong túi, đợi Thúc Quang Minh hạ lệnh.
“Đánh cậu ta tàn phế rồi ném ra ngoài”.
Thúc Quang Minh lên tiếng.
Tô Thế Vinh và Tần Nhược Hà nghe vậy lập tức nở nụ cười xấu xa, hả hê trước nỗi đau của người khác.
Theo bọn họ thấy, Trần Bảo Kỳ đúng là không biết tự lượng sức khi đối đầu với Thúc Quang Minh.
Thế nhưng, chỉ với bốn bước tiến, bốn nắm đấm, bốn tên vệ sĩ đã không còn chút lực phản kháng nào, bị Trần Bảo Kỳ đánh đến mức ngã sõng soài dưới nền đất, ôm lấy ngực, phun ra máu.
Nhìn thấy cảnh tượng đường đột xảy ra này, dù là Thúc Quang Minh hay cả nhà Tô Nhã Linh đều hết sức bất ngờ.
Trần Bảo Kỳ giỏi đánh đấm như vậy sao?
Trong lúc bọn họ vẫn đang thẫn thờ, Trần Bảo Kỳ bước chậm rãi tới trước mặt Thúc Quang Minh, nói: “Có cút đi không?”
“Cậu lại dám đánh người của Thúc Quang Minh tôi ngay tại Lâm Thành này ư? Thằng nhãi ranh nhà cậu chán sống rồi à?”
Thúc Quang Minh định thần lại, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Bảo Kỳ.
Bốp!
Trần Bảo Kỳ dứt khoát giáng một bạt tai lên mặt Thúc Quang Minh.
“Tôi bảo ông nói mấy lời nhảm nhí này à? Trả lời tôi, cút hay là chết?”
Thúc Quang Minh đứng ngay sát Trần Bảo Kỳ, ông ta có thể cảm nhận được sát khí giống như sóng to gió lớn toát ra từ trên người anh.
“Cút, tôi cút!”
Thúc Quang Minh vô thức giơ tay trái lên, ông ta không hề hoài nghi về lời Trần Bảo Kỳ nói.
Thanh niên này là một kẻ liều mạng!
Nghe thấy vậy, Trần Bảo Kỳ chỉ ra bên ngoài cửa, không thèm nhìn Thúc Quang Minh lấy một cái.
Thúc Quang Minh nhìn Trần Bảo Kỳ ngông cuồng trước mặt bằng ánh mắt phức tạp, mặc dù ông ta phẫn nộ nhưng cũng không dám nói gì cả.
Ông ta nhếch nhác bước ra ngoài, dùng lực đóng sầm cửa lại.
Tiếng đóng cửa chói tai khiến cho một nhà ba người Tần Nhược Hà như tỉnh lại từ trong giấc mộng.
Ánh mắt bọn họ nhìn Trần Bảo Kỳ vô cùng phức tạp.
Trần Bảo Kỳ lại mỉm cười đi tới trước mặt Tô Nhã Linh.
“Không sao rồi”.
Trái với Trần Bảo Kỳ thoải mái điềm tĩnh, Tô Nhã Linh hoàn toàn không thể vui nổi.
Cô lắc đầu, vẻ mặt cáu kỉnh: “Trần Bảo Kỳ, anh gây ra hoạ lớn rồi!”
Tần Nhược Hà không hề quan tâm tới Trần Bảo Kỳ, kéo Tô Nhã Linh sang một bên, lo lắng thúc giục: “Nhã Linh, mau gọi điện thoại cho sếp Thúc, nói rõ tất cả những chuyện này”.
“Mẹ, mẹ muốn con nói cái gì?”
Tô Nhã Linh hỏi ngược lại.
“Nói với sếp Thúc, con với thằng đó không có bất cứ quan hệ gì, hoàn toàn chỉ là bị cậu ta ép buộc mới kết hôn, nhất định phải rũ bỏ quan hệ”.
“Mẹ, con đã suy xét cẩn thận mới kết hôn với Trần Bảo Kỳ, anh ấy không hề ép buộc con, hơn nữa anh ấy là chồng của con, con không thể rũ sạch quan hệ với anh ấy được”.
Tô Nhã Linh nghiêm túc đáp lời.
“Con…”
Tần Nhược Hà tức tới mức giậm chân: “Con muốn chọc cho mẹ tức chết à?”
“Thằng đó có điểm nào sánh bằng sếp Thúc chứ? Con cũng nhìn thấy rồi đấy, tên này là một kẻ liều mạng, ngay cả sếp Thúc cũng dám đánh, con chắc chắn cậu ta sẽ không đánh con chứ?”
