Bảo Bối

Chương 8

Tiểu Bảo ở hình phòng đọc sách một đêm, bồi Quỷ ca ca một đêm. Tuy rằng Quỷ ca ca nói không có người đến nhưng Tiểu Bảo vẫn lo lắng, trước khi đi vẫn là đem mộc dũng cùng bát gỗ đặt ở nơi lúc đầu, lại đem đồ cậu mang đến thu vào mật đạo. Uy Quỷ ca ca uống nước xong, ăn thức ăn trong thực lam, Tiểu Bảo hàm nước mắt luyến tiếc bỏ lại Quỷ ca ca, ôm nhanh thực lam rỗng quay trở về phòng.

Rửa tay lẫn mặt, chải răng, lại thay đổi xiêm y, Tiểu Bảo đem y phục bẩn phao vào bồn, từ trong rương lấy ra bạc cậu giấu. Lấy hai lượng cất ở trên người, đem bạc còn lại giấu kĩ. Uống đầy một bụng nước đỡ đói, lúc này Tiểu Bảo mới mang tiểu Bối đi dược quán. Nhìn sách một đêm ánh mắt đã trướng trướng, lại bởi vì khóc thời gian quá lâu nên mắt Tiểu Bảo rất đau, nhưng lại không bằng cậu đau lòng. Hôm nay là mười bốn tháng tư, ngày mai chính là mười lăm , vừa đến mười lăm cậu sẽ toàn thân đau nhức, như vậy cậu sẽ không thể bồi Quỷ ca ca .

Nghĩ đến đây, Tiểu Bảo càng khổ sở. Quỷ ca ca hiện tại thực suy yếu, trên người lại xuyên thiết liên, trên thiết liên còn có khóa, cậu còn thật không biết làm sao cứu Quỷ ca ca ra. Hơn nữa việc cấp bách là như thế nào có thể ngăn cản Diêm La vương không thương tổn Quỷ ca ca ni? Nghĩ đến một màn trong đêm đó, Tiểu Bảo đau lòng mặt càng thêm trắng. Cậu không rõ, Diêm La vương nhất định không thiếu hảo đao, vì cái gì cố chấp muốn Nhiếp gia đao gì đó của Quỷ ca ca ni? Nhiếp gia đao kia đến tột cùng có bao nhiêu hảo? Cậu không hiểu, cậu tuy rằng là nhi tử của võ lâm minh chủ, nhưng cậu không hiểu.

Mang đầy bụng ưu tư, xe ngựa cũng đã đến dược quán. Vì một ngày trước đó cậu khóc đi đến nên sáng sớm Cung sư nương đã chờ ngay tại cửa. Nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Bảo sầu khổ, Cung sư nương lo lắng đi qua.

“Tiểu Bảo tử, tối hôm qua ngươi có hảo hảo ngủ không? Mắt vẫn là thũng như thế, đi, sư nương nhu nhu mắt cho ngươi.”

“Sư nương.”

Nhuyễn nhuyễn gọi một tiếng, Tiểu Bảo dưới sự trợ giúp của sư nương bước xuống xe ngựa, khổ sở ôm lấy sư nương. Trên người sư nương có hương vị của nương, làm cậu nhịn không được ỷ lại.

Trong nháy mắt Tiểu Bảo ôm lấy nàng, tâm Cung sư nương nhất thời nhuyễn thành diện hồ (hồ dán). Nàng ôm lấy Tiểu Bảo, lòng chua xót nói: “Còn chưa có ăn cơm đi, sau này không cần mang thức ăn đến đây, ngay tại nơi này của sư nương ăn đi.”

“Đa tạ, sư nương.”

“Ngươi đều kêu ta một tiếng sư nương , còn nói cái gì đa tạ?”

Lau lau khóe mắt, Cung sư nương lộ ra tươi cười, đem Tiểu Bảo vào hậu viện.

