Tiểu Minh Tử nhớ lại đêm qua có nhắc với thái tử về việc nhiếp chính vương nhất định sẽ không bỏ qua, lúc đó thấy thần sắc thái tử ủ dột. Vậy mà đến sáng sớm hôm nay, thái tử giống như thay đổi 360 độ, cả người bừng bừng khí thế, thần thái sáng láng không nói, còn kín đáo đưa cho gã một cái hộp, vì quá tò mò nên đã trộm mở ra xem, phát hiện bên trong hộp đặt một con dao phay!
Khóe miệng tiểu thái giám giật giật, cũng không nói bất cứ điều gì chỉ lén lút bỏ con dao phay kia xuống. Tham gia thọ yến của bệ hạ, đến cửa cung ngự lâm quân làm sao cho phép mang dao phay vào trong?
.....
Quả nhiên, không ngoài dự đoán của Lạc Tử Dạ, vừa bước chân ra khỏi phủ thái tử đã nhìn thấy dân chúng lén lút nhìn trộm, với sự nhạy cảm của một sát thủ, nàng lập tức phát hiện ra trong đám người có cao thủ đang trà trộn theo dõi, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng người bàn luận, cái gì mà thiên tử lệnh, nhưng cũng chỉ là lời bàn tán của dân chúng, hơn nữa âm thanh rất nhỏ.
Trong lòng thầm kêu khổ, đoán chắc số phận mình đến tám phần là thảm rồi, sau lễ thọ yến, không biết sẽ bị người ta ám sát bao nhiêu lần nữa đây!
Nói không chừng giữa đường cũng gặp phải chuyện không may!
Xe ngựa chạy về phía hoàng cung, giờ phút này, nàng đang cất thiên tử lệnh trong ống tay áo, dự định lát nữa tiến cung tìm cơ hội giao cho hoàng đế, chỉ có như thế mới có thể được an toàn! Đồng thời lại duỗi tay sờ cổ họng, xác định rõ đấy chính là yết hầu! Đêm qua đã sờ đi sờ lại cẩn thận vài lượt, thân thể này so với các cô nương bình thường không có gì bất đồng, chỉ là khung xương thô hơn một chút, cũng cao hơn một chút!
Chiều cao của nàng hiện tại là một mét bảy sáu, mà cái yết hầu này, ban đầu nàng chỉ cho rằng đó chỉ là vật ngụy trang bên ngoài, nhưng đêm qua chà sát nhiều lần, mới chắc chắn một điều rằng thực sự là xương cốt, không phải đồ hóa trang!
Nàng khẳng định sẽ không thừa nhận chuyện này, bời vì khi nàng xuyên đến thân thể này, đũng quần cũng không có phần thịt thừa như của một nam nhân bình thường. Vậy thì lý do là gì? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có âm mưu gì mà nàng còn chưa biết chăng?
Trong lúc nàng mãi mê suy nghĩ, xe ngựa cũng đã chạy qua mấy tuyến đường, bỗng nhiên ánh mắt nàng trở lên lạnh lẽo!
Chỉ trong chớp mắt, thanh trường kiếm xuyên qua màn xe ngựa, đâm thẳng về phía nàng!
Gã phu xe sớm đã sợ đến mức tím tái mặt mày, vội vã hô lên: " Hộ giá, hộ giá, có kẻ muốn ám sát thái tử!"
Mà giờ phút này, xe ngựa đang trong chạy ngõ hẻm rất ít người qua lại, mấy chục tên áo đen đang vây xung quanh xe ngựa! Lạc Tử Dạ bị dọa cho sợ đến suýt nữa tè ra quần, cả người trượt về phía trước, mông đập mạnh xuống đất, thanh kiếm kia xẹt qua bên tai, cắm thẳng xuống thành xe ngựa. Sắc mặt nàng trắng như tờ giấy, lâp tức hét lớn: " Mau! Mau bảo vệ bản thái tử, mau!"
Dứt lời, nhảy ra ngoài xe ngựa chạy trối chết, vừa chạy vừa hét chói tai, biểu tình hoảng loạn thất thố, đôi mắt hoa đào liếc nhìn thích khách, giống như sắp tè ra quần đến nơi: " Một đám người vô dụng, bản thái tử chẳng trông cậy gì được ở các ngươi, bản thái tử sẽ tự mình chạy trước!"
Nói xong, chạy như bay về phía hoàng cung! Hôm qua mới từ trong đó đi ra, tự nhiên hôm nay nàng vẫn còn nhớ đường!
