Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân

Chương 16: Boggart Ông Kẹ



Ở giữa phòng học môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám, đặt một cái tủ cao hai mét.

Lupin nhìn quanh phòng học, dùng giọng nói ôn hòa, giảng giải nội dung học tập hôm nay.

"Ở trong tủ quần áo là một boggart, có ai biết boggart là cái gì sao?"
Hermione nghe được câu hỏi của Lupin, lập tức giơ tay lên cao.

"Như vậy, trò Granger."
Hermione phi thường vui vẻ mà buông tay, ngẩng đầu nhỏ lên, "Boggart sinh hoạt ở nơi âm u hẹp hòi có khả năng biến hình, nó gặp phải người nào sẽ biến thành thứ mà người đó sợ nhất.

Không có người nào biết hình dạng thực sự của boggart, bởi vì không có người gặp qua hình dạng thật sự."
"Trả lời rất tốt, trò Granger.

Gryffindor thêm năm điểm."
Lupin tiếp tục nói, "Hôm nay, chúng ta liền phải nhìn thẳng vào sợ hãi nội tâm.

Nhưng là không phải sợ, sau khi boggart biến thành thứ người đó sợ hãi, các trò có thể dùng một câu bùa chú là có thể lui hắn.

Bùa chú là —— Riddikulus."
"Như vậy hiện tại, sắp xếp thành một hàng trước cửa tủ."
Gryffindor đứng ở phía trước Slytherin, mà Harry vừa lúc là một Gryffindor cuối cùng, cũng là Slytherin đầu tiên.

Neville run run rẩy rẩy mà đứng ở trước tủ quần áo, cửa tủ bị mở ra.

Từ bên trong bước ra một thân ảnh màu đen.

Nga, là Snape.

Boggart trở thành Snape, ngoài miệng không ngừng mắng Neville, "Ngươi cái tiểu cự quái không đầu óc này, lại làm nổ vạc độc dược.

Không ai không có đầu óc hơn ngươi....."

"Riddikulus!" Neville ở sau khi Hermione cổ vũ, rốt cuộc nói ra bùa chú.

Snape trên người áo đen, đột nhiên biến thành áo choàng nữ màu xanh ngọc, trên tay còn xách một cái túi lông xù làm từ lông hồ ly.

Tất cả Gryffindor đều cười to, Lupin đều nhếch lên khóe miệng.

Mà Harry cùng nhóm con rắn nhỏ Slytherin giống nhau, có chút không cao hứng.

Boggart của Ron là một con nhện khổng lồ, chân con nhện đặc biệt dài, lông xù xù.

"Nga ∼" Ron thống khổ mà rên rỉ một tiếng, "Riddikulus."
Dưới chân con nhện sinh ra bánh xe, con nhện lập tức mất đi cân bằng, té ngã trên đất.

Boggart của Hermione là giáo sư McGonagall nói cô tất cả bài kiểm tra đều không đạt tiêu chuẩn.

Finnigan chính là một nữ quỷ tóc dài.

Parvati chính là một xác ướp băng vải loang lổ máu.

Rốt cuộc, tất cả Gryffindor đều kết thúc, đến phiên Harry.

Harry cũng tò mò, nội tâm chính mình rốt cuộc là sợ hãi cái gì.

Một đời trước là Giám Ngục, nhưng là hiện tại cậu rõ ràng cảm thấy không có cái gì đáng sợ.

Harry vững vàng đứng ở ngăn tủ trước, hướng tới Lupin gật gật đầu, ý bảo có thể mở ra ngăn tủ.

Lupin nhìn Harry bình tĩnh, cực kỳ giống James tràn ngập dũng khí, cho Harry một cái mỉm cười tán thưởng.

"Mở ra."
Ngăn tủ mở ra.......!
Là Snape......!
Vẫn là cảnh tượng kia, cái kia từng ở trong mộng của Harry xuất hiện qua cảnh tượng đó......!
Snape tê liệt ngã xuống trên sàn nhà, máu tươi không ngừng từ trong lỗ thủng trên cổ trào ra tới.

Thấm vào áo đen, theo sàn nhà chảy về phía bên chân Harry.

Snape không hề tức giận mắt đen thẳng tắp mà nhìn Harry......!
Harry liền như vậy hơi giật mình mà nhìn, tay nắm đũa phép run rẩy......!
Đã chết sao......!Hắn lại đã chết sao......!
"Harry!" Lupin lớn tiếng mà kêu.

Nhưng mà, Harry vẫn là đứng như vậy, vẫn không nhúc nhích.

Lupin nhanh chóng đứng ở phía trước Harry, boggart biến thành vầng trăng tròn.