Trước lấy đến điểm tâm cho cậu ăn, tiếp đó Cung sư nương nhu mắt cho Tiểu Bảo, lại cho Tiểu Bảo gội sạch đầu. Nàng cũng không biết Tiểu Bảo ở nơi như thế nào, trên đầu đều là bùn đất. Tẩy sạch sẽ xong lại lau khô tóc, Cung sư nương làm cho Tiểu Bảo hai cái búi tóc trái đào xinh đẹp. Tiểu Bảo bởi vì thân có tàn tật, cái đầu vốn thấp một chút so với hài tử cùng tuổi. Tuy nói trên mặt có khối hắc ban, nhưng vẫn che giấu không được nét đáng yêu cùng xinh đẹp của Tiểu Bảo. Bàn tay sạch sẽ với khuôn mặt nhỏ nhắn, phối lên hai cái búi tóc, còn có hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo, thoạt nhìn làm sao giống thiếu niên mười ba tuổi, căn bản chính là một oa nhi hẳn là còn ở trong lòng mẫu thân làm nũng muốn ăn kẹo. Cung sư nương nhịn không được kéo qua Tiểu Bảo ở trên mặt cậu hôn một cái thật mạnh, đổi lấy lúm đồng tiền càng sâu của Tiểu Bảo.

“Tiểu Bảo, thư xem xong rồi chưa?”

Cung sư phó từ trong phòng đi ra, Tiểu Bảo lập tức quy củ khom người nói: “Đọc xong.”

Cung sư phó cùng Cung sư nương mắt lộ ra kinh ngạc, nhiều thư như vậy đều xem xong rồi?!

Cung sư phó khụ hai tiếng, bảo trì nghiêm túc nói: “Hôm nay ngươi theo sư phó học tập phân biệt thảo dược. Phối dược không thể qua loa đại ý, ngươi phải cẩn thận học, nghiêm túc ghi nhớ.”

“Vâng! Sư phó.” Vì Quỷ ca ca, cậu nhất định sẽ cẩn thận học!

Cung sư phó vừa lòng gật gật đầu, mang Tiểu Bảo đi dược đường. Đứng ở sau mành nhìn Tiểu Bảo thực nghiêm túc nghe phu quân giảng giải mỗi một loại thảo dược, Cung sư nương lau khóe mắt. Hài tử ngoan như thế, phụ thân Tiểu Bảo không yêu thương nó, ngày sau nhất định sẽ hối hận!

Hai ngày đều không có ngủ ngon, nhưng Tiểu Bảo cũng là một thân hăng hái. Hôm nay sư phó dạy cậu mười loại thảo dược, Tiểu Bảo đem dược tính lẫn bộ dáng mười loại thảo dược này toàn bộ đều nhớ kĩ. Tiểu Bảo không dám hướng sư phó cầu cứu, sợ cho sư phó sư nương mang đến phiền toái. Đến giữa trưa ăn cơm, Tiểu Bảo nhìn thịt đầy bàn, con ngươi nháy mắt đỏ. Lập tức cúi đầu há miệng ăn cơm, không dám làm cho sư phó sư nương phát hiện khác thường của cậu, Tiểu Bảo đem đau lòng đối với Quỷ ca ca dùng sức áp chế.

“Tiểu Bảo tử, không lo lắng, từ từ ăn. Ăn xong rồi mang chén đặt ở trù phòng là được, sư nương đi cho gà ăn.”

“Hảo.” Tiểu Bảo còn thấp đầu.

Ăn xong trước mấy khối thịt Cung sư nương gắp cho, Tiểu Bảo liền đứng dậy ly khai. Cung sư phó có thói quen sau khi ăn cơm trưa liền chợp mắt một hồi, cũng buông bát đứng dậy ly khai. Hai gã đồ đệ khác của Cung sư phó đều lớn hơn so với Tiểu Bảo, trong đó một người nói: “Tiểu Bảo, bát đế đấy, chốc lát ta trở về tẩy.”