Lại thêm một dịp nữa nàng có dịp thể hiện năng lực" chạy trốn " kinh người, đám thích khách kia hết chém phải, đâm trái, nàng cũng hết sức phối hợp nhảy trái nghiêng phải, chỉ mỗi tội là mỗi lần tránh được một kiếm, cơ thể lại nghiêng lệch hẳn sang hẳn một bên, nhìn nàng chạy trông chẳng khác gì kẻ say rượu đang điều khiển xe đi vòng số 8! Nhưng may mắn một điều rằng trên đường chạy trốn cuối cùng cũng không xảy ra chuyện gì.
Tuy có chút chật vật nhưng trong đầu nàng lại vô cùng tỉnh táo! Mới có một nhóm sát thủ xông ra, trực giác mách bảo cho nàng biết, ít nhất có ba nhóm người đang ở trong tối rình rập quan sát nàng. Thời điểm này có nên cho bọn họ biết được thực lực của bản thân?
Cũng không phải là không nghĩ đến chuyện vứt thiên tử lệnh ra cho bọn họ tự cướp, nhưng nếu làm như vậy, đồ đang ở trong tay mình mà để mất, hoàng đế nhất định sẽ không bỏ qua, nên cũng chỉ còn cách nhắm mắt cắm đầu về phía trước mà chạy!
Đám thích khách trố mắt nhìn tốc độ chạy trốn của nàng, vừa chạy vừa uốn éo tránh đòn, khóe miệng không nhịn được mà co giật dữ giội! Làm sát thủ nhiều năm, chưa từng gặp qua người nào có năng lực chạy trốn và may mắn hơn Lạc Tử Dạ!
Tiểu Minh Tử cuối cùng cũng phản ứng kịp, cao giọng hô lớn: " Mau, đuổi theo thái tử! Lập tức đến tìm Kinh Triệu phủ doãn đem viện binh tới cứu giá!"
Nói xong gã nhảy lên xe ngựa đuổi theo bóng lưng Lạc Tử Dạ!
Nhưng không nghĩ tới tốc độ chạy của Lạc Tử Dạ còn bỏ xa với tốc độ xe ngựa!
Đám thích khách chạy như điên đuổi theo Lạc Tử Dạ, chỉ chốc lát đã chạy qua mấy con đường vắng vẻ, đến đường lớn, cách hơn năm trăm thước nữa chính là đến cổng lớn hoàng cung!
Ban ngày ban mặt, bọn chúng tất nhiên là sẽ không thể ở trước cửa cung cầm kiếm truy sát người, hơn nữa lại đang ở khoảng cách gần như vậy, nếu đuổi tiếp nhất định sẽ bị ngự lâm quân chém chết! Cho nên chỉ đành dừng lại, ánh mắt hung ác nhìn theo bóng lưng của Lạc Tử Dạ!
Mà lúc này, kẻ đang cắm đầu chạy Lạc Tử Dạ bỗng nhiên quay đầu nhìn bọn họ, lắc mông, nháy mắt cười quyến rũ: " Lại dám đuổi theo gia, thật là không biết lượng sức mình! Kỹ năng hai mươi năm chạy trốn của gia, các ngươi có thể đuổi kịp sao? Tuy nhiên, các ngươi phải nhớ kỹ, đêm nay nhất định phải đến tìm gia, không gặp không về!"
Đuổi giết ông đây qua mấy con phố, mất hết cả sĩ diện! Tối nay thừa dịp không ai biết nhất định phải dạy dỗ cho bọn chúng một bài học mới được! Hơn nữa, dù nàng không nhắc, nhất định tối nay bọn chúng cũng sẽ tìm đến cửa!
Lần này, sắc mặt đám thích khách kẻ nào kẻ nấy xanh như đít nhái, chỉ hận không thể xông lên chém chét tên thái tử khoác lác kia! Chạy cả nửa ngày,đã may mắn thoát chết, lại còn dám hẹn buổi tối tái chiến? Thế nhưng có tức giận đến mấy cũng không dám xông kên, chỉ đành đứng trợn mắt nhìn kẻ tiểu nhân ba hoa phét lác chạy càng ngày càng xa! Đã thế còn dám khoe kỹ năng chạy trốn hai mươi năm như cái gì đó tự hào vinh quang lắm! Một người trong đó hỏi: " Kế hoạch tiếp theo là gì?"
" Trước hết trờ về bẩm báo công tử!"
....
Lạc Tử Dạ chạy một mạch đến đây, bước chân cũng dần chậm lại, xác định được an toàn mới dừng lại thở hồng hộc. Bỗng nhiên xuất hiện một viên quan trẻ tuổi anh tuấn đi tới hỏi thăm: " Thái tử điện hạ, có chuyện gì lại khiến cho ngài vội vàng như thế?"