"Riddikulus!"
Ánh trăng biến thành một cái bóng bay bị xì hơi, bay trở về trong ngăn tủ.

Lupin lo lắng mà nhìn Harry, "Harry, trò không sao chứ."
Harry lắc lắc đầu......!
Nước mắt lạnh băng, theo khuôn mặt chảy xuống dưới.

Harry nhẹ nhàng mà nói, "Xin lỗi, giáo sư.


Con nghĩ con có chút không thoải mái.

Muốn đi Bệnh thất xem sao."
"Thầy sẽ đưa con đi, Harry."
"Không cần, giáo sư.

Con nghĩ con đi một mình là được rồi."
"Vậy được rồi."
Harry làm lơ tất cả ánh mắt trong phòng nhìn vào cậu, một mình đi trên con đường trở về hầm.

Harry vẫn luôn đắm chìm ở trong nỗi sợ hãi vừa rồi, trong đầu mơ hồ, trái tim kịch liệt nhảy lên.

Harry phảng phất đã không cảm giác được chính mình hô hấp.

Thời điểm cậu hoàn hồn lại, cậu đã ở trong phòng ngủ của Snape.

Harry như là một con rối gỗ bị người khác khống chế, không khống chế mà cứng đờ nằm ở trên giường lớn màu đen.

Tham luyến ngửi những mùi hương dược liệu thanh mát này......!
Bất tri bất giác đã chìm vào giấc ngủ.

—————————————————
Harry cuộn tròn ở trên giường, tóc dài màu đen tán ở trên mặt, mày khóa chặt, lộ ra bộ dáng bất an.

Khi Snape trở lại hầm, nhìn đến chính là cảnh tượng như thế.

Snape ngồi ở bên người Harry, do dự mà vươn tay, đem sợi tóc hỗn loạn trên mặt kéo đến sau tai.

Khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn thật sâu mà tiến vào con ngươi của Snape.

Harry hướng trong lòng ngực Snape cọ cọ, tìm một tư thế thoải mái, đôi tay ôm lấy vòng eo của Snape thật chặt, chân mày cau chặt từ nãy giờ từ từ giãn ra.

Snape liền như thế mặc cho Harry ở trong lòng ngực hắn, không có đẩy ra, cũng không có ôm lấy.

Thời điểm ngày hôm nay khi Harry tỉnh dậy, phát hiện Snape đang nằm ngủ say bên người cậu.

Đánh mình một cái, nga, Merlin! Không phải mơ a!
Harry thật cẩn thận mà dùng tay vuốt ve khuôn mặt Snape, dùng ngón tay miêu tả môi Snape.

Harry tham luyến mà nhìn Snape, cũng không có phát hiện lông mi khẽ rung động của Snape......!

Bằng không, thân mật một chút đi.....!
Không được, nếu bị Severus phát hiện sẽ bị biến thành Độc Dược......!
Harry rối rắm nãy giờ cuối cùng vẫn không có nhịn xuống được dụ hoặc, đem môi dán ở trên môi Snape.

Cảm giác lạnh băng, lại làm Harry cảm thấy trên người trào ra một luồng nhiệt lớn, Harry nghĩ nên tiến sâu vào trong.

Cậu cũng xác thật đã làm như thế.

Cẩn thận vươn đầu lưỡi, cạy ra hàm răng của Snape, duỗi đi vào.

Snape lại không thể tiếp tục giả bộ ngủ say, một phen đẩy Harry ra.

"Potter!"
Harry bị đẩy ra, có chút chột dạ, "Giáo sư....!Em....!Xin lỗi......"
"Đáng chết, Potter! Nếu ngươi không thể kiềm chế sự tò mò với hôn môi, thỉnh ngươi tìm một cô gái đáng yêu.

Không cần ở giáo sư Độc Dược này của ngươi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ngươi!"
"Giáo sư, không phải như thế.

Thầy hẳn là biết, em đã là một người trưởng thành rồi."
Snape nhướng mày, "Đó chính là nói ngươi không có chỗ phát tiết dục vọng, muốn làm ở trên người ta? Potter!"
"Đương nhiên cũng không phải như vậy, giáo sư." Harry vội vàng giải thích.

"Được, Potter, không cần giải thích.

Không phải như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn nói cho ta ngươi yêu ta một con dơi già dầu mỡ sao!"
"Em......" Harry cúi đầu, dùng giọng nói thì thầm nói, "Đúng vậy......"
Harry ngẩng đầu, phát hiện trước mắt đã không có người.

Cũng không biết hắn có hay không nghe thấy.......