Bảo Kỳ Vương

Chương 2: 2 Xem Thường Anh Ta



Tô Nhã Linh trả lời như thế khiến Trần Bảo Kỳ cảm thấy rất khó tin.

Hóa ra cô gái cứu anh vào mấy năm trước là Tô Nhã Linh chứ không phải là Tô Đan Đan.

Anh đã yêu nhầm một người phụ nữ suốt bảy năm!
Trần Bảo Kỳ cứ thế nhìn Tô Nhã Linh, ánh mắt chứa đựng sự biết ơn và áy náy.

Cảm nhận được ánh mắt của Trần Bảo Kỳ nhìn mình, Tô Nhã Linh ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Ngay sau đó Trần Bảo Kỳ quỳ một gối xuống trước mặt Tô Nhã Linh dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, anh lấy chiếc nhẫn kim cương màu lam ra, nghiêm túc nói: “Nhã Linh, lấy anh nhé!”
Lời cầu hôn bất ngờ khiến Tô Nhã Linh sửng sốt.

“Anh hứa sẽ cho em một cuộc sống sung túc, một đời hạnh phúc!”
Trần Bảo Kỳ vừa chân thành vừa xúc động nhìn Tô Nhã Linh.

Tô Đan Đan vốn còn đang dương dương tự đắc, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng tức giận: “Trần Bảo Kỳ, tên khốn nạn nhà anh!”
Trong lòng cô ta, Trần Bảo Kỳ chẳng qua chỉ là lốp xe dự phòng, là con chó theo đuôi cô ta mà thôi.

Cho dù không ưa gì anh, nhưng cô ta vẫn luôn nghĩ anh chỉ có thể bám lấy mình cô ta!.

Tô Nhã Linh hơi cúi đầu, tâm tư rối bời.

Cô động lòng rồi, bởi vì cô không muốn bị người ta ép buộc gả cho một ông già sáu mươi tuổi, còn từng ly hôn năm lần.

Nghĩ đến đây, cô giơ tay phải ra đồng ý để Trần Bảo Kỳ đeo nhẫn vào ngón giữa của mình nói: “Tôi đồng ý!”

Nghe cô nói thế, Trần Bảo Kỳ mỉm cười rạng rỡ, nắm chặt lấy tay Tô Nhã Linh.

“Tô Nhã Linh, cô đừng đói quá mà vơ quàng, thứ rác rưởi từng ngồi tù như anh ta mà cô cũng muốn gả à?”
“Cô không biết xấu hổ nhưng nhà họ Tô vẫn cần mặt mũi đấy”.

Bốp!
Ngay lúc Tô Đan Đan chanh chua nói móc chế giễu thì một âm thanh vang lên rõ to.

Trần Bảo Kỳ không nương tay tát thẳng vào mặt cô ta một bạt tai.

Tô Đan Đan ôm má tức giận nhìn Trần Bảo Kỳ.

Cô ta có nằm mơ cũng không ngờ Trần Bảo Kỳ trước đây luôn nhẫn nhục chịu đựng, cực kỳ yêu thương /hết lòng yêu thương cô ta giờ lại dám đánh cô ta.

“Kẻ vô dụng như anh mà lại dám đánh tôi sao?”
“Không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục người phụ nữ của tôi!”, Trần Bảo Kỳ gằn từng chữ.

Tô Đan Đan tức giận nhìn Hà Siêu Quần: “Anh yêu, đánh anh ta đi, dạy cho đôi nam nữ chó má này một bài học!”
Tô Đan Đan bị đánh, Hà Siêu Quần cảm thấy rất mất mặt.

Hắn xắn tay áo lên, sắc mặt u ám hùng hổ đi đến trước mặt Trần Bảo Kỳ.

“Mày muốn chết hay sao mà dám động đến người phụ nữ của Hà Siêu Quần tao?”
Hà Siêu Quần giơ tay lên định giáng cho Trần Bảo Kỳ một bạt tai.

Trần Bảo Kỳ không né đòn mà chỉ nhấc chân lên đạp vào bụng Hà Siêu Quần khiến hắn văng ra xa.

“Chỉ dựa vào một mình anh sao?”
Mặt Trần Bảo Kỳ không cảm xúc đứng nhìn Hà Siêu Quần.