Tiểu Bảo thu nước mắt trở về ngẩng đầu lên, ngọt ngào cười: “Hảo.”

Ăn xong hai người cũng đứng dậy rời đi ược đường tiếp khách nhân.

Tiểu Bảo cho tiểu Bối một miếng thịt, tiểu Bối ăn no chi chi kêu nhảy lên đại thụ trong viện đi phơi nắng. Tiểu Bảo nhìn nhìn thức ăn trên bàn, động tác ăn cơm chậm rãi ngừng lại. Thức ăn còn lại cũng không nhiều , nhưng cũng đủ cho Tiểu Bảo ăn. Ngồi ở chỗ kia nhỉn thức ăn ngon hồi lâu, Tiểu Bảo đứng dậy vào phòng bếp. Không tốn thời gian quá lâu, Tiểu Bảo ở một góc trù phòng phòng tìm được một cái tiểu mộc bồn có mạng che rơi đầy tro bụi, cậu cao hứng nở nụ cười.

Cẩn thận rửa mộc bồn trong ngoài, Tiểu Bảo quay lại trước bàn cơm, đem nửa chén cơm còn lại của mình đổ vào, rồi mới đem thức ăn thừa từng món từng món dời đến mộc bồn, chỉ còn lưu lại món canh. Cơm màu trắng, thức ăn thanh hồng, còn có trải một lớp thịt sáng bày đẹp mắt trong mộc bồn. Lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo chưa bao giờ sâu như thế. Rũ xuống mạn che, Tiểu Bảo đưa tới tiểu Bối, dặn dò: “Lấy đến, trên xe. Tiểu Bối ngoan, không cần, ăn vụng.”

“Chi chi chi chi.” Tiểu Bối tựa hồ muốn nói ta mới không cần ăn vụng, rồi mới ôm mộc bồn chạy đi.

Tươi cười trên mặt Tiểu Bảo không có dừng lại lâu lắm, cậu lại rơi vào sầu não. Cái này căn bản không đủ cho Quỷ ca ca ăn… Ban ngày cậu không thể bồi Quỷ ca ca, Quỷ ca ca liền không được ăn cơm. Ánh mắt lại đỏ, Tiểu Bảo không dám lại nghĩ tới Quỷ ca ca, sợ chính mình sẽ nhịn không được mà chạy về. Cậu đem bát trên bàn toàn bộ mang đến trù phòng, dọn rửa xong lại lau bàn, Tiểu Bảo lúc này mới đi đến dược đường phía trước.

Cung sư nương uy xong gà tiến vào bếp liền thấy bát đã được tẩy sạch sẽ, bát cũng không có bỏ vào bát quỹ (chạn chén), Cung sư nương thở dài. Không cần đoán, nhất định là Tiểu Bảo tẩy. Nếu những người khác tẩy sẽ bỏ vào bát quỹ, Tiểu Bảo vì đầu thấp nên với không với đến, chỉ có thể đặt trên bếp. Đem bát nhất tề bỏ vào bát quỹ, Cung sư nương lặng yên một lát, khom người từ phía dưới bát quỹ xuất ra hai quả trứng.

Buổi chiều một bên theo sư huynh giúp sư phó bốc thuốc, Tiểu Bảo nhất tâm nhị dụng (tranh thủ) một bên nghe sư phó xem chẩn cho bệnh nhân. Trong công việc bận rộn, trời dần dần mờ tối, Tiểu Bảo nên trở về nhà . Nói lời từ biệt sư phó, Tiểu Bảo mang tiểu Bối lên xe. Mở ra mạng che mộc bồn, thức ăn đều ở đây, Tiểu Bảo sờ sờ đầu tiểu Bối mở miệng khen nó. Hôm nay lại từ chỗ sư phó mang về bốn bản dược thư, buổi tối phải xem xong.

“Tiểu Bảo, đợi chút.”

Cung sư nương đi nhanh ra.

