Phàm Cốt mang A Mao, Tiểu Bảo cùng tiểu Bối một chiếc xe, Nhiếp Chính, Diệp Địch cùng các A Đột một xe. Xe ngựa mà Phương Du mua đến rất lớn, bên trong cũng thực mềm mại, vừa vặn thích hợp A Mao hình thể lớn cùng Tiểu Bảo bị thương nặng. Diệp Địch xung phong nhận việc điều khiển xe, gặp được đại ca, kích động của hắn không cách nào hình dung.
Có Diệp Địch giúp đỡ, Phàm Cốt thoải mái không ít, Nhiếp Chính cũng có thể giúp Phàm Cốt bôi thuốc cho A Mao và Tiểu Bảo. Tới tối, bọn họ tìm một chỗ nông gia tá túc một đêm, ngày hôm sau trước khi hừng đông liền ra đi. Tiểu Bảo vẫn mơ màng trầm trầm, ngẫu nhiên bán tỉnh lại liền kêu sư phó cùng ca ca, mấy người đau lòng càng không cần phải nói.
Bên trong xe truyền ra vài tiếng ho khan, Phàm Cốt nhanh chóng dừng xe, xoay người xốc lên màn che, vừa vặn nhìn thấy Tiểu Bảo lại ho khan vài cái. Diệp Địch đi theo sau đem xe đuổi tới bên người bọn họ, hỏi: “Sư phó, xảy ra chuyện gì?” Phàm Cốt tiến vào trong xe, sờ sờ cái trán Tiểu Bảo, mi tâm nhíu chặt, lại sốt cao.
Xuất ra mấy khỏa dược uy vào miệng Tiểu Bảo, Phàm Cốt khẽ cắn môi: “Diệp tiểu tử, chúng ta ở trên đường không nghỉ ngơi, cách Phàm cốc còn có hai ngày lộ trình, chúng ta mau một chút thì một ngày rưỡi có thể đến. Chúng ta liền một đường chạy trở về.”
“Hảo.”
A Mao nặng nề điểm đầu, bên kia Nhiếp Chính cũng nói: “Sư phó, không cần quản chúng ta.”
“Diệp tiểu tử, ngươi chiếu cố hảo ca ngươi cùng A Đột, đi!”
“Yên tâm đi!”
Xe ngựa rất nhanh chạy lên, Phàm Cốt dùng sức vun roi. Tiểu Bối ngồi ở bên người Phàm Cốt, thường thường hướng lên trời nhìn xung quanh, sợ còn có điểu theo bọn họ. Trên trời phiêu xuống bông tuyết, bên trong xe có đặt hỏa lò, cũng không lạnh, A Mao đem Tiểu Bảo vòng ở trong lòng mình làm ấm. Người trong lòng một thân đau đớn, nhưng trên mặt lại mang tươi cười ngọt ngào yếu ớt, tựa hồ biết mình được Đại ca ca ôm, chỉ cảm thấy hạnh phúc.
A Mao đem mặt đầy lông dán trên trán Tiểu Bảo, Tiểu Bảo thường thường sẽ vô ý thức cọ cọ. Tìm về Tiểu Bảo, A Mao không chỉ không mãn nguyện, ngược lại càng thêm thương tâm, cũng càng thêm tự trách, là hắn không có bảo vệ tốt Tiểu Bảo. Nụ hôn hèn mọn nhẹ nhàng dừng ở trên trán nóng bỏng của Tiểu Bảo, khóe mắt A Mao có bọt nước, hắn là điềm xấu, Tiểu Bảo là vì gặp hắn mới có thể bị nhiều khổ như thế, hắn không xứng làm Đại ca ca Tiểu Bảo. (hai đứa bây y chan nhau = =||||)
“Ngô…”
Người trong lòng rên rỉ một tiếng, A Mao vội vàng lau khô lệ, cúi đầu nhìn lại. Ánh mắt Tiểu Bảo mở một cái khe, nhưng ý thức vẫn là không rõ, A Mao che đi đôi mắt cậu, làm cho cậu hảo hảo ngủ.
“Ca… Ca…”
A Mao cực nhẹ vỗ vỗ Tiểu Bảo, nói cho nhóc hắn ở trong này.
“Ôm…”
A Mao bọc chặt chăn trên thân hai người.
