Bạo Chúa

Chương 99: Ẩu đả

Vera vội vàng chạy tới.

- Có chuyện gì sao?

- Ta... chưa xác định được! Chờ ta có thêm dữ kiện đã!

Gatrix đi tới chỗ lính gác, hỏi han gì đó. Thế rồi hắn chạy phắt về phía Vera!

- Sao rồi?

Gatrix lôi Vera chạy phăng đi trong cái nhìn ngạc nhiên của đám lính gác. Bọn họ đang hướng về một khu vực khác, cũng đã từng là hiện trường trong chuỗi liên hoàn án này. Gatrix gõ cửa một căn nhà. Mở cửa là một người phụ nữ béo mập hồng hào.

- Ta là người mạo hiểm. Trong khu vực này gần đây có vụ mất tích nào không?

Gatrix triệu hồi ra một ngọn lửa hình người, giơ chiếc thẻ chứng nhận lên cho người phụ nữ xem trước khi hỏi. Bà ta sợ tái mặt, song không dám đắc tội "một vị pháp sư hùng mạnh", vậy nên đành lắp bắp trả lời.

- Dạ... thưa... có! Lão Petrov cách đây ba căn nhà bỗng dưng biến mất mấy tuần nay rồi!

- Cụ thể là khi nào?

- Khoảng... hai tuần trước chăng?

Bà ta sợ hãi đáp lại, mồ hôi tuôn ra đầm đìa. Gatrix đưa tay lên khoát một cái.

- Được rồi, làm phiền!

Bỏ lại người phụ nữ khốn khổ vội vàng đóng sập cửa như vừa gặp ma, Gatrix ra hiệu cho Vera tiếp tục chạy theo mình.

- Rốt cuộc là có chuyện gì thế?

- Chờ một chút nữa thôi! Ta cần xác nhận thêm vài chuyện.

Gatrix đảo một vòng từ khu phía tây sang phía đông, hỏi han rất nhiều người. Phần lớn đó đều là những địa điểm gần nơi xảy ra án mạng. Cuối cùng hắn dừng lại, nhìn chăm chăm vào tấm bản đồ thị trấn, lúc này đã vẽ nhằng nhịt các đường ngang dọc. Gatrix thở phào một cái, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

- Anh biết được tung tích của hung thủ rồi à?

- Không! Ta chán rồi! Quả nhiên suy luận linh tinh toàn là tà đạo, giải tán!

Gatrix nhún vai, vo đống tài liệu lại, dùng phép thuật đốt chúng sạch sành sanh trong ánh mắt ngỡ ngàng của Vera.

- Anh làm tôi cứ tưởng!

- Thì ta có nhiều tri thức, gọi là thông thái đi, chứ ta có dám nhận mình thông minh gì đâu cho cam! Thôi chúng ta đi dạo chơi đi! Dù sao cô cũng không muốn học hành gì khi vào thị trấn đúng không?

Đó là một thỏa thuận giữa Vera và Gatrix. Vốn ban đầu hắn muốn cô phải tranh thủ từng giây từng phút để bổ sung tri thức, tuy nhiên trải qua nhiều lần kháng nghị, cuối cùng Gatrix đành chấp thuận quy tắc mỗi khi bọn họ vào thành trấn - nói chung là những chỗ quần thể trí tuệ, thì Gatrix sẽ phải cùng Vera chơi đùa. Còn khi bọn họ ra hoang dã, thì lúc đó Vera sẽ toàn tâm toàn ý học tập. Nghe Gatrix nói xong, Vera nhoẻn miệng cười.

- Tất nhiên rồi!

Nói rồi, Vera đưa tay ra tóm lấy cánh tay của Gatrix, kẹp vào trong người.

- Hôm nay anh sẽ phải bồi tôi đi chơi khắp thị...

Vera chưa kịp dứt câu thì có một tiếng đổ vỡ loảng xoảng, cùng tiếng chửi mắng ầm ỹ sau lưng cô vang lên!

- Con mẹ chúng mày lũ mạt hạng! Hôm nay không nôn tiền ra thì mềm người với tao!

- Con xin các ông! Cho con khất vài hôm!

- Câm mồm, lũ súc vật! Lúc mày vay tiền bọn tao uống rượu chơi gái đánh bạc thì sao không thấy gì?

Có mấy kẻ trông đô con lực lượng, mặc áo ba lỗ lấm lem màu đang quát tháo một người đàn ông khác quỳ lạy trên mặt đất. Xung quanh họ là bát đĩa vỡ tung tóe! Lũ côn đồ bắt đầu lao vào đấm đá người đàn ông, song chúng rất khôn khéo, chỉ chọn phần mềm để đánh, và người đàn ông bán hàng cũng có vẻ như đã quen với chuyện này, chỉ nằm im co người, đưa tay lên che đầu chịu trận.

- À, đòi nợ thuê! Thật là hoài niệm!

Gatrix liếc nhìn, bình thản nhận xét. Song trước khi hắn kịp bước tiếp thì Vera đã kéo giật hắn lại!

- Anh không định làm gì sao?