Nàng nghiêng đầu nhìn y, tuy rằng không thể coi là một mỹ nam tuyệt sắc, nhưng cũng có thể xem là mặt mũi thanh tú, lập tức nhiệt tình vỗ vỗ vai y: " Không có chuyện gì, chính là vô tình bị thích khách ám sát mà thôi! Đại nhân ngươi đẹp trai như vậy, tương lai nhất định rất có tiền đồ!"
Nói xong lời này, nàng rút cây quạt mới tìm thấy đêm qua, nghênh ngang đi vào cung. Viên quan kia chợt sửng sốt, y anh tuấn có quan hệ gì đến việc tương lai có tiền đồ...? Còn nữa, thái tử bị người ám sát cớ sao vẫn còn có thể bình tĩnh như vậy? Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Lạc Tử Dạ cũng sâu thêm vài phần!
Đi vào cung Lạc Tử Dạ cũng không gặp thêm ai khác, Tiểu Minh Tử rốt cuộc cũng đuổi tới nơi, thấy chủ tử bình an vô sự mới thở phào nhẹ nhõm!
Dưới sự dân đường của cung nhân, bọn họ đi vào trong đại điện. Nàng nâng mắt quan sát, phần lớn cũng đã đến đủ, kể cả tên quan viên anh tuấn vừa mới bắt chuyện cũng đã đi vào!
Đang dự định sẽ ngồi đối diện tán tỉnh Long Ngạo Địch, bỗng nhiên nghe thấy tiếng thái giám truyền đến:" Nhiếp chính vương điện hạ vào cung!"
Dứt lời, Lạc Tử Dạ còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy giọng nói uy nghiêm của hoàng đế truyền tới: " Nhiếp chính vương đã vào cung, thái tử cùng các vị ái khanh hãy ra điện nghênh đón điện hạ thay trẫm!"
Khóe miệng Lạc Tử Dạ co quắp. Phượng Vô Trù vừa mới vào cung, mà thái tử một nước như nàng đây lại phải cùng bách quan ra chào đón, so với hoàng đế như thế có phải quá phô trương hay không? Nhưng, chỉ là khi nghe khẩu dụ của hoàng đế, bách quan phản ứng rất bình tĩnh, đồng loạt đứng dậy: " Chúng thần lĩnh chỉ!" Giống như việc nghênh đón nhiếp chính vương đều là công việc hàng ngày vẫn làm, căn bản chỉ là chuyện nhỏ, chỉ có một mình nàng kinh ngạc, thất thố!
Lạc Tử Dạ lĩnh mệnh, dẫn theo đám văn võ bá quan đi ra ngoài, bách quan đừng ở cửa điện chia thành hai hàng, lưng thăng tắp! Mà thái tử là nàng, đứng giữa bậc thềm, khoanh tay nghênh ngang chờ đợi!
Một khắc đồng hô trôi qua.
Hai khác đồng hồ trôi qua.
Ba khắc đồng hồ tiếp tục trôi qua... Lạc Tử Dạ cảm giác hai chân bắt đầu tê cứng đến mức sắp không thể chịu nổi! Lại đảo mắt sang nhìn, phát hiện nhóm quan viên mặt mũi kẻ nào kẻ nấy vô cùng nghiêm túc, tôn kính, hai tròng mắt trợn ngược nhìn về phía xa xa. Bộ dạng giống như chờ đợi đã sớm thành thói quen!
" Con mẹ nó!" Lạc Tử Dạ chờ muốn phát điên lên,đang muốn chửi ầm lên, thì thấy xuất hiện hai đội hộ vệ mặc áo đen chạy tới trước trải thảm, tiếp sau đó kính cẩn cúi đầu quỳ xuống ở ven đường. Mà Diêm Liệt đi trước hàng ngũ tiến đến, nhóm đại thần cùng nhau cúi đầu chào: " Diêm Liệt đại nhân! "
Y chỉ khẽ gật đầu, cũng không để ý tới bọn họ, mắt nhìn thẳng về phía trước. Gân xanh trên trán Lạc Tử Dạ giật giật, cái đám đại thần ngu ngốc đó nhìn thấy mình cũng không có tôn kính như vậy, thế mà vừa nhìn thấy thủ hạ của Phượng Vô Trù liền chân chó nịnh nọt như vậy!
Trong lòng nàng ra sức ói mửa đến hai trăm lần, rốt cuộc mới thấy xuất hiện đỉnh kiệu màu đen đi tới. Nâng đến đây, liền dừng lại!