Buổi tối lúc nấu cơm còn thừa chút sầu riêng, giờ đang đặt ở tủ lạnh, thấy nó chiếm nhiều chỗ, Bùi Cận dứt khoát lấy ra, đưa lên phòng Tô Nịnh Nịnh.
Lúc này Tô Nịnh Nịnh đang tắm rửa.
Bùi Cận đặt trái cây lên bàn, đang chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên thấy cái gì đó, anh dừng chân.
Trên màn hình máy tính, Tô Nịnh Nịnh đang xem official website của nhãn hiệu nào đó.
Ánh mắt anh dừng lại, còn không kịp nhìn kỹ, phòng tắm đã vang lên tiếng mở cửa.
Tô Nịnh Nịnh tắm xong, đang đi ra.
Trên người cô mặc váy hai dây màu trắng tinh, tôn lên mảng lớn làn da trắng mịn. Bởi vì đang ở phòng mình, cô không quá chú ý, vừa đi ra ngoài vừa cầm áo tắm dài bọc mình lại.
Bỗng nhiên nhìn thấy Bùi Cận xuất hiện trước mặt, Tô Nịnh Nịnh dừng chân, mắt đối mắt với anh. Vừa mới tắm xong, làn da bắt gặp hơi lạnh từ điều hòa, Tô Nịnh Nịnh run lên, đôi mắt lập tức trừng lớn.
“Trời ạ!”
Cô mau chóng quay người đi, luống cuống thắt áo tắm dài lại, tức giận mắng: “Chú Bùi, chú là đồ lưu manh!”
Không có sự đồng ý của cô đã vào phòng, may mà cô còn mặc váy hai dây, nếu không mặc gì thì thật sự xong rồi.
“Sầu riêng gì chứ!” Tô Nịnh Nịnh dậm chân, mày nhăn tít lại, tức giận đến mức giọng hơi thé, “Chú mau ra ngoài!”
Sao anh không tinh ý chút nào vậy, lại còn đứng bất động ở đây. Tuy giờ cô đã mặc xong rồi, nhưng vừa rồi suýt nữa đã bị anh thấy được…Quá trơ tráo.
Bùi Cận vẫn không đi.
Tô Nịnh Nịnh cúi đầu thắt áo tắm dài, quay đầu lại trừng mắt với anh, ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng băng không hề thu liễm.
“Chú còn nhìn!” Tô Nịnh Nịnh mắng anh.
Bùi Cận hơi cụp mắt.
Anh nhấc chân đi ra ngoài cửa.
Cả quá trình Tô Nịnh Nịnh cứ nhìn chằm chằm anh, sợ anh sẽ nhìn lại bên này, hùng hùng hổ hổ, như một con mèo vươn móng vuốt.
Bùi Cận đi tới cửa, bước chân dừng lại. Mặt anh hơi nghiêng về một bên, nhưng không nhìn lại, dường như có tiếng cười nhẹ, nói: “Tô Nịnh Nịnh… Thật ra… Không có gì đẹp.”
Nói xong, anh nhấc chân ra khỏi phòng.
Tô Nịnh Nịnh: “…”
Phản ứng đầu tiên của Tô Nịnh Nịnh là nắm cái gối bên cạnh, ném thẳng ra ngoài cửa, mắng: “Chú mới không có gì đẹp.”
Bên ngoài yên ắng.
Chắc là anh đã về phòng.
Tô Nịnh Nịnh đứng như vậy một lát, đột nhiên cúi đầu, cởi áo choàng tắm nhìn vào trong.
Váy hai dây bó sát vào người, từ mặt bên có thể nhìn thấy trước ngực tròn trịa, ở trên người thiếu nữ nên càng có vẻ xinh đẹp.
Tô Nịnh Nịnh choàng áo lại, hướng tới ngoài cửa, cả giận: “Nói hươu nói vượn.”
Cô ngồi xuống bàn học, thấy đĩa sầu riêng kia, tức giận, cầm lấy muốn đổ toàn bộ vào thùng rác, nhưng cuối cùng lại thôi, bỏ vào miệng.
Tức giận cũng không nên phát cáu với đồ ăn.
Màn hình máy tính vẫn đang hiện thị trang chủ website, giờ Tô Nịnh Nịnh đã không còn tâm tình xem, tùy tay lướt chuột hai cái rồi tắt đi.
Tô Nịnh Nịnh muốn tìm người trút giận, mở điện thoại tìm WeChat Tô Tranh, nhưng kéo đi kéo lại vẫn không thấy.
Lúc này mới nhớ ra, lần trước giận anh ấy, đã xóa mất rồi.
Thế mà anh ấy không thêm lại?
Tính ra thì cũng gần một tuần trôi qua rồi.
Người nào cũng muốn gây chuyện với cô, Tô Nịnh Nịnh dứt khoát không xem nữa, ném điện thoại sang một bên.
Chuyện bản kiểm điểm, Bùi Cận thật sự giúp Tô Nịnh Nịnh. Trưởng khoa nhận bản kiểm điểm của cô, nói cô biết sai mà sửa là tốt, sau này đừng trốn học nữa, Tô Nịnh Nịnh liên tục đồng ý.