- Làm gì? Làm anh hùng? Ra tay cứu giúp dân nghèo, chống lại cường hào ác bá? Nhìn đi nhóc!

Gatrix đưa tay lên chỉ hai gã lính gác đang ngồi trong một quán nước cách đó không xa.

- Nghe này Vera, mọi thứ đều có một mối liên hệ, giống như mắt xích vậy! Côn đồ sinh ra từ ngu dốt và bạo lực. Chúng bóc lột kẻ yếu, liếm đít kẻ mạnh. Để đổi lại, các quý tộc nuôi côn đồ như một con chó giữ nhà, dùng để giải quyết những chuyện dơ bẩn mà họ không muốn đụng tay tới. Mặc dù lũ dòi bọ đó lấy tiền của người khác, song chúng cũng đảm bảo cho những hoạt động phi pháp, ví dụ như trốn thuế, buôn lậu diễn ra trót lọt hơn, và nhìn trên góc độ tổng quát, lợi ích của mỗi người đều tăng lên.

- Đây là cái lập luận gì vậy?

- Là thực tế, cô nhóc ạ! Cô biết tại sao lũ lính gác không phản ứng gì không? Vì bọn họ đã ăn tiền hiếu kính ngập mồm rồi! Những người dân xung quanh cũng không ai lên tiếng, bởi bọn họ coi điều này là tất nhiên! Bây giờ nếu có ai đó ra tay đánh ngã đám cắc ké này, ta khẳng định họ sẽ làm rất đơn giản thôi bởi những tên này rất yếu. Tuy nhiên đánh xong thì sao? Đây là địa bàn của chúng, đánh một tên, sẽ có mười tên tới trả thù.

- Như vậy tôi...

- Cứ giả sử như lũ côn đồ này không có kẻ mạnh trấn giữ, lại càng không có một hai vị máu mặt chống lưng đi... có chuyện đó sao? Đương nhiên là không rồi! Nó giống như một tổ ong vậy, cô chọc vào, chúng sẽ ùa ra đốt cho cô sưng hết mặt mày.

Vera tức tối chỉ vào vụ ẩu đả.

- Nếu vậy chúng ta cứ chỉ nhìn thôi sao?

- Ta đã phân tích cho cô rồi đó! Đám côn đồ này là một phần không thể thiếu của quần thể, và đánh bại chúng chỉ đem lại rắc rối cùng xa lánh chứ không bao giờ có biết ơn hay giải quyết được điều gì. Để chúng yên, tất cả mọi người đều cười vui! Được rồi, là phần lớn, còn những con cừu yếu ớt cùng với quốc gia là chịu thiệt! Nhưng là tự hắn gây chuyện đấy chứ, đúng không nào?

Gatrix nhún vai bất lực. Vera cúi đầu, cảm giác vô lực lại một lần nữa trào dâng trong cô. Trong thâm tâm, Vera biết điều Gatrix nói là sự thực. Nó không phải là điều đúng đắn, nhưng đó là một phương pháp sinh tồn mà những kẻ phía dưới này tìm ra được, để giãy dụa trong một cái xã hội nắm đấm quyết định tất cả.

Cô biết, điều mình cần làm là quay lưng bỏ đi, vờ như không có chuyện gì. Lũ côn đồ này ra tay rất đúng mực, cùng lắm ông chủ quán chỉ bị đánh cho bầm tím, nghỉ ngơi một vài ngày là khỏi hẳn.

- Anh biết không, mặc dù thứ anh nói đều là sự thật, là logic... Và tôi cũng đã nghĩ rất nhiều kể từ chuyện mua hàng lần trước.

Vera ngẩng đầu lên.

- Tôi biết chúng ta nên để những người này tự sinh tự diệt, rằng họ không đáng được cứu... nhưng tôi đâu có quan tâm chuyện đó! Tôi thích thì tôi làm, vậy thôi!

Trong mắt Vera toát lên ngọn lửa kiên quyết. Gatrix hơi sững người! Đây không phải là thứ hắn nghĩ sẽ xảy ra!

Vera hít một hơi, chuẩn bị lao lên thì Gatrix đưa tay ra túm lấy cánh tay cô.

- Được rồi! Được rồi... chết tiệt, kiếp trước ta nợ gì cô chứ! Để ta lên, ta sợ cô không khống chế được sức mạnh lại phiền nhiễu ra!

Nói xong, Gatrix tan biến trong không khí, chỉ để lại một ít rác bụi hất tung lên!

...

Gã côn đồ đang vung nắm đấm lên thì một bàn tay bọc trong găng da đã nắm chặt cổ tay hắn.

- Đủ rồi!

Giọng nói non nớt vang lên sau lưng gã khiến hắn có chút tò mò. Đám côn đồ bèn dừng tay, ngoái đầu lại. Trước mặt bọn chúng là một kẻ mặc áo choàng đen trùm kín mít không nhìn rõ mặt, đang giơ tay chặn lại đồng bọn của chúng đánh người. Là một kẻ tương đối cẩn thận, gã đầu mục lên tiếng.

- Em gái này có chuyện gì sao?