Hà Siêu Quần mất sạch mặt mũi, hung dữ lao về phía Trần Bảo Kỳ: “Dám đánh ông đây hả? Mày chết đi!”
Ầm!
Trần Bảo Kỳ cũng nhấc chân lên đạp vào ngực Hà Siêu Quần.

Nhưng lần này anh lại dùng sức nhiều hơn trước đó khiến Hà Siêu Quần nôn ra một ngụm máu.

“Anh chán sống rồi phải không?”, Trần Bảo Kỳ hỏi lại lần nữa.

Tô Nhã Linh đứng phía sau trố mắt nhìn.

Cô đâu ngờ được rằng Trần Bảo Kỳ lại dám đánh cậu hai nhà họ Hà như thế.

Lần này gặp phiền phức lớn rồi!
Khóe môi Hà Siêu Quần còn dính máu, hung ác trợn mắt nhìn Trần Bảo Kỳ, tức đến mức cả người run rẩy.


“Nhã Linh, chúng ta đi thôi!”
Trần Bảo Kỳ nắm tay Tô Nhã Linh bước ra ngoài hệt như không có chuyện gì xảy ra.

“Đứng lại!”
Triệu Hải Yến hét lớn: “Trần Bảo Kỳ, đồ khốn nạn nhà mày, mày ngồi tù bảy năm không học được cái quần què gì, chỉ học được cái thói đánh nhau phải không?”
“Mau cúi đầu xin lỗi cậu chủ Hà đi”.

Trần Bảo Kỳ nghe tai này lọt tai kia, vẫn bước đi tiếp.

Ngược lại, Tô Nhã Linh lo lắng liếc nhìn anh vài lần.

“Hay là anh xin lỗi cậu chủ Hà đi, nhà họ Hà rất có địa vị ở Lâm Thành đấy”.

“Không sợ!”
Trần Bảo Kỳ kiên quyết trả lời.

Nhà họ Hà ở Lâm Thành chẳng là gì ở trước mặt anh cả.

Hai người vừa đi được vài bước thì Hà Siêu Quần nhịn đau đứng dậy, hung ác liếc xéo Trần Bảo Kỳ.

“Qua đây quỳ xuống cho tao!”
Hà Siêu Quần giơ tay lên chỉ vào chiếc bánh gato bị rơi dưới đất: “Liếm cho sạch”.

Nghe hắn nói thế, mọi người đều nhìn Trần Bảo Kỳ bằng ánh mắt hả hê trước nỗi đau của anh.

“Nếu tôi không làm thì sao?”
Trần Bảo Kỳ hỏi.

Hà Siêu Quần cũng không giận cười nói: “Mày tưởng mày giỏi đánh nhau thì muốn làm gì cũng được à?”
“Mày ngồi tù đến mức ngu người rồi phải không? Xã hội bây giờ đều rất xem trọng các mối quan hệ đó”.

“Mày không muốn liếm sạch bánh gato chứ gì? Thế mày nghĩ xem có thể chịu được cơn giận của người này không”.


Dứt lời, Hà Siêu Quần kiêu ngạo lấy một tấm thiệp mời ra: “Ngày kia chiến thần Hạo Thiên sẽ đến Lâm Thành, đây là thiệp mời đến bữa tiệc của anh ấy”.

“Tao nghĩ mày nên biết thiệp mời này có nghĩa là gì!”
Chiến thần Hạo Thiên!
Nghe đến cái tên này, mọi người đều há hốc mồm.

Anh ta là ông lớn trong quân đội Hoa Hạ, quanh năm đều chinh chiến ở sa trường, chưa từng thất bại trước kẻ thù.

Sức chiến đấu của một mình anh ta không thua kém gì một quân đội.

Không ai có thể ngờ được người đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp như này sẽ đến Lâm Thành.

Quan trọng nhất là bữa tiệc của anh ta lại còn mời cả Hà Siêu Quần.

Điều này đủ để chứng minh nhà họ Hạ có quan hệ không tầm thường với chiến thần Hạo Thiên.

Ai lại dám chọc vào bạn của chiến thần Hạo Thiên chứ?
Nghe nói đến chiến thần Hạo Thiên, ánh mắt Trần Bảo Kỳ lóe lên tia sáng phức tạp.

Nhưng ngay sau đó anh bình tĩnh lại, hệt như không nghe thấy gì, vẫn bước tiếp về trước.

“Sao thế? Mày như vậy là đang xem thường chiến thần Hạo Thiên đấy à?”
“Đúng thế!”.