Bảo Bối

Chương 37

CHƯƠNG 37:

Một tay chống đỡ thân cây, Tiểu Bảo cố gắng kiễng mũi chân hướng dưới triền núi mà nhìn, nhìn hơn nửa ngày, vẫn là giống như mỗi một ngày trước đó, cậu thất vọng hạ xuống chân, Mỹ nhân ca ca hôm nay cũng không trở lại. Nửa năm, Tiểu Bảo mỗi ngày đều ở trong này nhìn ra xa, hy vọng Mỹ nhân ca ca có một ngày có thể trở về.

Phía sau truyền đến tiếng mở cửa, Tiểu Bảo lập tức xoay người, khuôn mặt nhỏ nhắn lo lắng được thay bằng tươi cười. Người mở cửa vừa thấy cậu đứng ở nơi đó, trong lòng biết nó đang làm cái gì, cái gì cũng đều không hỏi, mà là hỏi: “A bảo, sư huynh ngươi đâu?”

Tiểu Bảo đi đi qua, nhuyễn nhu nói: “Đại ca ca, đi trồng rau.” Đi đến trước mặt sư phó, giúp sư phó lấy qua hòm thuốc.

“A Bảo, ngươi hãy đi trước, sư phó còn phải quay lại lấy mấy bình dược.”

“Hảo.”

Xách hòm thuốc cũng không nặng, Tiểu Bảo khập khiễng đi vào mộc ốc của Quỷ ca ca. Đến Phàm cốc đã bốn tháng , chiều cao của Tiểu Bảo vẫn không có gì biến hóa, thoáng có chút thịt, nhưng vẫn còn gầy đến khiến người đau lòng. Chuyện làm Phàm Cốt lo lắng nhất là hắc ban trên mặt Tiểu Bảo đã lan qua hơn phân nửa khuôn mặt. Ngày đầu cùng mười lăm hàng tháng Tiểu Bảo cũng càng ngày càng đau, mười ngày trước Tiểu Bảo phát tác làm Phàm Cốt suýt nữa đã không quản nhiều, trước dừng cơn đau của Tiểu Bảo rồi nói sau, chính là cuối cùng xuất phát từ suy tính nào đó, hắn vẫn là nhẫn xuống.

“Quỷ ca ca.” Đem hòm thuốc phóng tới trên ngăn tủ đầu giường, Tiểu Bảo bổ nhào vào trên người Quỷ ca ca. Nhiếp Chính khi nghe thấy tiếng bước chân độc hữu của Tiểu Bảo liền nở nụ cười. Hắn theo thói quen đem mặt dán qua, một cái hôn mềm dừng ở trên mặt hắn, tiếp theo một đôi tay nhỏ bé đồng dạng mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve tứ chi của hắn, hỏi: “Quỷ ca ca, đau không?”

“Không đau, một chút cũng không đau.” Trước sau như một trả lời.

Hai tháng trước gân cốt tứ chi Nhiếp Chính toàn bộ bị bẻ đoạn lại một lần nữa khôi phục gân mạch, may mắn y thuật Phàm Cốt cao siêu cùng với Tiểu Bảo và A Mao cẩn thận chiếu cố, tứ chi của hắn đã có thể sử lực , chính là còn chưa thể xuống giường đi lại. Nhưng hắn có thể thoải mái mà đụng đến tay Tiểu Bảo, nắm lấy, giống như bây giờ.

Trên mắt vẫn đang quấn bạch bố, Nhiếp Chính đã được thượng dược cẩn thận sờ qua cổ tay cùng cánh tay Tiểu Bảo, sờ tiếp lên mặt nhóc, đau lòng nói: “Còn gầy, thân mình còn đau?” Lần này Tiểu Bảo đau ước chừng hai ngày, làm hắn sợ hãi.

“Không đau.” Lúm đồng tiền nơi khóe miệng Tiểu Bảo hãm sâu, tràn đầy chờ mong sờ lên mắt Quỷ ca ca, nghĩ xem Quỷ ca ca lúc nào mới có thể nhìn thấy a?

Đè lại tay Tiểu Bảo đang dán lên hai mắt của mình, Nhiếp Chính cười nói: “Quỷ ca ca cũng thực mong chờ, mong muốn nhìn thấy bộ dáng Tiểu Bảo của chúng ta.” Bàn tay nhỏ bé trong đại chưởng run rẩy, Nhiếp Chính nâng cánh tay đem người ôm vào trong lòng, cằm nhẹ cọ đầu Tiểu Bảo, hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Không muốn cho Quỷ ca ca nhìn thấy?”

Cổ họng Nhiếp Chính sau khi đi vào Phàm cốc một tháng liền trị khỏi, chỉ là Tiểu Bảo nói chuyện vẫn không thông thuận, dù sao cũng là tật từ trong bụng mẹ, Phàm Cốt cũng không có biện pháp.

Oa ở trong lòng Quỷ ca ca, Tiểu Bảo cúi đầu nói: “Khó coi.” Mặt của cậu đen hơn phân nửa, khó coi.

Nhiếp Chính nhẹ nhàng nở nụ cười, ở đỉnh đầu Tiểu Bảo ấn tiếp cái hôn, nói: “Sao lại khó coi? Tiểu Bảo của Quỷ ca ca là hài tử dễ nhìn nhất trên đời.”

Thanh âm nhu nhuyễn, tự ti lại vang lên: “Không, dễ nhìn.”

“Dễ nhìn hay không phải để Quỷ ca ca xem xong lại kết luận.” Nếu Tiểu Bảo khó coi, vậy trên đời sẽ không có người dễ nhìn. Nghe được tiếng bước chân sư phó, Nhiếp Chính buông ra Tiểu Bảo.

