Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái

Chương 10: 1800 đứa nhóc

Hắn có nghe lầm hay không?

Vừa rồi người nói chuyện đúng là một người đàn ông phải không?

Tạ Phỉ nghi ngờ mình sinh ra ảo giác, nhất là vẻ mặt Úc Ly còn bình tĩnh như vậy.

Xung quanh yên tĩnh hẳn lại, ngay cả Hứa Lệnh Di cũng mất cả giọng.

Tạ Phỉ giương lỗ tai nghe, từ đầu đến cuối không đợi được một câu “anh đùa đấy” của người đàn ông kia.

Lúc này, hắn cảm giác cổ tay ấm áp.

Cúi đầu xuống, chỉ thấy năm ngón tay thon dài của Úc Ly đang trùm lên cổ tay hắn, chỉ dùng lực nhẹ một cái, liền kéo bàn tay hắn đang nắm lấy vạt áo đối phương ra.

Nhưng Úc Ly cũng không buông tay, mà là kéo hắn sải bước về trước.

“Úc tiên sinh, chờ một chút!”

Hắn hạ thấp giọng kêu lên, Úc Ly vẫn coi như không nghe thấy gì.

Từ nhỏ Tạ Phỉ cũng biết sức lực mình lớn, nhưng lúc này lại không tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Úc Ly được, mắt thấy cách cánh cửa nửa khép gần cầu thang càng ngày càng gần, hắn nhanh chóng bắt lấy tay vịn, khó khăn ổn định thân thể.

Thấy Úc Ly nhìn tới, Tạ Phỉ vội vàng nói: “Bọn họ đang nói chuyện riêng, chúng ta trực tiếp ra đi không tốt lắm đâu?”

Úc Ly không nhịn được “xì” một tiếng, một giây kế tiếp nâng chân dài lên, đạp cửa “ầm” một cái!

—— Sáu con mắt nhìn nhau.

Sở dĩ chỉ có sáu con mắt, là bởi vì Hứa Lệnh Di đang bị kích tích đến đờ đẫn, hoàn toàn không thấy được hai người sống sờ sờ là bọn họ.

Tạ Phỉ ngay cả hô hấp cũng nhẹ, chỉ muốn biến mất tại chỗ, hắn cố gắng nặn ra nụ cười, liền nghe Úc Ly gọi: “Hóa ra là An tổng, đã lâu không gặp.”

Người đàn ông được gọi là “An tổng” kia có vẻ mặt đàng hoàng, cho dù sắc mặt tiều tụy, râu mọc lởm chởm, cũng vẫn còn khí thế uy nghiêm của cấp trên. Hiển nhiên anh ta không nghĩ tới trong bệnh viện còn có người ngoài, càng không có nghĩ tới người kia còn biết anh ta, ánh mắt sắc bén như dao quét qua hai vị khách không mời mà đến, cuối cùng phong tỏa Úc Ly lại: “Xin hỏi anh là…”

Không cần quay đầu, Tạ Phỉ cũng biết nhất định vẻ mặt Úc Ly không vui, quả nhiên liền nghe thấy đối phương lạnh lùng nói: “An tổng thật là quý nhân nhiều chuyện hay quên, tôi tên là Úc Ly.”

An Minh Dịch lại quan sát Úc Ly chốc lát, tướng mạo thanh niên đúng là xuất sắc, cho dù bình thường anh ta không chú ý đến người không quan trọng, nhưng vẫn có chút ấn tượng với khuôn mặt này: “À, anh chính là minh tinh uống say trong tiệc tối từ thiện, sau đó leo lên sân khấu hát xướng phải không?”

Úc Ly: “…”

Tạ Phỉ: “…”

Úc Ly thẹn quá thành giận, trên tay không tự chủ dùng sức, nhưng lại cảm thấy vướng víu. Y cúi đầu nhìn một cái, thấy mình còn đang nắm cổ tay Tạ Phỉ, cổ tay đối phương mơ hồ hiện ra một chút tím bầm. Y lập tức buông tay, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn được, quay lại nhắm đầy lệ khí ngay An Minh Dịch: “Đã hơn hái tháng rưỡi rồi nhỉ?”

Đầu óc An Minh Dịch mơ hồ, “Cái gì?”

Úc Ly nhẹ nhàng cười một tiếng, trong mắt lại không có ý cười: “Tôi đang nói… bảo bảo trong bụng anh đấy?”

“…”

Hiện trường yên tĩnh như chết.