“Ca… Ca…”
Môi run run hôn lên trán Tiểu Bảo, khóe mắt chảy ra một giọt lệ, a Bảo, không cần bỏ lại Đại ca ca, Đại ca ca nguyện ý dùng mệnh này đến đổi mạng của ngươi.
Trên một chiếc xe ngựa khác, Nhiếp Chính xốc lên một chút màn xe, hỏi: “Nhị đệ, lạnh không? Đại ca đến đánh xe đi, ngươi tiến vào sưởi ấm.”
“Đại ca, ta không lạnh.” Huy động roi ngựa, Diệp Địch quay đầu kéo xuống mành xe, “Đại ca, thương thế của ngươi vừa có chút khởi sắc, cũng đừng để lạnh , ngươi không cần lo lắng cho ta, ta không sợ lạnh.”
“Đừng cường chống đỡ , vết thương của đại ca tốt hơn nhiều.”
“Ta không có cường chống đỡ, ta thực không biết lạnh.”
Hai má Diệp Địch đông lạnh đến đỏ rực , nhưng vì trong lòng là ấm , cho nên hắn cũng không biết lạnh. Lại xốc lên một chút màn xe, nhìn tấm lưng Nhị đệ, trong lòng Nhiếp Chính trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lại đối với người nào đó trong chiếc xe ngựa phía trước dị thường đau lòng. Tiểu Bảo không chỉ đem hắn cứu ra động quỷ, còn đem Nhị đệ cùng Tam đệ đưa đến bên người của hắn, Tiểu Bảo là phúc tinh. Buông mành, Nhiếp Chính từ trong cổ lấy ra một khối ngọc bội thanh thúy, đó là thứ Tiểu Bảo đưa cho hắn . Còn nhớ rõ ngày đó Tiểu Bảo bị thương, khi đó hắn nhìn không thấy, cũng không biết Tiểu Bảo có bị thương nặng hay không, hài tử kia, có thể nào không khiến người đau lòng?
Những chuyện mấy năm nay gặp được, Nhiếp Chính chỉ nói đơn giản với Diệp Địch, sợ lại kích thích hắn phát bệnh. Nghĩ đến thật sự là châm chọc, Lâm Thịnh Chi hại ba huynh đệ bọn họ, nhi tử của gã lại cứu ba huynh đệ bọn họ, Tam đệ nói rất đúng, Lâm Thịnh Chi có thể sinh ra hài tử ngoan như Tiểu Bảo, quả thực là ông trời không có mắt. Không, ông trời vẫn là có mắt , ông trời đem Tiểu Bảo đưa đến trước mặt ba huynh đệ bọn họ. Chính là… cứ như vậy buông tha Lâm Thịnh Chi sao? Võ công của hắn bị phế đi, Vô Nguyệt cũng không giữ được , Diệp Địch công phu lại không tốt, hơn nữa bọn họ hiện tại thương thương, tàn tàn, lại càng không phải là đối thủ của Lâm Thịnh Chi.
Nói quân tử báo thù mười năm không muộn, nhưng mười năm sau, hắn có năng lực khôi phục mấy phần công lực? Cừu của Nhiếp gia, cừu của Tiểu Bảo, không thể không báo, cho dù hắn không báo, Lâm Thịnh Chi một lòng muốn Nhiếp gia đao cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, lại còn có một Phan Linh Tước đối với Vô Nguyệt dây dưa không ngớt. Hai người kia lợi hại như vậy, đều là vì luyện 《 Hải phách chân kinh 》.
Nhiếp Chính gắt gao nắm khối ngọc bội, ánh mắt lóe lóe. Năm đó Quỷ Khốc Tiếu sở dĩ lợi hại như vậy cũng là bởi vì luyện Hải phách chân kinh. Nếu hắn có thể tìm được Hải phách chân kinh, hắn có lẽ có hi vọng báo thù. Ý niệm này mấy ngày nay luôn luôn hiện lên ở trong đầu Nhiếp Chính, nhưng mỗi lần nhìn thấy khối ngọc bội kia của Tiểu Bảo, hắn lại dao động .
