[Bao Công Đồng Nhân] Ngốc Ngốc Tiểu Thần Bộ

Chương 20

“Tiểu anh hùng, đến, ngồi đây nè!” Bàng Dục thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương lên thuyền, liền nhanh nhẹn chỉ vào bên trong, “Đến, đến!”

Tiểu Tứ Tử cảnh giác nhìn hắn, không quên đem Tiêu Lương che chắn ở phía sau, đi theo hắn đến một cái bàn mà ngồi xuống. Tiêu Lương cũng theo Tiểu Tứ Tử mà ngồi xuống. Bàng Dục liếc nhìn Tiêu Lương một cái, thấy Tiểu Tứ Tử với hắn bộ dáng vẫn rất thân mật, trong lòng có chút không tự nhiên, liền hỏi, “Vị này cũng là bộ khoái sao?”

“Đúng vậy.” Tiểu Tứ Tử thay Tiêu Lương trả lời.

“Nga…… Họ gì a?” Bàng Dục hỏi.

Tiểu Tứ Tử vừa định nói, “Không cần ngươi lo.” thì đã bị Tiêu Lương bắt được tay, ý bảo hắn đừng nóng vội.

“Họ Tiêu, tên chỉ có một chữ Lương.” Tiêu Lương trả lời.

“Nga…… Tiêu Lương a.” Bàng Dục nhìn nhìn Tiêu Lương dáng người gầy gò, lại nhìn nhìn chính cái bụng phì phì của mình, theo bản năng mà hóp bụng ưỡn ngực…… Chính là giữa trưa hắn ăn rất nhiều, vừa mới hóp bụng lại, nhịn không được liền “Phốc……” một tiếng, thả một cái rắm.

…………

Tiểu Tứ Tử cắn răng nhịn nửa ngày mới nhịn xuống mà không cười rộ lên. Bàng Dục trên mặt lại xấu hổ, may mà Hiệp Lãng Ngọc một bên kịp thời nói, “Quốc cửu gia, muốn hay không nghe ca múa a?”

Bàng Dục gật gật đầu, “Ân, hảo!”

Sau đó, ca múa bắt đầu. Mấy vũ công này đều biết kẻ có diện mạo mập mạp xấu xí đang ngồi ở giữa là đương kim quốc cửu gia, tâm nói, nếu như được hắn coi trọng, thì có thể một bước lên mây a. Bất quá quốc cửu gia kia cũng thật vô dụng, ngoại hình thì như con cóc, nhìn lâu thì có cảm giác ghê tởm a. May mắn mà có hai người tướng mạo thật dễ nhìn ngồi bên a. Các cô nương vừa múa vừa nhìn Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử.

Bất quá, Bàng Dục giờ phút này lại không có tâm tư mà chú ý đến mấy cô nương đang ca múa, hiện tại trong ánh mắt hắn chỉ có mỗi Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử ngồi cách hắn không xa, thoạt nhìn có chút phấn nộn nha, thật sự là rất đáng yêu nha. Bàng Dục nhìn Tiểu Tứ Tử thì tâm lại thấy ngứa, mà hai ảnh vệ phía sau Tiểu Tứ Tử tâm lại càng ngứa hơn, dám như vậy mà nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử, thật muốn giết hắn.

Nơi này người vừa uống trà vừa xem múa. Mà xa xa, Công Tôn ở trên thuyền lại cứ nhấp nhỏm không thôi, muốn nhìn Tiểu Tứ Tử một chút, nhưng là mấy cô nương múa hát cứ múa tới múa lui chắn mất tầm mắt hắn.

Triệu Phổ kinh hãi đi ra thành thuyền giữ chặt thắt lưng Công Tôn, khuyên nhủ, “Thân ái, đi vào trong thuyền ngồi đi. Ngươi cũng đừng quá lo lắng, có Tiêu Lương cùng nhóm ảnh vệ bên cạnh, Tiểu Tứ Tử sẽ không sao đâu!”

Thấy vẻ mặt Công Tôn vẫn là lo lắng, Triệu Phổ liền nói, “Bằng không như vậy đi, hai ta cải trang lên thuyền đi.”

“Cải trang?” Công Tôn quay đầu nhìn Triệu Phổ, “Đó là thuyền riêng của Lãng Ngọc sơn trang, như thế nào có thể cải trang đi lên? Cải trang thành cái gì nha?”

Triệu Phổ nghĩ nghĩ, nói, “Nếu làm ra vẻ là người nhà khẳng định sẽ có người nhận ra…… Nếu không thì cải trang thành vũ nương (mấy cô nương ca múa =))) đi?”