Ánh mắt An Minh Dịch không tốt lắm, tựa như muốn giết Úc Ly diệt khẩu.

Tạ Phỉ theo bản năng đi về trước, chặn lại tầm mắt của anh ta.

Trong lúc kiếm bạt nỏ trương, Hứa Lệnh Di ngăn cách với toàn thế giới rốt cuộc tìm lại được suy nghĩ, yếu ớt đặt câu hỏi: “Là thật sao?”

An Minh Dịch hơi chậm lại, khí lạnh ngưng tụ thành khí dần tan rã, chỉ còn lại chán nản: “Cực kì chính xác.”

Hứa Lệnh Di lảo đảo, hơi thở mong manh hỏi: “Đứa trẻ là của ai? Anh, anh ngoại tình?”

“Anh không…” An Minh Dịch đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó là cạn lời vì điểm chú ý của Hứa Lệnh Di… Có lẽ do kích thích vì bị vị hôn thê nghi ngờ nhân phẩm, anh ta liền bất chấp tất cả: “Chẳng lẽ điểm chính không phải là anh mang thai sao? Anh, một thằng đàn ông, mang thai!”

“Cho nên anh ngoại tình với một người đàn ông, anh là gay?” Hứa Lệnh Di rơi nước mắt lã chã, đã lọt vào bóng ma “cùng vợ” đáng sợ.

An Minh Dịch: “…”

Mặc dù rất không đúng lúc, Tạ Phỉ vẫn rất buồn cười, sau đó hắn thật sự cười ra tiếng.

Hai tầm mắt đối diện đồng loạt rơi vào trên người hắn, Tạ Phỉ thu nụ cười lại, cũng cảm giác Úc Ly khoác một tay lên trên vai hắn, kéo hắn về phía sau, bên tai cũng vang lên giọng nói lạnh như sương đông của đối phương: “Hai người đang tấu hài hả?”

“Úc, Úc Ly?”

Cho tới giờ phút này, Hứa Lệnh Di mới phát hiện trừ ông chủ nhỏ ra, tại hiện trường còn có thêm một nam thần mà em họ của cô luôn tâm tâm niệm niệm.

Mà sự ngây ngốc của cô cũng khiến Úc Ly bất mãn, là một tiểu sinh đang ăn khách, hồng lưu vũ trụ mà vòng giải trí bình chọn, lại không được chú ý tới trước tiên, đúng là làm nhục. Y khó chịu, tất nhiên cũng không thể để cho người khác thoải mái được, vì vậy Úc Ly nhìn chằm chằm bụng An Minh Dịch, dối trá quan tâm: “Hình như anh mang thai không được tốt, đứng lâu như vậy không sợ sinh non sao?”

Tiếng nói vừa dứt, An Minh Dịch và Hứa Lệnh Di cùng tái mặt.

Thấy rằng mọi chuyện quá mức ly kỳ và phức tạp, trên hành lang quả thật không phải là nơi tấu hài… ặc, là nơi phù hợp để nói chuyện, bốn người chuyển tới phòng bệnh của An Minh Dịch.

Phòng vip của bệnh viện tư nhất sang trọng giống như khách sạn, trừ phòng bệnh ra còn có một phòng khách.

An Minh Dịch và Hứa Lệnh Di chia ra ngồi trên ghế sa lon, trung gian cách một khay trà, Tạ Phỉ thì ngồi xuống với Úc Ly, trong tay còn cầm quả cam mà bá tổng phát cho.

Cả phòng chìm trong mùi cam, An Minh Dịch đã khôi phục lại bình tĩnh, mỏi mệt mở miệng: “Đại khái là một tháng trước, tôi cảm giác cơ thể xảy ra vấn đề. Khoảng thời gian đó tôi thường xuyên choáng đầu, cũng không có tinh thần gì, luôn mệt mỏi rã rời, hơn nữa còn rất kén ăn, thường xuyên chán ghét muốn ói…”

An Minh Dịch là người góp vốn kiêm tổng tài của trăm xí nghiệp mạnh nhất trong nước, bình thường lượng công việc rất bão hòa, vì vậy lúc vừa phát hiện ra vấn đề, anh ta còn tưởng rằng là quá bận rộn dẫn đến. Dẫu sao khoảng thời gian kia anh ta trừ phải xử lý công việc tập đoàn, còn phải chuẩn bị hôn lễ — việc chung thân đại sự của mình, cũng không thể giao cho trợ lý làm được.