Gia gia và cha từng nói qua với hắn, người tu luyện Hải phách chân kinh sẽ chờ nhập ma đạo, không còn là người, biến thành quái vật chỉ biết giết người. Hắn phải biến thành như vậy sao? Đến lúc đó, mặc kệ là huynh đệ hay là Tiểu Bảo cũng sẽ không nhận thức hắn đi. Nhưng đương kim võ lâm, còn có công phu gì có thể cùng Hải phách chân kinh chống lại? Trong lòng Nhiếp Chính thiên nhân giao chiến.
Trời tối, Nhiếp Chính lâm vào trầm tư lại không có phát hiện, mãi cho đến khi Diệp Địch kêu hắn, hắn mới phát hiện đã tối rồi.
Diệp Địch lo lắng hỏi: “Đại ca, ngươi không sao chứ?”
“A, không có, đại ca vừa mới suy nghĩ vài chuyện, xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì, sư phó nói chúng ta ở trên xe ăn, trên đường không ngừng, cục cưng lại nóng lên .”
“Lại nóng lên ?” Nhiếp Chính vừa động, phát hiện mình còn nắm ngọc bội của Tiểu Bảo, hắn đem ngọc bội nhét trở về, nói: “Ta không đói bụng, ngươi nhanh ăn vài thứ.”
“Lấy mấy cái bánh cho ta là được . Đại ca, A Đột liền giao cho ngươi .”
“Yên tâm đi.”
Cầm bánh, Diệp Địch chui ra ngoài tiếp tục đánh xe. Nhiếp Chính không có khẩu vị, hắn đổi dược cho A Đột, oa ở góc xe tiếp tục nghĩ sự kiện kia. Qua không biết bao lâu, xe ngựa đột nhiên ngừng, bên ngoài truyền đến tiếng người, Nhiếp Chính bừng tỉnh, vội vàng hỏi: “Nhị đệ, xảy ra chuyện gì? Là người của Lâm Thịnh Chi đuổi tới?”
“Không phải, hình như là người của sư phó đến .”
Nhiếp Chính xốc lên màn xe vừa nhìn, lập tức cả kinh kêu: “Đại sư huynh! Nhị sư huynh!”
Người tới nhìn thấy hắn, bước nhanh đi tới: “Nhiếp sư đệ, một đường có khỏe không?”
“Ta tốt lắm, các sư huynh là tới đón sư phó sao?”
Giang Hạ nói: “Chúng ta nhận được tin tức của A Đột, nói tìm được Tiểu Bảo rồi, sau đó lại nhận được tin tức nói sư phó mang ngươi cùng A Mao sư đệ đi ra, chúng ta sợ mất dấu các ngươi, liền đuổi trở về. Kết quả chúng ta phát hiện Kiến Trữ trấn đến không ít người giang hồ, bọn họ luôn luôn hỏi thăm A Mao, chúng ta lo lắng là những người làm bị thương A Mao. Sưởng Tu để ta cùng đại sư huynh ở trong này tiếp ứng sư phó, hắn ở trên thôn trấn giám thị những người đó. Không nghĩ tới thật đúng là đón được các ngươi.”
“Giang Hạ, bọn họ có bao nhiêu người?” Phàm Cốt vẻ mặt hàn sương.
Giang Hạ xoay người trả lời: “Ước chừng có ba bốn mươi người. Bọn họ còn vào trong rừng tìm.”
“Hừ! Ta không đi tìm bọn họ tính sổ, bọn họ còn tự mình tìm tới cửa. Văn Đào, Giang Hạ, hai người các ngươi mang bọn họ theo đường nhỏ hồi cốc, sư phó muốn đi hội ngộ bọn chúng.”
Mã Văn Đào khuyên nhủ: “Sư phó, bọn họ chỉ là đang tìm A Mao, cũng không biết Phàm cốc ở trong này, nếu sư phó ra mặt, bọn họ nhất định sẽ phát hiện. Sư phó không bằng hồi cốc trước, chúng ta thả ra tin tức, đem bọn họ dẫn tới nơi khác sau đó mặc sư phó ngài tìm bọn họ trút giận, người thấy thế nào?”
Phàm Cốt nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi nói cũng có đạo lý, tuy nói bọn họ vào không được Phàm cốc, nhưng bọn hắn sẽ quấy nhiễu đến a Bảo, vậy làm cho bọn họ lại thong thả mấy ngày. Qua vài ngày các ngươi đem bọn họ dẫn tới Thang Tuyền trấn đi, sư phó gọi người đi thu thập bọn họ.”
“Hảo.”
