Bão Cát Mang Em Đến Bên Anh

Chương 3: Tử hình

Edit: Nhiên

Beta: TH

__

Chuyện bất ngờ xảy ra.

Chỉ thấy người đàn ông ấy ngẩng đầu từ dưới hố, ánh mắt sắc bén khiến người ta không rét mà run.

Đó là một đôi mắt phủ đầy ánh sao, trong veo sâu thẳm, cực kì sáng ngời. Mặc dù cách nhau qua lớp kính mắt, nhưng khi nhìn thẳng vào đôi mắt anh vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh giá, xuyên thấu đến giật mình.

Cũng như công việc và vị trí làm việc của anh vậy, gương mặt và ánh mắt đều tràn đầy cảm giác lịch sử.

Trong đầu Đinh Dao chỉ có một câu để hình dung anh.

Vừa ôn hoà lại nghiêm khắc, uy nghiêm mà không quá dữ dằn, kính cẩn mà kiên định.

Anh đứng ở nơi đó đã là như vậy rồi.

Mặt khác, khuôn mặt của anh khiến Đinh Dao nhớ lại thân phận của anh.

Bùi Nhiên, 32 tuổi, là tiến sĩ khoa khảo cổ đại học Bắc Kinh, giáo sư thỉnh giảng khoa khảo cổ đại học Giang Thành, nhà khảo cổ học trẻ tuổi trứ danh, từng tham gia nhiều dự án quan trọng khai quật các nền văn hóa, nghiên cứu sửa chữa nhiều văn vật và bảo vật.

Sở dĩ cô biết những thông tin này là vì trong tạp chí địa lí quốc gia vừa mới phỏng vấn anh gần đây.

Nhưng càng rõ những điều này thì cô càng hiểu được mình vừa gây ra hoạ lớn.

Làm bể văn vật dưới tay một người đàn ông xem lịch sử và di tích như sinh mạng, cô chờ chết hay đang chờ chết đây?

Vốn là một khu vực rất náo nhiệt nhưng bỗng chốc lại trở nên yên tĩnh, Đinh Dao nhìn thấy bảo vệ chạy đến từ bốn phương tám hướng, cô cứ vậy bị bảo vệ bắt đi.

“Không được nhúc nhích!” Bảo vệ đồng loạt hô.

Khóe miệng Đinh Dao giật giật: “Tôi không nhúc nhích, các anh có thể nhẹ tay chút không, eo tôi sắp gãy rồi…”

Vô số du khách với từng biểu cảm khác nhau nhìn chằm chằm Đinh Dao bị đưa đi, cô dần dần rời khỏi tầm mắt của Bùi Nhiên, liếc thoáng qua còn có bảo vệ bước xuống cái hố ấy. Tóm lại có thể hiểu đó là văn vật có giá trị, đoán chừng cô có ngồi tù mọt gông cả đời cũng không thể bồi thường nổi.

Có phải cuộc sống trước kia quá thuận buồm xuôi gió rồi không? Cho nên ông trời mới muốn lấy lại vận may của cô, sau này cô sẽ không có kết cục tốt đẹp sao?

Nghĩ như vậy, Đinh Dao cười khổ, bảo vệ nhìn thấy, hắng giọng nói: “Còn cười được hả?”

Đinh Dao chớp mắt và tiếp tục cười, đôi mắt đào hoa vô cùng tinh xảo, có vẻ không thèm đếm xỉa nói: “Việc đã đến nước này, khóc cũng vô ích, một lát nữa làm phiền anh xem lại trích xuất camera, nhìn xem mới vừa rồi là ai đã đẩy tôi, có lẽ tôi không cần phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”

Bảo vệ còn chưa mở miệng trả lời thì một người khác đã trở lại, là người mới xuống cái hố đó.

“Chờ một chút!” Người này thở hổn hển ngăn họ lại, lau mồ hôi rồi nói: “Khoan đưa đi đã, để giáo sư Bùi đưa đi.”