Anh ta tìm đến bác sĩ tư nhân kiểm tra toàn thân, theo đề nghị của đối phương mà đến bệnh viện trên đường Mộc Lan kiểm tra hai lần, vậy mà qua mấy ngày, anh ta lại nhận được một tờ kết quả kiểm tra hoang đường.

“Trong kết quả nói, tôi mang thai.”

Hồi tưởng lại tâm trạng ngày đó, An Minh Dịch vẫn có cảm giác sợ hãi và không chân thực như gặp ác mộng, đương nhiên anh ta không chịu tin tưởng, nhưng chứng cứ trực quan nhất đặt ở trước mắt, khiến anh ta không thể không tiếp nhận sự thật không tưởng tượng nổi này.

Đã có lần anh ta thấy chán nản mà từ bỏ, nhưng tâm lý mạnh mẽ đã khiến anh ta nhanh chóng tỉnh táo lại, sắp xếp công việc tiếp theo.

Cha mẹ An Minh Dịch mất sớm, vì giữ gìn cơ nghiệp cha mẹ để lại, anh ta đã đấu đá với họ hàng tham lam rất nhiều năm, đã sớm bằng mặt nhưng không bằng lòng.

“Chuyện này chắc chắn không thể tiết lộ, thậm chí tôi còn không thể làm bộ bị bệnh, nếu không nhất định sẽ bị người không có ý tốt theo dõi.” An Minh Dịch giương mắt nhìn về phía Hứa Lệnh Di, “Từ đầu tới cuối, chỉ có bác sĩ tư nhân của anh biết sự thật, ông ấy giúp anh sắp xếp giải phẫu, nhưng giải phẫu có rất nhiều nguy hiểm, anh không muốn liên lụy đến em, cũng không biết giải thích như thế nào, càng khó mà mở miệng… Thật xin lỗi, là anh cân nhắc không chu toàn, không xử lý xong chuyện hôn lễ, khiến em và chú dì phải khó xử.”

Hứa Lệnh Di vẫn không có cách nào tiếp nhận, run giọng hỏi: “Làm sao có thể xảy ra loại chuyện này chứ?”

An Minh Dịch tự giễu nói: “Có lẽ, anh chính là quái vật đi.”

“Không phải quái vật, là bán yêu.”

Úc Ly đột nhiên nói chen vào, khiến những người khác đều nhìn lại, y gác chéo chân, hất cằm nói: “Anh hẳn phải nên vui mừng vì mình có huyết mạch bán yêu.”

An Minh Dịch: “…Huyết mạch gì?”

Tạ Phỉ chăm chú nghe chuyện cũng sửng sốt một chút, đầu lưỡi cuộn lại, nuốt múi cam vào miệng, “Anh ta cũng giống…?”

Úc Ly giễu cợt: “Biết thuần và tạp giống và khác nhau thế nào không?”

Tạ Phỉ: “…”

Cho nên Úc Ly, A Phúc, Tương Phi là thuần chủng, An Minh Dịch là tạp… khụ.

Vẻ mặt Tạ Phỉ kì quái, An Minh Dịch cũng không nhường một tấc, anh ta quả thực không hiểu hai người đang chơi bí hiểm gì. Nhưng có một điều anh ta có thể xác định – Úc Ly tuyệt đối không phải người bình thường, thậm chí có thể không phải là người. Cho dù suy đoán phía sau rất hoang đường, nhưng An Minh Dịch sau khi trải qua gió to sóng lớn vẫn ổn định được tâm trạng: “Có thể làm phiền Úc tiên sinh giải thích cụ thể một chút không?”

Úc Ly lười biếng hỏi: “Bình thường có hay đọc báo không?”

Lấy thân phận của An Minh Dịch đương nhiên phải chú ý đến tin tức thường xuyên, “Ý anh chỉ phương diện nào?”

Nghe An Minh Dịch đổi cách xưng hô, Úc Ly ngồi thẳng, “Một ít hiện tượng khác thường, ví dụ như chỉ số không khí toàn cầu liên tục đổi mới, tỉ số diện tích hoang mạc xanh tăng lên, chuyên gia các nước liên tục phát hiện ra loại sinh vật mới.”