“Sếp Thúc không chỉ có sự nghiệp vẻ vang mà còn rất đàng hoàng, bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, con không nhìn ra hay sao?”
“Bố mẹ, hai người nghiêm túc thật à? Sếp Thúc là người thế nào, hai người không rõ hay sao?”
Tô Nhã Linh nước mắt lưng tròng: “Có ai ở Lâm Thành không biết ông ta từng ly hôn năm lần, có ai không biết ông ta có hơn hai mươi người con riêng ở bên ngoài chứ”.
“Hai người đang muốn tốt cho con hay là đang muốn đẩy con vào chỗ chết?”
Đối diện với lời chất vấn của Tô Nhã Linh, Tần Nhược Hà không những không tự trách mà còn tỏ ra vẻ mình đúng: “Nhã Linh, con không thể chỉ nhìn vào quá khứ của sếp Thúc! Con người sẽ thay đổi, mẹ và bố con có thể cảm nhận được ông ta thật lòng thật dạ với con!”
“Hơn nữa con có biết là ông ta quan trọng nhường nào đối với nhà máy gạch của chúng ta không?”
“Nếu không có ông ta, nhà máy gạch của chúng ta không thể trụ tiếp được, con không thể hi sinh một chút vì gia đình này của chúng ta hay sao?”
“Mẹ, con là con gái của mẹ, không phải quân bài trong chuyện làm ăn”.
Tô Nhã Linh nói xong, nước mắt bắt đầu trào ra.
Tần Nhược Hà không vì nhìn thấy nước mắt của Tô Nhã Linh mà đau lòng, ngược lại sau khi nghe thấy lời cô nói thì còn tỏ ra phẫn nộ.
“Nhã Linh, con có biết mình đang nói gì không? Mẹ và bố con vất vả nuôi con khôn lớn, con cống hiến một chút cho gia đình này của chúng ta lại khó đến thế sao?”
“Bố mẹ đương nhiên cũng hy vọng con được hạnh phúc, thế nhưng sự việc tới nước này, bố mẹ cũng không còn lựa chọn nào khác, nếu như con không xin lỗi sếp Thúc thì chắc chắn ông ta sẽ nghĩ cách đối phó với chúng ta!”
“Nhà máy gạch của chúng ta không thể chịu đựng thêm sự giày vò nữa đâu!”
“Mẹ, hai người nghĩ nhiều rồi, chúng ta đã ký hợp đồng với mấy nhà thu mua đó rồi, bọn họ sẽ vi phạm điều lệ hợp đồng chỉ vì sếp Thúc sao?”
Tô Nhã Linh vừa nói dứt lời, chuông điện thoại của Tần Nhược Hà vang lên.
Bà ta nhận liên tiếp mấy cuộc điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, bà ta ngồi xụi lơ trên ghế, lắc đầu lia lịa: “Xong rồi, xong hết rồi, toàn bộ khách hàng đều huỷ bỏ hợp đồng, tập đoàn Quang Minh bắt chúng ta phải trả khoản vay năm triệu tệ trước ngày mai!”
Tần Nhược Hà nhìn Trần Bảo Kỳ bằng ánh mắt căm hận.
Trong mắt bà ta, tất cả những chuyện này đều do Trần Bảo Kỳ gây ra!
Bà ta vẫn chưa kịp mắng chửi Trần Bảo Kỳ, chuông điện thoại lại vang lên thêm lần nữa.
Là bà cụ nhà họ Tô gọi tới.
“Mẹ, có chuyện gì sao?”, Tần Nhược Hà khống chế cảm xúc rồi nhẹ giọng hỏi.
“Cô thử nói xem? Con rể cô đã làm ra chuyện tốt gì, cô còn không biết sao?”
“Trong nửa tiếng nữa, cả nhà mấy người mau cút về đây rồi cho mọi người một lời giải thích thoả đáng đi!”
Bà cụ Tô nói như sấm rền gió cuốn rồi cúp máy luôn.
“Nhược Hà, mẹ nói gì thế?”, Tô Thế Vinh nhỏ giọng hỏi.
“Nói cái gì? Còn không phải vì cái thằng ranh này đắc tội với sếp Thúc, khiến cho cả nhà họ Tô đều bị liên lụy, bây giờ đang bảo chúng ta về nhà giải thích với bọn họ”.
“Ông nói xem chuyện này loạn tới mức nào…”
“Chút chuyện nhỏ này cứ để con giải quyết”.
Trần Bảo Kỳ điềm nhiên nói.
.