Tiểu Bảo quay đầu, đang muốn kêu sư nương thì trong lòng bàn tay đã bị nhét vào hai quả trứng gà nóng hầm hập, tiếp theo cậu nghe được sư nương nói: “Tiểu Bảo tử, hai quả trứng này buổi tối giữ lại mà ăn, ngươi hiện tại là thời điểm trưởng thành, không thể để đói . Sau này sư nương mỗi ngày đều cho ngươi hai quả trứng luộc, ngươi cũng không nên đều cho tiểu Bối ăn a.”

“Sư nương…” Hai quả trứng gà ấm áp trong tay Tiểu Bảo một đường ấm đến trong lòng cậu.

Lau khóe mắt ẩm ướt của Tiểu Bảo, Cung sư nương nhịn không được ôm cậu một chút, nghẹn ngào nói: “Tiểu Bảo tử, không cần khổ sở, sau này có sư phó cùng sư nương thương ngươi.”

“Sư nương…”

Nếu còn ôm nữa Tiểu Bảo khẳng định sẽ khóc ra , Cung sư nương nhanh chóng buông tay, cười xoa xoa mặt Tiểu Bảo: “Mau trở về đi thôi.”

“Ân. Cám ơn, sư nương.”

Luyến tiếc buông ra ấm áp của sư nương, Tiểu Bảo một tay nắm hai quả trứng gà, một tay giơ lên mã tiên. Xe ngựa chậm rãi nhanh chóng cách rời dược quán, Tiểu Bảo quay đầu cùng sư nương vẫy tay nói lời từ biệt.

Thẳng đến khi xe ngựa Tiểu Bảo chuyển qua góc đường không còn thấy bóng dáng, Cung sư nương mới mang theo đôi mắt phiếm hồng xoay người trở về.

Tiểu Bảo không có lập tức trở về, mà là đến một con đường khác mua một túi gạo nhỏ, mua một cái sa oa (nồi), mua hai quả táo, mua một bó rau xanh nhỏ. Ruổi xe ngựa chạy về nhà, Tiểu Bảo không có lập tức đi tìm Quỷ ca ca, mà là trước đem những thứ đã mua mang vào phòng cất kĩ, tiếp đó đi đến trù phòng. Đại thẩm ở trù phòng sớm đã chuẩn bị tốt cơm chiều của cậu, ngày mai là mười lăm, đại thẩm đặc biệt bỏ thêm một lớp trứng chiên. Giữa trưa cơ hồ không ăn gì Tiểu Bảo cũng chỉ ăn một nửa, cho tiểu Bối một nửa, rồi mới cầm chén mì ăn sạch sẽ. Các thúc thúc thẩm thẩm bá bá trong phòng rất nhiều, cậu không tiện mang về.

Tiểu Bảo ăn xong cơm đang muốn đi về lại ở trên đường bị Nam Nhữ Tín kêu lại, Nam Nhữ Tín cho cậu một lọ dược, nói: “Tiểu Bảo, bệnh của ngươi Nam bá bá trị không được, đây là dược dưỡng thân ta xứng cho ngươi. Ngày mai là mười lăm, trước khi trời tối ngươi ăn một viên, chờ sáng hôm sau tỉnh dậy ngươi lại ăn một viên. Nói không chừng chờ sau khi thân mình ngươi khỏe mạnh sẽ không còn đau như vậy nữa.”

Nam Nhữ Tín vừa nói vừa niết niết (nhéo nhéo, nắn nắn) cằm Tiểu Bảo, hắn sao lại cảm thấy vài ngày không gặp Tiểu Bảo hình như gầy đi.

Không quá rõ ràng tâm tư Nam bá bá, Tiểu Bảo cảm kích ôm lấy hắn, nghẹn ngào nói: “Cám ơn, bá bá.” Cậu thật cao hứng muốn khóc.