Nghe xong lời nói của Triệu Phổ, Công Tôn nhìn nhìn hắn trong chốc lát, liền từ thành thuyền mà nhảy xuống, thủ thế mà hành hung người.

Cuối cùng, Triệu Phổ đành phải cho lái thuyền bẻ lái đi một chút, kề cận thuyền hoa của Hiệp Lãng Ngọc, nhưng vẫn sợ bại lộ, nên không thể dựa vào sát quá.

Tiểu Tứ Tử không có tâm tư xem ca múa, cũng chẳng có tâm trạng mà uống rượu. Điểm tâm thoạt nhìn cũng không tệ lắm, bất quá hắn muốn giảm béo, cho nên cũng không muốn ăn. Lại phát hiện cái tên Bàng Dục kia cứ vụng trộm mà liếc mắt về phía Tiêu Lương. Hắn càng cảm thấy không vui. Bất quá, hiện tại đang ở trên thuyền hoa, cũng không thể nói đi là đi.

“Tiểu anh hùng a!” Bàng Dục cười cười nói với Tiểu Tứ Tử, “Tiểu anh hùng tuổi còn trẻ mà thân đã đảm đương trọng trách, chắc hẳn phải có võ nghệ cao cường a?”

Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, gật gật đầu, nói, “Ân, có thể.”

“Nga?” Hiệp Lãng Ngọc cũng cảm thấy thực hứng thú hỏi, “Nếu tiểu anh hùng võ công cao cường, hôm nay cũng vừa lúc may mắn!” Nói xong, chỉ chỉ tên hộ vệ phía sau,nói, “Vị này là Hiệp Long, hộ vệ của nhà ta. Thuở nhỏ hắn đã đam mê võ học, không biết tiểu anh hùng có thể hay không chỉ điểm cho hắn vài chiêu?”

Hiệp Lãng Ngọc vừa nói xong, lại làm cho Tiêu Lương cùng hai ảnh vệ phía sau sợ hãi. Tiêu Lương thấy bộ dáng của Tiểu Tứ Tử có vẻ như sẽ đáp ứng, liền nhanh nhẹn mà đè lại tay Tiểu Tứ Tử một phen, nói, “Cẩn nhi, không bằng để ta tới đi?”

Tiểu Tứ Tử có chút giật mình, ngẩng đầu nhìn Tiêu Lương, chỉ thấy hắn đối với mấy người kia cười cười, nói, “Tại hạ cùng Cẩn nhi là đồng môn, công phu của Cẩn nhi cao hơn ta.”

“Nga?” Bàng Dục trong lòng có chút tính toán, như thế nào mà tiểu oa nhi phấn phấn nộn nộn này lại có công phu tốt như vậy nha? Bất quá hắn vừa nhớ tới một cước lực đạo kia, quả thực là một cao thủ a!

Tiểu Tứ Tử tựa hồ có chút lo lắng, đã thấy Tiêu Lương nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn an tâm, không cần lo lắng.

Sau đó, Tiêu Lương đứng lên, đối với tên hộ vệ tên Hiệp Long kia ôm quyền, nói, “Mời.”

Hiệp Long cao thấp đánh giá Tiêu Lương vài lần, cũng biết thi lễ với hắn. hai người rời bàn mà đi tới giữa thuyền hoa, nơi rộng rãi hơn. Hiệp Long hỏi Tiêu Lương, “Xin hỏi sư phụ thiếu hiệp là?”

Tiêu Lương mỉm cười, nói, “Gia sư có lệnh, không được để lộ, thứ lỗi!”

Người giang hồ quả thực không thiếu người không muốn tiết lộ về sư môn, cho nên Hiệp Long cũng không truy vấn thêm, “Muốn dùng binh khí sao?”

Tiêu Lương lắc đầu, “Luận bàn mà thôi, chỉ đấu quyền cước đi.”

“Hảo.” Hiệp Long dứt lời, đối với Tiêu Lương nói “Đắc tội” rồi bắt đầu xuất chiêu. Tiêu Lương tuy rằng tuổi không lớn, nhưng là có công phu cao thâm do Triệu Phổ chân truyền. Hơn nữa hắn thiên phú dị bẩm là một võ học kì tài, được Triệu Phổ cẩn thận chỉ dạy, võ nghệ đã tới mức không phải người trẻ tuổi bình thường nào cũng có thể với tới. Chỉ cần dùng ba thành công lực, đã có thể đánh ngang ngửa với Hiệp Long.

