Bảo Chủ! Thỉnh Buông Ta (Nương Tử Đi Trước Đất Nước Đi Sau)

Chương 12

Nạp Dương cực kỳ căm tức ngồi trên tràng kỷ đem ánh mắt ghen tỵ nhìn xuống hai kẻ chơi đùa không mệt mỏi bên dưới. 

Tay hắn hiện tại vẫn cầm cháo tổ yến loãng, vừa dỗ dành vừa đe dọa nhưng Phùng Phùng vẫn như cũ ngang bướng một miếng cũng không chịu ăn, hơn nữa còn chọc giận hắn cố ý đem tiểu tử màu trắng chết tiệt kia ôm vào lòng.

Hắn tất nhiên ngàn vạn lần sẽ không chấp nhận việc mình ăn dấm chua của... chó. 

Tiểu tử kia căn bản là một đại sắc lang, không biết là chó hay dê nữa, mỗi khi nằm trong lòng Phùng phùng đều khiêu thích dụi đầu vào ngực  cô, hắn cũng thật ngu quá a! Cư nhiên lại vác về một con chó đực.

Mẹ nó, nơi ấy đến hắn cũng không được sờ mà nó dám... Nạp Dương cuối cùng cũng chính là kiên nhẫn không còn, trong lòng cực kỳ khó chịu, thân thể cao lớn bước tới bên cạnh hai kẻ vô lương tâm kia, mạnh mẽ đem con chó nhỏ nhấc bổng lên cao.

"Ẳng...!"

"a..."

Một người một chó ngốc nghếch rất phối hợp cùng một lúc kêu lên, trán Nạp Dương hiện tại nổi lên ba vạch đen, gương mặt đẹp đẽ giống như ăn phải một thùng cứt.

"Ăn hết bát cháo liền đem con chó này trả cho nàng!"

"A..."

Phùng Phùng căn bản là không quan tâm tới vị thánh nhân nào đó đang kìm nén dục hỏa, thân thể nhỏ gầy có ý rướn cao lên hòng đoạt lại tiểu tử trắng muốt. 

Nạp thiếu gia hắn đâu có như vậy dễ dàng, thân thể cao lớn cố ý đứng thẳng dậy đem con chó nhỏ đưa lên trên cao.

Tiểu tử lông trắng bị bàn tay to lớn của Nạp Dương xách lên có chút khó chịu mà  kêu la thảm thiết, tứ chi ngắn tũn điên cuồng dãy dụa giống như bốn mẩu xúc xích, thật mất mặt chó. 

Phùng Phùng vừa nhỏ vừa lùn căn bản không phải là đối thủ của kẻ kia, gương mặt non nớt mếu máo, mắt sớm đã ầng ậc nước.

Cô kiễng mũi chân muốn đoạt lại con chó con, trong lòng sớm đã lo lắng đến phát cuống, nó kêu to như vậy có phải đang rất đau hay không. Thân thể ngây ngô ghé sát vào người nam nhân trước mắt cũng không biết.

Nạp Dương có chút giật mình cảm nhận hai ngực nho nhỏ của ai kia ma sát vào người mình, cô không sợ hắn nữa?

Gương mặt lóe lên chút đê tiện, hắn mặc kệ thân thể Phùng Phùng đang chật vật tóm lấy vạt áo của mình, đem con vật nhỏ mũm mĩm kia ném qua cửa sổ, chỉ nghe kêu ẳng thảm thiết một tiếng. Cuối cùng là một tiếng bịch cực kỳ êm tai.

Gương mặt Phùng Phùng thất sắc, lo sợ tới nỗi đình chỉ cả khóc nháo, chỉ là ngay sau đó liền nghe tiếng tiểu tử kia sủa lớn, móng vuốt vẫn không ngừng cào cấu vào cửa phòng.

Phùng Phùng giống như thở phảo một hơi, tiểu tử kia không bị sao a.

Chân ngắn nhỏ bước bước có chút khẩn trương muốn chạy ra ngoài, chỉ là ngay lập tức có một đôi tay nam nhân to lớn mạnh mẽ đem eo nhỏ của cô ôm vào lòng.

Hắn đặt Phùng Phùng ngồi trên đùi, hai chân Phùng Phùng mở rộng, chính là ngồi dạng chân trên bộ vị kia của hắn.

Ngay lập tức nữ nhân hốt hoảng cực kỳ, qua một lớp vải liền cảm nhận được thứ bên dưới thân đang... cương cứng.

