Bảo Kỳ Vương

Chương 35: 35 Đúng Là Tự Tìm Đường Chết



Lúc trước Tô Đan Đan đã nói, Trần Sơn là cậu chủ nhà họ Trần ở Yên Kinh!
“Thì ra là cậu chủ Trần, mời ngồi!”
Bà cụ Tô và Triệu Hải Yến vội vàng đứng dậy, chào hỏi rồi mời Trần Sơn ngồi xuống.

“Bà nội, mẹ, chúng ta đừng ngồi nữa mà đến thẳng khách sạn đi.

Anh Trần Sơn đã đặt phòng bao riêng rồi, còn mời cả nhà Tô Nhã Linh nữa”.

Hả?
“Mời bọn họ đến làm gì?”
Bà cụ Tô nhíu mày.

“Bà nội, bà không hiểu chuyện này đâu, anh Trần Sơn muốn châm chọc Trần Bảo Kỳ!”
Bà cụ Tô và Triệu Hải Yến nghe xong liền nhìn nhau cười, rồi gật đầu.


“Mời bà và cô!”, Trần Sơn mặc bộ vest và giày da cao cấp, chủ động mời bọn họ.

Bọn họ gật đầu lia lịa, vui mừng ngồi lên xe.

“Cậu chủ Trần, sao cậu lại đến Lâm Thành?”
Trên đường đi, bà cụ Tô tò mò hỏi.

“Đều là vì Đan Đan, sau khi tốt nghiệp đại học, cháu đã trở về Yên Kinh, nhưng không thể quên được cô ấy cho nên cháu mới quay lại, theo đuổi Đan Đan một lần nữa”.

Trần Sơn trịnh trọng nói.

Tuy nhiên trong ánh mắt hắn nhìn Tô Đan Đan, không thể giấu được vẻ tham lam dục vọng.

“Bà nội, bây giờ người ta đã là giám đốc bộ phận thu mua của tập đoàn Bảo Kỳ rồi!”
Nghe Tô Đan Đan giới thiệu, Triệu Hải Yến cười nói: “Đây chẳng phải là Bảo Kỳ Vương đang lấy lòng nhà họ Trần ở Yên Kinh sao?”
“Bộ phận thu mua là bộ phận quan trọng nhất trong một tập đoàn, hơn nữa chuyện hợp tác giữa tập đoàn Bảo Kỳ và nhà máy gạch của Tô Nhã Linh, cậu chủ Trần nói hủy bỏ là hủy bỏ ngay, Bảo Kỳ Vương cũng không can thiệp vào, điều này càng chứng tỏ, Bảo Kỳ Vương cũng rất sợ nhà họ Trần ở Yên Kinh”.


Nghe vậy, Trần Sơn cảm thấy không được tự nhiên.

Hắn không phải là người nhà họ Trần ở Yên Kinh, hơn nữa hắn cũng phải cố gắng rất nhiều mới có thể trở thành giám đốc bộ phận thu mua của tập đoàn Bảo Kỳ.

Hắn nghĩ Bảo Kỳ Vương không hỏi đến chuyện này chỉ là vì nhà máy gạch đó quá nhỏ bé!
Nhưng hắn cũng không phủ nhận, vì dù sao hiểu lầm này cũng sẽ khiến hắn dễ dàng tiếp cận Tô Đan Đan hơn.

Hơn nữa hắn cũng không lo lắng nhà họ Trần ở Yên Kinh sẽ biết chuyện này, vì Lâm Thành cách xa Yên Kinh gần một nghìn cây số, bọn họ không thể biết chuyện này được.

Nghĩ đến đây, Trần Sơn xua tay nói: “Tiện tay làm thôi mà, không đáng nhắc đến”.

“Cậu chủ Trần, tôi nghe Đan Đan nói, cậu định dạy dỗ Trần Bảo Kỳ?”, Triệu Hải Yến hỏi tiếp.

“Đương nhiên rồi, thằng khốn từng ngồi tù đó mà cũng dám bắt nạt người phụ nữ của tôi sao? Đúng là tự tìm đường chết!”
Nghe thấy lời này, mặt Tô Đan Đan bất chợt đỏ ửng, cô ta như một con chim non dựa hơi người khác ngã vào lồng ngực Trần Sơn.

Trong lòng bà cụ Tô và Triệu Hải Yến lại mừng thầm.

Trần Sơn tự mình ra mặt, Trần Bảo Kỳ còn dám hống hách sao?.