Nhiếp Chính nhắc nhở: “Sư huynh, Lâm Thịnh Chi người này tâm tư ác độc, hắn lại luyện Hải phách chân kinh, tâm ngoan thủ lạt, nhớ kỹ không cần bại lộ thân phận của các ngươi, đề phòng hắn trả thù.”
Mã Văn Đào cùng Giang Hạ nói: “Yên tâm đi, chúng ta bình thường đến nơi đây mua bán, bọn họ sẽ không hoài nghi .”
“Các sư huynh bảo trọng.”
“Ngươi cũng bảo trọng.”
Mã Văn Đào cùng Giang Hạ lên ngựa rời đi, bọn họ không có mang thủ hạ cùng nhau lại đây, sự tình liên quan đến bí mật của Phàm cốc, vẫn là càng ít người biết càng tốt.
Hậu sơn Phàm cốc có một đường nhỏ cực kỳ bí ẩn, lúc trước A Mao chính là theo con đường này đem Nhiếp Chính mang vào Phàm cốc . Chạy một đêm đường, lúc tiếp cận giữa trưa, Phàm Cốt cuối cùng đến chân núi nhập cốc. Nơi này không có khói độc, nhưng tràn đầy bụi gai cùng độc trùng, đương nhiên là Phàm Cốt cố ý thả vào.
“A Bảo, chúng ta về nhà . Giá!”
Xe ngựa bắt đầu lên núi, A Mao đem Tiểu Bảo gắt gao hộ vào trong ngực, ổn định thân mình cậu. Tiểu Bảo còn đang ngủ, sốt lui xuống một chút, nhưng vẫn là mơ màng trầm trầm.
Diệp Địch điều khiển xe gắt gao đi theo sau, hai con mắt trừng như lục lạc, tuy rằng hắn thề không hề chạm vào độc, nhưng nhìn thấy đám độc trùng này liền như khất cái thấy được Khiếu hoa kê (gà ăn mày), trong mắt tràn đầy thần sắc “Tham lam” khát vọng. Đầy đất độc trùng độc thảo này, đủ để độc chết Lâm Thịnh Chi cùng Phan Linh Tước một trăm lần! (= =||||)
Nuốt vài ngụm nước miếng, Diệp Địch sợ hãi hỏi: “Đại ca, ta, ta nghĩ, ta còn muốn, phối độc.”
“Ngươi muốn thì đi làm, đại ca đã nói qua, hại người không phải độc, là lòng người.”
“Cảm tạ đại ca!”
Diệp Địch đã bắt đầu ở trong đầu nổi lên phương pháp chế độc.
Lên núi, lại xuống núi, tha một vòng, xe ngựa đứng ở trước một loạt nhà gỗ. Phàm Cốt xuống xe, xốc lên mành: “A Bảo, về nhà , sư phó ôm ngươi trở về.”
A Mao ngồi dậy, hốc mắt phiếm hồng, bọn họ đón Tiểu Bảo trở về. Diệp Địch xuống xe, đỡ đại ca đi ra, các A Đột hô hô kêu nhảy xuống xe.
Thật cẩn thận , như đối đãi oa nhi dễ vỡ đem Tiểu Bảo nhẹ nhàng từ trong xe ôm ra, lão nhãn của Phàm Cốt ướt át, tiểu đồ nhi của hắn đi ra ngoài một chuyến, lại là lấy bộ dáng này trở về.
Nhiếp Chính chống hai trượng, Diệp Địch lại đem A Mao cõng ra, ba người theo Phàm Cốt vào phòng, nhìn hắn đem Tiểu Bảo đặt ở trên giường. Phàm Cốt cuồn cuộn nổi lên tay áo, cố không quản mệt mỏi nói: “Các ngươi chiếu cố a Bảo, ta đi phối dược. A Mao, ngươi về phòng nằm đi.”
A Mao nặng nề lắc đầu, hắn muốn bồi ở bên người a Bảo.
“Diệp tiểu tử, nơi này liền giao cho ngươi .”
Không miễn cưỡng A Mao, Phàm Cốt vội vàng rời đi, một đầu chui vào dược ốc.
Ba vị ca ca ở bên giường ngồi xuống, ba cánh tay nhẹ nhàng cầm tay Tiểu Bảo, tâm ở giờ khắc này, mới xem như trở về vị trí cũ .