An Minh Dịch gật đầu một cái, tin tức tương tự trước đây thường xuyên leo lên trang nhất, các nhà truyền thông lớn vui mừng khôn xiết khi nhân loại thống trị hoàn cảnh mới đạt được hiệu quả, nhưng không biết có chuyện gì, một thời gian sau những tin tức này đột nhiên biệt tích, lại bị những tin đồn khoa trương ly kỳ khác thay thế.

Cái gì mà người mập 200 cân vượt nóc băng tường; người cận thị 800 độ một giấc ngủ dậy mắt thành 2.0; nữ hán tử một tay giơ lên vật nặng ngàn cân; làn da của người có tuổi có thể từ từ biến sắc…… Những tin đồn lung tung rối loạn đều bị phía chính phủ đóng dấu thành tin vịt, có người phát video cũng bị xóa ngay, không bị khóa ID thì chính là bị mời đi uống nước trà, lâu ngày, gió êm sóng lặng.

(1 cân của TQ = 1/2kg, còn độ cận thị của TQ thì mình chưa tra được cách đổi, ai biết chỉ giùm với ^^)

An Minh Dịch nhíu mày, “Chẳng lẽ những tin tức truyền đến ồn ào huyên náo kia là thật?”

Úc Ly dựa vào lưng ghế, thoải mái nói: “Nửa thật nửa giả đi, luôn có người thích cọ độ hot mà.”

Trong lòng An Minh Dịch chợt cao chợt thấp, trực giác mình sắp chạm tới chân tướng sau lưng: “Tại sao?”

“Linh khí hồi phục.”

“Linh khí hồi phục?” Tạ Phỉ như có điều hiểu ra, nhân vật chính trong sách không phải là thức tỉnh huyết mạch cẩm lý sao? Chẳng lẽ cũng bởi vì cái này?

“Không sai.” Thái độ của Úc Ly kiên nhẫn khác thường, giải thích vô cùng tỉ mỉ: “Thời kỳ thượng cổ, linh khí trong trời đất dồi dào, vạn vật đều có thể mượn linh khí để tu luyện, mà trừ nhân tộc ra, sinh linh còn lại một khi sinh ra linh trí, sẽ được gọi là yêu tộc.”

“Nhưng sau khi lượng kiếp trung cổ đi qua, linh khí khô kiệt, linh trí của yêu tộc dần mất, thoái hóa thành nguyên hình, chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà biến mất. Một ít đại yêu vì để giữ được truyền thừa, bất đắc dĩ kết hợp cùng nhân tộc, sinh ra con cháu đời sau. Mà khi linh khí hồi phục, đời sau của bọn họ sẽ có tỷ lệ thức tỉnh huyết mạch, lĩnh ngộ truyền thừa nhất định.”

Úc Ly lấy điện thoại từ trong túi ra, mở album ra cho An Minh Dịch nhìn, “Ví dụ như bạn mạng này, hắn gửi video lên cho thấy mình có thể nhảy 10m, chắc cơ thể có huyết mạch nào đó của nhện nhảy.” Y dùng ngón trỏ lướt qua, “Còn cái tin này, người không biết bơi bị cuốn vào trong biển lại có thể hô hấp, còn có thể ung dung lặn xuống sáu bảy mét, hơn nửa là thức tỉnh huyết mạch loài cá nào đó, mà anh…”

Úc Ly cười như không cười: “Thuộc về tộc cá ngựa.”

Trên mặt An Minh Dịch xuất hiện biểu tình vặn vẹo, buồn cười như sắm một vai hề, anh ta run môi, một câu nói cũng không nói ra được.

Ngược lại thì Hứa Lệnh Di lại xúc động: “Không ngờ thời này rồi mà còn có yêu tinh…”

“Xin chú ý dùng từ chính xác, là yêu, không phải tinh.” Úc Ly nhanh chóng gõ điện thoại, click mở một cái phổ cập khoa học: “Cá ngựa đực có túi đẻ con, trứng thụ tinh sẽ lớn lên trong túi, một năm “mang thai” từ 10 đến 20 lần…”

“Bao, bao nhiêu?” Dưới sự đả kích liên tục, hốc mắt An Minh Dịch đỏ hẳn lên, có câu nói “đàn ông có nước mắt nhưng không rơi dễ dàng, chỉ là chưa đến lúc đau buồn”, anh ta không chỉ đau buồn thôi đâu, nhất định chính là tuyệt vọng!