Dĩ nhiên cô không dám tiếp tục trốn học. Trốn một tiết tự chọn đã phải viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ, nếu trốn tiết chuyên ngành, bắt cô phải viết năm mười nghìn chữ, vậy không phải cô xong rồi sao.
Nhưng định nghĩa của Tô Nịnh Nịnh với Bùi Cận, còn đang dao động giữa người tốt và người xấu.
Dù sao thì anh cũng rất đáng ghét, nhưng đồng thời với đáng ghét thì lại thật sự rất tốt với cô.
Cẩn thận chăm nom, tuy so với bố cô là Tô Trường Bách thì còn kém hơn chút, nhưng so với Tô Tranh thì tốt hơn rất nhiều.
Chỉ có thể mong là sau này anh bớt chọc cô tức giận.
...
Chỉ chớp mắt đã đến cuối tuần, Tô Nịnh Nịnh vốn nên vui vẻ, nhưng tưởng tượng đến phải làm cho Bùi Cận hai bữa cơm, cô liền không có tâm tình.
Khả năng nấu nướng của cô đã tiến bộ hơn không ít, ít nhất thì đến bây giờ đã có thể ăn, nhưng nấu cơm vẫn rất mệt, đặc biệt là lãng phí nhiều thời gian của cô.
Buổi sáng, Tô Nịnh Nịnh tỉnh lại, ăn vạ trên giường một lúc lâu, cho đến khi nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, cô mới không tình nguyện bò dậy.
Nhất định là Bùi Cận tới kêu cô rời giường.
Anh sinh hoạt theo quy luật chẳng khác gì người già, cho dù là thứ bảy thì cũng rời giường đúng giờ.
Mỗi sáng sau khi rời giường, chuyện thứ nhất chính là tới kêu Tô Nịnh Nịnh dậy.
Ríu rít giống như chim sẻ, phiền muốn chết.
Tiếng bước chân bên ngoài dừng lại, Tô Nịnh Nịnh không muốn nghe thấy giọng Bùi Cận, giành mở miệng trước: “Cháu dậy ngay đây.”
Cô vừa lên tiếng, quả nhiên bên ngoài không nói gì nữa.
Tô Nịnh Nịnh đánh răng rửa mặt xong liền ra.
Cuối tuần, dù sao cũng không ra ngoài, ngay cả áo ngủ cô cũng không muốn thay, để mặt mộc.
“Ăn mặc như vậy?” Bùi Cận quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, dường như trong mắt còn có sự ghét bỏ.
“Liên quan gì tới chú.” Tô Nịnh Nịnh đáp lại anh.
“Hôm nay tính mang cháu đi dạo phố.” Có lẽ là do vừa tỉnh dậy, giọng Bùi Cận mang chút lười biếng, “Nếu cháu muốn mặc vậy ra ngoài, cũng không phải không thể.”
“Đi dạo phố?” Tô Nịnh Nịnh hồ nghi hỏi lại, không tin lời Bùi Cận lắm.
Vô duyên vô cớ, vì sao lại muốn mang cô đi ra ngoài dạo phố…Bùi Cận đột nhiên muốn làm chuyện tốt, cô không thể không nghi ngờ.
“Gần đây mới hoàn thành một hợp đồng, muốn tiêu tiền.” Bùi Cận nhìn Tô Nịnh Nịnh, dừng một lúc, nhấn mạnh: “Tốt nhất là có thể tiêu nhiều chút.”
Tuy lời anh nói rất vô nghĩa, nhưng Tô Nịnh Nịnh lại tin.
“…Giờ sao?” Cô thử dò hỏi.
Bùi Cận gật đầu.
“Cháu đi thay quần áo.” Tô Nịnh Nịnh để lại một câu, nhanh chóng chạy lên trên phòng.
“Ba mươi phút.” Bùi Cận nói chậm: “Muộn hơn là chú đi luôn.”
Con gái mà, luôn muốn sửa soạn chỉnh chu trước khi ra ngoài. Hơn nữa anh chưa biết, Tô Nịnh Nịnh thay quần áo phải mất mười phút, rồi trang điểm làm tóc, có thể mất đến ba tiếng đồng hồ.
Đến lúc đó nên trực tiếp ăn trưa, miễn bàn đi dạo phố gì đó.
Cô vẫn nên nhanh tay thì hơn…
Bùi Cận tựa vào cửa, nói: “Chú ở đây chờ cháu.”
Ba mươi phút thật sự không đủ.
Son môi cô còn không kịp bôi, vội vàng xách túi ra ngoài thăm dò, đáng thương nhìn Bùi Cận.
“Chú Bùi, chỉ năm phút thôi, thêm năm phút nữa thôi được không?”
Bùi Cận còn không kịp trả lời, Tô Nịnh Nịnh đã nhếch môi, nói: “Được, chú đồng ý rồi.”
Cô cầm cây son môi gần mình nhất. Dù gấp gáp nhưng vẫn đến trước gương, cẩn thận tô.
Bùi Cận đứng ngoài cửa hơi bất đắc dĩ.