Ở một thế giới vô pháp vô thiên, đến lũ lưu manh cũng phải học được cách cẩn thận. Không thể biết được cô nàng trông nhỏ xinh trước mặt liệu có phải một vị tiểu thư hâm dở nào đó hứng lên muốn đi vi hành đúng không? Đám chim non này thì lũ côn đồ có thừa cách để dụ bọn họ đi chỗ khác, nhưng cái đáng sợ là những hộ vệ ngầm sau lưng họ kìa!

- Ta không muốn nhìn thấy các ngươi đánh người đàn ông này nữa!

- Ồ em gái không biết đấy thôi, thằng này nó nợ bọn anh một đồng vàng rồi! Em biết đấy, bọn anh trên có mẹ già, dưới có con thơ, không đòi được tiền thì con anh tối nay biết lấy gì bỏ bụng đúng không?

Vài tên trong hội cười rộ lên, gật gù khoái trá.

- Ta quan tâm sao? Cút!

- Con mẹ mày chứ! Các bố mày cho mặt mũi lại làm càn à!

Là dân anh chị, sống trên đầu mũi dao, bên cạnh một cặp mắt sắc sảo, đám côn đồ còn cần một thứ rất quan trọng nữa, đó là tính khát máu liều mạng! Hiện nay chúng nó đang say máu, khắc chế tới mức có thể cùng Gatrix trò chuyện vài câu đã là quá lắm rồi, huống chi chỉ cần liếc qua chúng cũng biết con bé này chẳng mặc đồ cao cấp gì. Cho dù là bị tiểu thuyết đầu độc, thì các cậu ấm cô chiêu khi "vi hành" cũng sẽ dùng trang bị xịn nhất, thoải mái nhất, chứ không ai lại mặc đồ tuềnh toàng rách nát như này cả.

- Cái này gọi là miệng chó không mọc được ngà voi này!

Gatrix bình thản đáp lại, nghiêng người né một cú đấm vụng về, sau đó húc cùi chỏ vào cắm đối phương. Đòn đánh khiếp cho não của tên lưu manh bị chấn động, làm hắn sùi bọt mép, trợn mắt gục xuống ngay lập tức! Hắn lại đạp lên trên một bước, kéo tay một gã côn đồ qua vai, rồi vật cả người đối phương xuống đất như đập một cái chăn vậy.

- Chó chết! Xông lên anh em!

Những tên còn lại tuốt dao ra, hô lớn xông lên. Gatrix đảo mắt nhìn về phía lũ lính gác, chúng vẫn cười cười cợt cợt chỉ trỏ về phía bên này, tuyệt nhiên không có ý định đứng lên can thiệp. Gatrix than khẽ, nhảy vọt tới như hổ lao vào bầy dê - cũng chẳng khác biệt lắm.

Trong mắt của hắn, động tác của những kẻ này thật vụng về làm sao, chân không vững, tay vung ra dùng sức quá độ, trọng tâm nghiêng về phía trước... Chúng giống như những lá bài được xếp thành một hình tháp vậy, thật yếu đuối và mong manh biết bao! Tất cả những gì Gatrix cần làm là khẽ chạm vào, mượn lực và thế là chúng đổ rạp xuống, như thác chảy vậy!

Gatrix đưa tay khóa lấy mũi dao đâm bên hông, kéo giật tay hắn sang trái, rồi dùng đầu gối thúc mạnh vào bụng gã côn đồ khi hắn đang bị kéo vọt ngang qua. Gã ta hự lên đau đớn, phọt cả đồ ăn ra từ miệng! Gatrix lắc nhẹ đầu, đạp bắn hắn ra chỗ khác, để hắn gia nhập hội "thương binh liệt sĩ" nằm một đống rên rỉ đằng kia.

- Bang Thidir sẽ nhớ mối thù này!

Tên đầu mục hằn học nhìn kĩ Gatrix, sau đó dắt dìu lũ đàn em bỏ chạy trong tiếng hoan hô và vỗ tay rầm rầm của những người vây xem. Gatrix nhìn họ hờ hững, rồi tiến lại gần người đàn ông bị đánh ban đầu, chìa tay ra.

- Không sao chứ?

- Cảm ơn ngài, tôi không sao!

Người đàn ông vui mừng túm lấy tay Gatrix, đứng dậy. Song trước khi ông ta kịp định hình thì một cú đấm nổ đom đóm mắt đã đánh tới!

- Cái này là tiền công!

Gatrix lại xốc người đàn ông đứng dậy, lên gối vào bụng ông ta.

- Cái này là vì đi vay nặng lãi!

Cuối cùng, Gatrix xoay người bỏ đi, đưa tay lên búng một đồng tiền vàng lên không. Đồng tiền xoay mòng mòng, vẽ thành một đường parabol cong vút trước khi rớt chính xác lên trán ông ta.

- Còn cái này là lòng thương hại của một con ngốc!

Gatrix bước về phía Vera.

- Hài lòng?

- Cảm ơn anh!

Vera mỉm cười nhẹ nhàng, ôm chầm lấy Gatrix. Hắn thở dài.

- Rõ ràng là kiếp trước ta nợ cô mà!