Tiểu Tứ Tử ở phía sau nhìn, lúc đầu còn có chút lo lắng, nhưng sau lại an tâm. Bởi vì chỉ cần nhìn qua cũng có thể phát hiện Tiêu Lương đang chiếm thế thượng phong. Nhưng là nhìn nhìn, Tiểu Tứ Tử dụi dụi mắt, có chút ngơ ngác…… Lại nhìn thêm chút nữa, Tiểu Tứ Tử cảm thấy Tiêu Lương thật là lợi hại nha. Sau đó nhớ tới những lúc hắn so chiêu với mình thì đều thua, chẳng lẽ mình so với hắn còn lợi hại hơn sao? Nhưng vì cái gì mà chiêu thức của hai người bọn họ hắn lại nhìn không rõ lắm?

Đang còn nghi hoặc, chỉ thấy Tiêu Lương tận dụng sơ hở, một chưởng chụp trúng bả vai Hiệp Long…… Tuy rằng thân phận của Hiệp Long còn thần bí, nhưng Tiêu Lương với người ta cũng không thù không oán, bởi vậy giảm bớt nội lực. Chính là vỗ nhẹ hắn một cái, làm cho hắn thối lui từng bước.

Hiệp Long lui lại từng bước rồi dừng lại, đứng vững, đối Tiêu Lương ôm quyền, nói, “Thiếu hiệp hảo công phu!”

“Ha ha…… Phấn khích, hảo phấn khích!” Hiệp Lãng Ngọc liên tục vỗ tay, nói, “Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên a.” Nói xong, xoay mặt nói với Tiểu Tứ Tử, “Nói vậy, công phu của tiểu anh hùng đây chắc chắn là càng thêm xuất sắc nga!”

Nghe xong Hiệp Lãng Ngọc khích lệ, Tiểu Tứ Tử vẫn là có vẻ không yên lòng, ngẩng đầu nhìn Hiệp Lãng Ngọc, nhẹ nhàng mà gật gật đầu, tựa hồ như có chút tâm sự.

Hai ảnh vệ liếc nhìn nhau một cái, thầm nghĩ không tốt, Tiểu Tứ Tử đại khái đã nhìn ra vấn đề. Cho dù có ngốc, lợi hại hay không lợi hại vẫn là có thể nhìn ra. Tiểu Tứ Tử nếu biết mọi người lừa hắn, nói không chừng sẽ rất thương tâm.

Quả nhiên, sau khi Tiêu Lương trở về ngồi xuống bên cạnh Tiểu Tứ Tử, nghĩ muốn đưa tay cầm tay Tiểu Tứ Tử, vừa mới cầm tới, Tiểu Tứ Tử đã nhẹ nhàng mà rút tay về. Tiêu Lương đảo mắt nhìn về phía Tiểu Tứ Tử, chỉ thấy hai tròng mắt hắn nhìn xuống, tựa hồ như có chuyện gì lẩn quẩn trong lòng.

“Đến đến, uống rượu!” Hiệp Lãng Ngọc nâng chén kính rượu, mọi người đáp lễ. Tiểu Tứ Tử cầm chén rượu, nhấp một ngụm mà cảm thấy thật cay a. Lại nhìn Tiêu Lương, rồi đem chén rượu uống sạch sẽ mà không có phản ứng gì, trong lòng càng thấy không được tự nhiên.

So với Tiểu Tứ Tử càng không được tự nhiên là Bàng Dục. Hắn lúc đầu chỉ nghĩ mình so với Tiêu Lương có chút xấu, không nghĩ tới công phu của Tiêu Lương lại cao như vậy, xem ra, hắn một chút cơ hội thắng cũng không có, buồn bực mà uống rượu.

Một khoảng im lặng, Tiểu Tứ Tử cũng không nói chuyện, tựa hồ là suy nghĩ tâm sự. Vô tình chạm phải ánh mắt Tiêu Lương, liền nhanh chóng chuyển tầm mắt, tận lực không cùng hắn đối diện.

Tâm lý Tiêu Lương bắt đầu sợ hãi, lo lắng Tiểu Tứ Tử vừa rồi có phải hay không nhìn ra điều gì, vì sao lại không chịu để ý đến mình nữa?

Hiệp Lãng Ngọc cả buổi cùng Bàng Dục bàn luận vệ chuyện đem huyết ngọc san hô kính biếu, còn nói muốn dẫn theo hộ vệ tự mình hộ tống huyết ngọc vào cung. Bàng Dục liên tục đáp ứng, còn nói nếu Hoàng Thái Hậu thích, hắn liền thay Hiệp Lãng Ngọc nói hộ, làm cho Hiệp gia sau này vang danh tứ hải, thăng quan phát tài.