Nam Nhữ Tín thở dài sờ sờ Tiểu Bảo, nói: “Mau trở về đi thôi, buổi tối đi ngủ sớm một chút.”

“Hảo.”

Buông ra Nam bá bá, Tiểu Bảo mang tiểu Bối khập khiễng ly khai.

Trở lại tiểu viện của cậu, Tiểu Bảo đem mộc bồn phóng tới bên hỏa lò ở một góc sân sáng sủa giản dị, bình thường lúc muốn tẩy người cậu liền ở trong này nấu nước ấm. Vừa muốn vào nhà, lại có một người tới .

“Tiểu Bảo, ở dược quán có khỏe không?” Là Hoàng Lương Ngọc.

“Hảo.” Nghĩ đến sư phó cùng sư nương, Tiểu Bảo cười cực kỳ ngọt, “Sư phó, sư nương, hảo.”

“Vậy là tốt rồi.” Hoàng Lương Ngọc cầm trên tay ba quyển sách, hắn vào phòng trực tiếp đặt lên bàn, nói, “Ngày mai là mười lăm, sư phó của ngươi có nói hôm sau cho phép ngươi nghỉ một ngày hay không?”

Tiểu Bảo chớp chớp mắt, lắc đầu.

Hoàng Lương Ngọc lập tức nói: “Vậy Hoàng bá bá lát nữa đi gặp Nam bá bá của ngươi nói chuyện, bảo hắn cùng sư phó của ngươi đề một lời xin phép. Mấy quyển sách này là sách cố sự, hôm sau là lúc thân mình ngươi hư nhược nhất, không nên đọc mấy quyển sách phí đầu óc, nhìn xem cố sự để dưỡng dưỡng tinh thần.”

Tiểu Bảo chậm rãi đi qua, ôm cổ Hoàng Lương Ngọc, chôn ở trong lòng hắn ôn nhuận nói: “Cám ơn, bá bá.” Cậu là bảo bối mà các thúc thúc thẩm thẩm bá bá còn có sư phó sư nương sủng ái, cậu thực hạnh phúc!

Hoàng Lương Ngọc mỉm cười, nhìn một đầu tóc sạch sẽ của Tiểu Bảo, cùng hai cái búi tóc trái đào xinh đẹp trên đầu, hắn đối với sư phó cùng sư nương của Tiểu Bảo đã yên tâm .

Tiễn bước Hoàng bá bá, Tiểu Bảo lại gặp được Lưu thẩm, Lưu thẩm cho cậu một thân lí y (ngoại sam) đã được làm tốt. Ngày mai là mười lăm, Tiểu Bảo sẽ ra một thân mồ hôi. Ôm Lưu thẩm, cảm thụ hương vị trên người Lưu thẩm giống như sư nương, Tiểu Bảo tiễn bước một vị khách nhân cuối cùng trong hôm nay.

Rót đầy nước vào ống trúc, sau khi hâm nóng thức ăn, Tiểu Bảo cho tiểu Bối ôm ống trúc, cậu ôm mộc bồn, trong túi lớn đựng một quả táo còn có bình dược hoàn mà Nam bá bá cho cậu, tiếp theo chui vào mật đạo dưới giường.

Xuyên thấu qua tấm ván gỗ nhìn nhìn, Quỷ ca ca vẫn là tư thế khi cậu rời đi, cũng chưa hề di chuyểu qua. Mộc dũng kia cùng bát gỗ còn đặt ở chỗ cũ, những thứ trong hình phòng cũng không có dấu hiệu bị động qua, xem ra Ách Ba Đà quả thực phải thật lâu mới có thể đến. Nhưng cụ thể là bao lâu ni? Tiểu Bảo thực bất an.

Đẩy ra tấm ván gỗ, tinh tường nhìn thấy ngón tay của Quỷ ca ca động, Tiểu Bảo thật sâu nở nụ cười: “Quỷ ca ca…”

Đạo thanh âm độc hữu vừa truyền đến, mí mắt Nhiếp Chính giật giật, hai ngón tay cũng đều giật giật.