Nói cho cô ba mươi phút, nhưng dù cô không kết thúc trong ba mươi phút, anh cũng không thể đi thật.
Vốn là mang cô đi…
Chỉ có thể chờ.
Lúc này nói năm phút là thật sự năm phút.
Tô Nịnh Nịnh đứng ở cửa, thở phào nhẹ nhõm, cười nhìn Bùi Cận, gật đầu nói: “Chú Bùi, cháu xong rồi.” Trong giọng nói có ý muốn được khen ngợi.
Đây là lần đầu tiên cô sửa soạn nhanh như vậy! Đã rất nỗ lực!
Bùi Cận không nói gì, “ừ” một tiếng, xoay người xuống dưới lầu.
Tô Nịnh Nịnh không vui mím môi, nhưng chút không vui nhanh chóng tan biến đi, trong mắt cô lại ngập ý cười, nhẹ nhàng theo chân Bùi Cận đi xuống.
Đi dạo phố là chuyện cô thích nhất, hơn nữa Bùi Cận mang cô đi, anh trả tiền, như vậy cô càng thích.
Trước một chuyện đáng thích thú như vậy, một chút không vui cũng có thể dễ dàng bị ép xuống.
Chuyện gì cũng không quan trọng bằng dạo phố mua sắm.
Chỗ đầu tiên Tô Nịnh Nịnh bước vào là cửa hàng quần áo. Vừa vào cửa liền thấy ở giữa có một cái váy màu đỏ, đang được mặc trên người ma nơ canh.
Có hơi quen mắt, vì thế cô nhìn thêm vài lần. Lúc này Tô Nịnh Nịnh mới nhớ ra, mấy hôm trước cô nhìn thấy chiếc váy này trên official website, lúc ấy còn đang sắp bán, chưa chính thức bán ra, cửa hàng này cũng vừa nhập về ngày hôm nay.
Từ ánh mắt đầu tiên, cô đã rất thích.
Có điều, thích thì thích, giá tiền nằm ở kia, tiền tiêu vặt của cô không đủ sức, chỉ có thể tìm bố cô – Tô Trường Bách.
Nhưng Quốc Khánh cô không về, Tô Trường Bách không vui, Tô Nịnh Nịnh tạm thời không thể xin gì từ ông.
Tô Nịnh Nịnh dời mắt, chuyển tới chiếc váy khác.
Cô cầm một lần bảy tám cái.
Toàn bộ đều cầm trong tay, thành một chồng cao, sau đó giơ lên trước người, hỏi Bùi Cận: “Cái nào đẹp hơn? Cái này? Hay là cái này?”
Bùi Cận xua tay, nói: “Cái nào cũng đẹp.”
Chỉ cần là Tô Nịnh Nịnh, mặc gì cũng đẹp.
Tô Nịnh Nịnh dẩu môi, còn tưởng chú Bùi có thể cho một kiến nghị tốt, giận dỗi nói: “Vậy cháu mua hết.”
“Cũng được.” Cô không thể ngờ là Bùi Cận lại gật đầu, thoạt nhìn như nghiêm túc, không giống nói đùa.
Tô Nịnh Nịnh cũng không khách sáo. Cô thử cũng không thử, thấy thích liền cầm lấy, cho đến khi thành một đống lớn.
“Chú Bùi, trả tiền đi.” Cô đứng trước mặt Bùi Cận, cười tủm tỉm nhìn anh.
Cái dáng vẻ này của Tô Nịnh Nịnh…Thật đúng là không hề thấy ngại.
Bùi Cận không nhúc nhích.
Đôi mắt anh nhìn chiếc váy đỏ được trưng bày ở trung tâm cửa hàng, làm như tùy ý nói: “Cái kia khá đẹp, không muốn thử sao?”
Tô Nịnh Nịnh khựng lại, ánh mắt hồ nghi, sau đó nói: “Không. Chiếc váy cháu thích nhất, chỉ có người thân nhất mới có thể mua cho cháu.”
Tô Nịnh Nịnh nói rất nhỏ, nhưng Bùi Cận nghe thấy.
“Lấy chiếc váy kia cho tôi.” Bùi Cận quay đầu nói với nhân viên cửa hàng một câu.
“Thử xem?” Bùi Cận nhìn chiếc váy kia, cố ý nhẹ giọng dụ cô, khóe môi có ý cười.
Rõ ràng là Tô Nịnh Nịnh rất muốn thử.
Bùi Cận cầm cái váy, tiến lên trước hai bước, tới gần Tô Nịnh Nịnh, mũi chân sắp đụng phải mũi chân cô.
Bóng dáng cao lớn, tạo thành một cái bóng, bao phủ lấy cả người cô.
Tô Nịnh Nịnh giật mình, trong lòng hoảng hốt, thế nhưng lại quên mất phải cách xa anh một chút.
Bùi Cận ướm cái váy trước người cô.
Trong mắt anh dần hiện ý cười, ngón tay trắng trẻo thon dài chỉ cách Tô Nịnh Nịnh trong gang tấc, sau đó anh mở miệng, giọng nói trầm thấp thốt lên mấy chữ.