“Đưa đi?” Anh bảo vệ vừa nói chuyện với Đinh Dao lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, “Theo lý thuyết thì trước tiên phải đưa đến phòng bảo vệ, sau đó…”

Người nọ không thể làm gì, chỉ nói: “Anh cũng không phải là không biết tính tình của vị kia, chúng ta không chọc được đâu, tốt hơn hết là cứ làm theo.”

Nhân viên bảo vệ kia hơi do dự: “Chẳng may chạy mất thì sao?”

Đinh Dao bị một đám người đàn ông cường tráng vây quanh, đầu đầy vạch đen, tôi có thể chạy được thì hay quá.

“Chúng ta có nhiều người như vậy chẳng lẽ lại sợ một cô gái thôi à?” Người nọ lại nhìn Đinh Dao, có lẽ là cảm thấy cô quá xinh đẹp, không kiềm được cảm thán: “Tuổi còn trẻ mà xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc.”

“Đúng vậy, thật đáng tiếc.”

Đinh Dao bình thản phụ họa, vẻ mặt không mặn không nhạt, có điều khi cô bị bảo vệ vây quanh đưa đi đến hố ban nãy, lúc đứng trước mặt Bùi Nhiên, tuy là một người có nội tâm mạnh mẽ nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy bi ai trong lòng.

“Giáo sư Bùi, đã đưa người đến, ngài xem?” Bảo vệ cười hỏi.

Đinh Dao nhìn Bùi Nhiên, trùng hợp anh cũng đang nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, một cảm giác tràn ngập hormone kỳ diệu lan tràn.

Người đàn ông này đúng là kiệt tác của thượng đế.

Màu tóc đen nguyên bản, nước da trắng sáng, vóc dáng rất cao, Đinh Dao cao 1m72 còn phải ngửa đầu nhìn anh. Trước kia cô cảm thấy những người đàn ông như Dung Gia Huân trên thế gian này rất ít, nhưng không ngờ còn có một người đẹp như tạc như Bùi Nhiên ở đây.

Đúng vậy, đẹp, không ngôn từ nào có thể lột tả vẻ xuất chúng của anh, bởi vì không đủ chính xác. Gương mặt anh đẹp đến độ không tì vết, không có thật. Anh như bước ra từ trong tranh, cũng y như một viên đá quý đen lấp lánh rực rỡ. Nếu nhất định phải tìm từ để hình dung, vậy thì chỉ có thể là… Báu vật vô giá.

Báu vật vô giá chậm rãi lên tiếng, lời thoát ra từ hai cánh môi mỏng lại làm người ta hết hy vọng.

“Thời gian đầu khi vẫn còn khai quật di chỉ ở Long Hạ, có một tay nông dân đã trộm mất di chỉ bằng đồng thau mang đi bán, cuối cùng giá bán chỉ có 30 vạn nhân dân tệ, ngu muội.”

Đinh Dao chợt cảm giác được cơn gió lạnh thổi vù vù sau lưng.

“Sau đó ông ta đã bị bắt.”

Bùi Nhiên nói tiếp, giọng anh trầm trầm mà hấp dẫn, nhưng lúc nói chuyện, lông mày nhướn lên, khuôn mặt nghiêm túc và kiêu căng, dáng vẻ ấy quả thực không thể khiến người ta thích được.

“Cô có biết ông ta đã bị phạt hình phạt nào không?”

Bùi Nhiên mím môi, động tác rất nhỏ, đồng thời nhíu mày, không chỗ nào là không thể hiện: Đinh Dao, cô chết chắc rồi.

Đinh Dao mở to mắt, cô hỏi: “Hình phạt gì?”

“Tử hình.”

Bùi Nhiên tựa như đang cười, nụ cười ấy chợt thoáng qua, khi anh nói ra hai chữ này, mọi người xung quanh đều hơi run rẩy. Ngay cả những du khách đang vây xem cái hố kia cũng vậy, mặc dù bọn họ không hề nghe thấy gì.

HẾT CHƯƠNG 3