Đi vào bên người Quỷ ca ca, nhìn thấy hạ thân Quỷ ca ca lại có một bãi nước, Tiểu Bảo áy náy nói: “Thật, xin lỗi… Ta, trễ…” Ở bên người Quỷ ca ca quỳ xuống, cái mũi Tiểu Bảo giật giật, vươn người đi qua mới phát hiện không chỉ là nước tiểu. Nghĩ đến chính mình cứ như vậy làm cho Quỷ ca ca nằm một ngày, nước mắt Tiểu Bảo lại đi ra .

Trước uy Quỷ ca ca uống một chút nước ấm, lại uy Quỷ ca ca ăn mấy ngụm bánh bột ngô lót vị, Tiểu Bảo rất nhanh rửa sạch cho Quỷ ca ca. Tiểu bối đã sớm tiến vào chỗ song sắt ở cửa nhìn ra phía ngoài. Tiểu Bảo mất chút thời gian mới rửa sạch cho hắn, nếu không phải sợ sẽ bị Diêm La vương phát hiện, cậu rất muốn đem y phục trên người Quỷ ca ca đều đổi thành sạch sẽ .

Dùng ống trúc đổ nước ra để rửa tay, Tiểu Bảo để tiểu Bối trở về múc nước. Trong ấm nhỏ có nước ấm đã chuẩn bị sẵn, tiểu Bối chỉ cần múc ra là được. Cho Quỷ ca ca nằm ở chỗ khô ráo, ở dưới thân Quỷ ca ca lại lót thêm sàng đan, Tiểu Bảo lúc này mới ôm mộc bồn ở bên đầu Quỷ ca ca ngồi xuống, làm cho Quỷ ca ca như cũ gối lên trên đùi mình, Tiểu Bảo mở ra mạng che mộc bồn, thức ăn vẫn còn mạo chút nhiệt khí, Tiểu Bảo thầm hô may mắn. Quỷ ca ca bị đại nạn như vậy, cần phải ăn nóng mới được.

“Ca ca, thực xin lỗi.” Thực xin lỗi đã để ngươi đói bụng một ngày. Tiểu Bảo múc một muỗng thức ăn uy đến bên miệng Quỷ ca ca.

Hầu kết Nhiếp Chính giật giật, chóp mũi đều là hương khí thức ăn, bụng của hắn không chịu khống chế phát ra tiếng vang, tiếp đó hắn nghe được một người áy náy nói câu “Thực xin lỗi” . Nhiếp Chính hé miệng, thức ăn ấm nóng rơi vào trong miệng của hắn, hàm thức ăn mang mùi hương của thịt canh, hầu kết Nhiếp Chính lại giật giật.

“Ăn, Quỷ ca ca, ăn.” Tiểu Bảo nhẹ nhàng sờ sờ mặt Quỷ ca ca, nước mắt suýt nữa lại rơi xuống.

Nhiếp Chính khép lại miệng, thật chậm thật chậm nhấm nuốt. Tiểu Bảo không có thúc giục, sau khi Quỷ ca ca ăn hết, cậu lại uy muỗng thứ hai .

Hình phòng yên tĩnh lại vang lên tiếng khóc thấp trầm của một người, bữa cơm này Tiểu Bảo uy thật lâu, Nhiếp Chính ăn cũng thật lâu. Tiếp theo hắn lại ăn đến quả táo hương vị ngọt ngào ngon miệng, cũng biết hài tử đang uy hắn một ngụm cũng đều không có ăn.

Bàn tay nhỏ bé đặt ở trên tóc Quỷ ca ca, Tiểu Bảo một tay mở sách y thuật cẩn thận xem. Nhưng tâm tư của cậu vẫn là có một nửa ở trên người Quỷ ca ca. Lại xem xong một tờ, Tiểu Bảo buông thư, nhẹ gọi: “Ca ca?”