Nạp Dương cười gian tà bàn tay cực kỳ không có ý tốt sờ nắn ngực sữa của cô, gương mặt tà mị nhếch lên.

"Hiện tại cho nàng chọn, ăn hết bát cháo này liền thả nàng ra ngoài kia chơi với tên tiểu tử xấu xí đó, bằng không ta lập tức đem thứ này đâm vào nàng, nàng ăn hay không?"

Nạp Dương cực kỳ hưởng thụ bộ dạng nhếch nhác của vật nhỏ trong lòng, áo quần trên người vốn dĩ cực kỳ xốc xếch qua lôi kéo với hắn hiện tại đã sớm trễ tới vai, lờ mờ thấy được da thịt trắng noãn của phần ngực sữa non mềm.

Hắn ôn nhu đem thứ cứng rắn bên dưới chà vào thân thể cô, cảm nhận vật nhỏ bị dọa sợ tới mềm nhũn.

Gương mặt tuấn lãnh ghé sát vào bên tai Phùng Phùng thổi khí.

"Sao? Muốn ăn cháo hay muốn ta ăn nàng?"

"A..."

Phùng Phùng bất ngờ bị dọa, giật thột một cái, cũng không dám khóc nháo cực kỳ sợ hãi ôm bát cháo lớn. Từng muỗng nhỏ tự xúc ăn.

Hắn hài lòng hưởng thụ thân thể thơm tho của nữ nhân hắn nuôi, Phùng Phùng vô cùng ngoan ngoãn ngồi trên đùi hắn.

Nạp Dương cười mỉm, vẫn đem "hung khí" bên dưới kề sát người Phùng Phùng.

"Ngoan"

Phùng Phùng vừa ăn vừa nhìn nam nhân gian tà trước mặt, quả thực rất xấu bụng a! Còn đem cái thứ kia để dọa nàng a! Dọa sợ bảo bối rồi.

"Nàng mắng ta sao?"

Nạp Dương hắn lăn lộn bao lâu ngoài thương trường, đối với từng biểu cảm đều cực kỳ tinh tế nắm bắt, vật nhỏ ngốc nghếch này muốn múa rừu qua mắt thợ sao. Đúng là ngây thơ.

Phùng Phùng vốn dĩ có tật giật mình, tuy nhiên vẫn lắc lắc cái đầu nhỏ, mắt đen láy chớp chớp vẻ ta không có!

Hắn không vui nhíu mày, bàn tay lớn đưa qua trước mặt cô làm Phùng Phùng cực kỳ sợ hãi, hắn muốn đánh người a!!

Ngoài ý muốn hắn lại chỉ lau đi thức ăn còn dính trên miệng cô.

Đem ngón tay dính cháo đưa tới bên miệng Phùng Phùng.

"Phạt nàng, liếm sạch đi"

"Ách....." 

Cái gì a! Người này thật quá đáng mà! Cư nhiên muốn nàng liếm tay hắn.

"Không muốn" đem gậy th*t bên dưới khẽ ma sát qua lớp vải.

Phùng Phùng cuối cùng cũng bị cường thế ép buộc, cực kỳ rất không cam chịu vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm liếm tay hắn, mặt nhỏ phút chốc đỏ bừng.

"Ngoan"

Nạp Dương thỏa mãn thu tay về, vật nhỏ này tiến bộ rồi a, bắt đầu biết nghe lời rồi.

.......

Cô mặt đỏ bừng nhanh chóng đem cháo ăn hết, hai tay bưng bát không tới trước mặt hắn.

Nạp Dương gương mặt ôn nhu hài lòng xoa đầu bé ngoan trong lòng.

"Thơm ta một cái liền thả nàng ra"

Ách! Người này quả thực mặt dày, được một liền đòi hai, nhưng mà nữ nhân mặt mỏng trong lòng hắn sớm đã ngại ngùng cực kỳ rồi, trong lòng vốn dĩ muốn thoát khỏi tình cảnh xấu hổ này liền nhanh chóng thơm một miếng thật kêu vào má hắn sau đó vùng bỏ chạy ra ngoài.

Nạp Dương có chút sững sờ tự chạm vào bên má hơi đau, ngay lập tức liền nở một nụ cười cực kỳ không trong sáng, vật nhỏ này cần học hỏi thêm, hôn một miếng mà giống như gà mồ thóc, muốn mổ chết người sao?

Thôi trước mắt như thế là tốt rồi, ngàn vạn lần không nên đem cô dọa tới sợ chạy mất a! 

Từ từ nuôi lớn!

- tử dục-