Thật vất vả thuyền mới trở về, mọi người về tới Lãng Ngọc sơn trang. Tiểu Tứ Tử xuống thuyền sau Hiệp Lãng Ngọc, liền vội vã hướng biệt viện mà chạy, Tiêu Lương ở đằng sau không ngừng đuổi theo, “Cẩn nhi, từ từ đã!”

Tiểu Tứ Tử chạy vào trong sân thì đứng lại, nhìn Tiêu Lương một cái, “Để làm chi?”

“Ngươi làm sao vậy?” Tiêu Lương hỏi, “Tại sao không để ý đến ta?”

“Không…… Không có a. “ Tiểu Tứ Tử thu cánh tay trở về, cùng Tiêu Lương bảo trì khoảng cách.

“Cẩn nhi?” Tiêu Lương càng thêm khó hiểu, nhìn nhìn hai ảnh vệ. Thanh Ảnh cùng Xích Ảnh đối hắn nhún nhún vai, ý bảo bọn họ cũng không hiểu.

Tiểu Tứ Tử trở lại trong phòng, cởi áo khoác ra, sau đó liền rửa tay, ngồi bên bàn mà ngẩn người.

Tiêu Lương theo vào, ngồi xuống bên cạnh hắn, hỏi, “Ngươi giận ta a?”

Tiểu Tứ Tử lại nhìn Tiêu Lương một cái, lắc đầu, lê đến ngồi bên giường. Tiêu Lương cảm thấy có chút không thích hợp, Tiểu Tứ Tử giống như không phải bởi vì hắn công phu hảo mà giận, vậy tiểu ngốc tử kia là giận cái gì?

Tiêu Lương lại đến ngồi bên cạnh Tiểu Tứ Tử. Tiểu Tứ Tử muốn tránh, lại bị Tiêu Lương cầm lấy cánh tay, “Cẩn nhi, ngươi làm sao vậy?”

Tiểu Tứ Tử không có biện pháp, đành phải ngồi lại trên giường. thấy Tiêu Lương ngồi ngay bên cạnh, liền đưa tay đẩy đẩy áo hắn, “Tiểu Lương Tử, lui ra chút.”

“A?” Tiêu Lương khó hiểu.

“Ngươi về sau đều phải bảo trì khoảng cách với ta.” Tiểu Tứ Tử thật nghiêm túc nói, “Không biết vì cái gì nha, lúc ngươi ngồi ở bên cạnh ta, tim ta liền đập thật mạnh a.”

“A……” Hai ảnh vệ tò mò nghe lén ở cửa đều mở to hai mắt, Tiểu Tứ Tử nói tim đập nhanh, Tiểu Lương Tử ở bên người hắn thì tim hắn sẽ đập nhanh, nói cách khác…… Tiểu Tứ Tử tâm động?

Tiêu Lương cũng sửng sốt thật lâu sau, cật lực che dấu niềm vui sướng của mình, hỏi, “Trước kia ngươi không có cảm giác sao? Như thế nào đột nhiên liền……”

“Chính là vừa mới bắt đầu.” Tiểu Tứ Tử nhỏ giọng nói thầm, “Vừa rồi, lúc ngươi so chiêu với Hiệp Long…… Ân, ta đầu tiên là mơ mơ hồ hồ không rõ lắm, sao lại có loại bệnh trạng này…… Để cho ta gặp được phụ thân, để cho hắn nhìn ta, coi có phải là quái bệnh gì không.”

Tiêu Lương dở khóc dở cười, nhích lại gần, nói, “Cẩn nhi, ngươi nhìn kĩ lại lần nữa xem, tim còn đập nhanh?”

Tiểu Tứ Tử đảo mắt nhìn một cái, chỉ thấy khuôn mặt cực kì tuấn tú của Tiêu Lương ngay bên cạnh mình, thật nghiêm túc gật gật đầu, “Ân! Nhanh! Càng lúc càng nhanh!” Vừa nói, vừa đẩy mặt Tiêu Lương ra, nói, “Không cần dựa vào sát vậy, còn có a, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Tiêu Lương lại ngồi lại bình thường, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Hỏi cái gì a?”

“Ta hỏi ngươi.” Tiểu Tứ Tử còn nghiêm túc hỏi, “Ngươi trước kia lúc luận võ với ta, có hay không nhường ta?”