Đầu ngón tay Nhiếp Chính động động, Tiểu Bảo lúc này mới thoáng phóng đại thanh âm hỏi: “Đi ngoài?”

Nhiếp Chính nuốt hai ngụm, khẽ gật gật đầu.

Tiểu Bảo nhẹ nhàng nâng lên đầu Quỷ ca ca, rút ra đùi phải. Cậu phải quay về phòng tìm một cái ống trúc cũ, cho Quỷ ca ca đi ngoài dùng. Trong đôi mắt to quang lượng của Tiểu Bảo là tràn đầy đau lòng, là hồn nhiên, là bảo vệ. Không chút nào ngại bẩn giúp Quỷ ca ca đi ngoài, đổ nước tiểu, rửa sạch ống trúc cũ, Tiểu Bảo lại hỏi: “Còn muốn, không?”

Hàm dưới Nhiếp Chính buộc chặt, lắc lắc đầu.

Tiểu Bảo mỉm cười, quay lại nơi cậu thích ngồi, làm cho Quỷ ca ca một lần nữa gối trên đùi phải mình. Lúc này cậu không có cầm lấy thư, mà là lấy ra dược bình mình thực bảo bối, cậu vẫn do dự có nên hướng sư phó lấy dược hay không. Lấy ra một viên, cậu uy  đến bên miệng Quỷ ca ca: “Dược, đối thân mình, hảo.” Ăn cơm đã nửa canh giờ, có thể uống thuốc đi.

Nhiếp Chính không có một tia do dự liền mở miệng, dược hoàn đắng ngắt bị người nhẹ nhàng bỏ vào miệng. Đầu bị nâng lên, nước được uy vào. Sau đó đầu lại gối lên cái chân nhỏ bé yếu ớt, tiếp theo hắn nghe hài tử nói: “Quỷ ca ca, ngủ, ngủ đi.”

Hô hấp Nhiếp Chính thoáng tạm dừng, mí mắt của hắn động vài cái, sau đó liền không có động tĩnh. Tiểu Bảo lúc này mới một lần nữa cầm lấy thư, nghiêm túc xem lên.

Trí nhớ Tiểu Bảo rất kinh người, điểm này toàn bộ trong Lâm trạch trừ bỏ Lâm Thịnh Chi cùng vài vị phu nhân ra, chỉ sợ ai cũng đều biết. Xem qua một lần thư, Tiểu Bảo đều có thể ghi nhớ đầy đủ. Tuy rằng cậu từ nhỏ mang tàn tật, nhưng ông trời tựa hồ cũng không đành lòng cho hài tử này quá nhiều thống khổ, hắn cho Tiểu Bảo một trí não rất thông minh.

Rất nhanh, bốn quyển sách đều xem xong rồi, Tiểu Bảo cúi đầu, Quỷ ca ca đang ngủ say. Do dự có nên dựng tỉnh Quỷ ca ca hay không, Tiểu Bảo lại luyến tiếc. Quỷ ca ca đã thật lâu thật lâu không có hảo hảo ngủ. Đau lòng sờ sờ mái tóc xám trắng của Quỷ ca ca, Tiểu Bảo nghĩ nghĩ, vẫn là cẩn thận xoay đầu Quỷ ca ca, rút chân ra.

Quỷ ca ca không hề động, hẳn là không có bị cứu tỉnh đi. Tiểu Bảo thả tâm. Tiểu Bối cũng đang ngủ, bất quá ở thời điểm Tiểu Bảo có động tác thì nó liền tỉnh. Sờ sờ tiểu Bối ngủ ở bên người cậu làm cho nó tiếp tục ngủ, Tiểu Bảo lê đùi phải đã run lên từng chút một đi đến cửa mật đạo chui vào, không quên đóng lại tấm ván gỗ.

Mí mắt Nhiếp Chính trong cơn ngủ say giật giật.