“Không cần ngạc nhiên, yêu và động vật có bản chất khác biệt, huống chi anh chỉ là bán yêu, mang một nửa huyết thống con người, cùng lắm thì một năm một lần đi.” Úc Ly còn như ngại chưa đủ ác, tăng thêm một câu: “Nếu mà giống cá ngựa thật á, mỗi lần mang thai anh còn có thể đẻ được 1800 đứa nhóc cơ.”

Thấy vẻ mặt An Minh Dịch xám xịt, tựa như tội phạm tử hình sắp lao tới pháp trường, rốt cuộc Úc Ly đột nhiên tốt bụng: “Nếu như anh ngại mang thai quá mệt mỏi, tôi giới thiệu cho anh một bác sĩ, chẳng những có thể giúp anh ngừa thai, còn có thể cung cấp dịch vụ phá thai không đau.”

Úc Ly ném cho An Minh Dịch một tấm danh thiếp, bên trên có ghi sáu chữ to “Bệnh viện phụ sản Phủ Điền”, nhìn có vẻ không đáng tin cậy chút nào, “Đúng rồi, nếu anh muốn giữ thai cũng có thể tìm hắn, hắn là bán yêu huyết mạch cá heo, ba tháng trước sau khi thức tỉnh liền có năng lực chữa bệnh bằng sóng âm.”

An Minh Dịch nắm chặt danh thiếp, ngay cả xương ngón tay cũng hơi trắng bệch.

Mặc dù biểu hiện cuối cùng của Úc Ly rất giống bán hàng đa cấp, nhưng kết hợp với bản thân, cũng không sợ anh ta không tin.

Một lúc sau, An Minh Dịch giống như ông lão tuổi xế chiều, suy yếu nói: “Cảm ơn.”

Úc Ly khoanh tay trước ngực: “Đừng khách khí, anh tôi đồng loại, một cái nhấc tay thôi.”

Sau biến cố này, An Minh Dịch cũng không cần nằm viện nữa, anh ta mang tâm sự nặng nề, càng có rất nhiều nghi vấn chưa được giải thích, liền quyết định theo mấy người về khách sạn.

Trước khi đi, An Minh Dịch gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân xử lý vết thương cho Hứa Lệnh Di, hai người xuống tầng trước.

Tạ Phỉ dùng khăn giấy thu dọn đám vỏ cam trên bàn, tiện tay ném vào thùng rác, xoay người hỏi Úc Ly: “Nguyên hình của anh thật sự là cá ngựa à?”

Úc Ly sửng sốt, trong phút chốc trầm mặt xuống, lửa giận trong mắt như muốn phun ra: “Cậu còn dám nói một lần nữa.”

“Không phải anh vừa nói sao?” Tạ Phỉ ngược lại không hề sợ, hắn vô tội nháy mắt mấy cái, tựa như ngay cả lông mi cũng có vẻ tủi thân: “Anh nói với vị kia là đồng loại mà.”

“Đồng loại, là chỉ dòng máu bán yêu chảy trên người anh ta.” Úc Ly gần như nặn ra một câu trong kẽ răng: “Đừng, có, mà, dùng, động vật cấp thấp, làm nhục tôi!”

“Như vậy sao…” Tạ Phỉ cười khan hai tiếng, chuyển đề tài: “Đúng rồi, vừa rồi anh nói yêu tộc mất linh trí rồi biến mất gì đó, nhưng không phải anh và bọn A Phúc vẫn rất tốt sao?”

Úc Ly lẳng lặng nhìn hắn một hồi, xoay người đi ra ngoài.

“Bởi vì tôi có chuyện phải nhớ.”

Y cũng đã từng ngu ngu đần đần, chỉ là không thể quên được.”

Chết cũng không thể.

Tác giả có lời muốn nói:

Thật ra thì cá ngựa đực cũng không phải là mang thai trên ý nghĩa truyền thống, sau khi tiến vào kì sinh sản, cá ngựa cái đẻ trứng vào túi của cá ngựa đực. Như vậy trứng sẽ được thụ tinh, cũng lớn lên trong túi con đực, cuối cùng mới bò ra ngoài. Cá ngực đực chỉ đảm nhiệm vai trò máy đựng trứng, nói cách khác cá ngực đực chỉ phụ trách nuôi con, mà không phải là đẻ con.



[Editor: Thực ra trong raw để là con “hải mã”, nhưng trên thực tế cũng có một loài tên hải mã, hay còn gọi là hải tượng/moóc (không phải cá ngựa). Ở đây để tránh nhầm lẫn, và đúng với ý nghĩa, tôi gọi luôn là cá ngựa.]