Tiến vào phòng liền nhìn thấy Tiểu Bảo từ trong lòng Nhiếp Chính rời khỏi, Phàm Cốt nói: “A Bảo, ngươi đi tìm sư huynh ngươi hoặc là đi tìm tiểu Bối chơi đi.” Tiểu đồ nhi này của hắn vừa thấy vết thương trên người Nhiếp Chính liền tự trách.

Tiểu Bảo lắc đầu: “Ta giúp, sư phó.”

“Nơi này của Sư phó không cần ngươi hỗ trợ, ngươi đi chơi đi. Thời gian này đọc sách cũng mệt mỏi, đi ra ngoài hít thở không khí.” Phàm Cốt kéo qua Tiểu Bảo đem nó đẩy ra cửa, Tiểu Bảo không muốn đi, quay đầu nhìn sư phó, trong đôi mắt to là khẩn cầu.

“Đi đi, không cần ở trong này vướng chân vướng tay . Đi xem rau của sư huynh ngươi như thế nào .” Đem người đẩy dời đi, Phàm Cốt trực tiếp đóng cửa lại.

“Sư phó…” Tiểu Bảo gõ cửa, cậu muốn nhìn vết thương của Quỷ ca ca chuyển biến thế nào .

“Đi đi đi, đừng quấy nhiễu sư phó.” Phàm Cốt quyết tâm không ra cửa.

Thở dài, Tiểu Bảo ở ngoài cửa đứng trong chốc lát, lúc này mới xoay người đi tìm Đại ca ca.

Nghe được Tiểu Bảo đi xa , Phàm Cốt lúc này mới cởi xiêm y Nhiếp Chính xem xét tình huống khôi phục tứ chi của hắn. Ba ngày bẻ gãy xương Nhiếp Chính, Tiểu Bảo liền ở ngoài phòng khóc ba ngày. Sau đến mặc kệ Phàm Cốt khuyên thế nào, cho dù là xuất ra uy nghiêm sư phó, Tiểu Bảo cũng kiên trì muốn đích thân chiếu cố Quỷ ca ca. Ở nửa tháng Nhiếp Chính hôn mê, Tiểu Bảo cũng khóc nửa tháng, chiếu cố nửa tháng, nguyên bản dưỡng ra một chút thịt cũng đều không còn. Một lần kia, Phàm Cốt cuối cùng kiến thức đến tiểu đồ nhi của hắn có bao nhiêu cố chấp. Hoàn hảo có A Mao, bằng không Tiểu Bảo tuyệt đối sẽ mệt đến bệnh.

Sau khi Nhiếp Chính tỉnh lại, Phàm Cốt mỗi ngày quăng cho Tiểu Bảo hơn mười quyển sách làm cho nó xem, không bao giờ cho nó chiếu cố Nhiếp Chính nữa. A Mao lại dựng thêm ba gian nhà gỗ, một gian cho Nhiếp Chính dưỡng thương, gian cũ cho bản thân mình; một gian lưu cho Lam Vô Nguyệt có thể trở về trụ; một gian còn lại là chuyên môn cho Tiểu Bảo, làm cho cậu có thể ở mộc ốc thư thư phục phục đọc sách, theo sư phó học y. Phàm Cốt, A Mao cùng Nhiếp Chính đều lo lắng Tiểu Bảo trụ một mình, cho nên Tiểu Bảo buổi tối vẫn là cùng sư phó ngủ.

Tiểu Bảo thực thông minh, Phàm Cốt cũng không quản Tiểu Bảo có thể lý giải hay không, không đắn đo đem sở học của mình không hề giữ lại truyền thụ cho Tiểu Bảo. Bất quá Tiểu Bảo không có làm cho hắn thất vọng, trong hai tháng liền đem dược thư trân quý của hắn đều xem xong rồi, hiện tại đã có thể chẩn đoán những bệnh đơn giản như phong hàn.

Cảm giác được sư phó ở trên người của hắn châm cứu, Nhiếp Chính hỏi: “Sư phó, thời gian phát tác Tiểu Bảo biến dài, vẫn tra không ra là tật bệnh gì sao?”

Phàm Cốt bĩu môi, nói: “Tật bệnh này của nó phải đợi nó lại lớn lên một chút mới có thể chuyển tốt. Ngươi đừng quan tâm nó , ngươi sớm hảo một chút, Tiểu Bảo cũng không tất lại lo lắng cho ngươi.”

Nhiếp Chính tự trách nói: “Là ta vô dụng, liên lụy Tiểu Bảo.”

Chính ngươi biết là tốt rồi. Phàm Cốt ở trong lòng nghĩ. Trên tay càng không ngừng đem một cây căn ngân châm đâm vào huyệt đạo và tứ chi Nhiếp Chính. Gân cốt Nhiếp Chính khôi phục không tệ, qua ba hay năm năm hơn cuộc sống là không thành vấn đề , chính là không thể làm việc nặng, cũng đừng nghĩ đến luyện võ. Hạ xuống một cây châm cuối cùng, Phàm Cốt mở miệng: “Lam Vô Nguyệt vừa đi bốn tháng, một chút âm tín đều không có. Nghe sư phó khuyên một câu, báo thù là thanh kiếm hai lưỡi, người sống mới là quan trọng nhất. Nếu Lam Vô Nguyệt có thể tìm được Nhị đệ ngươi, hai người bình an trở về, các ngươi ngay tại Phàm cốc tĩnh tĩnh tâm tâm trụ đi, đừng nghĩ đến báo thù . Nhân làm thiên xem, Lâm Thịnh Chi làm nhiều việc ác, rồi cũng sẽ gặp báo ứng. Lam Vô Nguyệt đi bốn tháng, Tiểu Bảo mỗi ngày đều ngóng y trở về, ngươi nếu vẫn là không bỏ xuống được tâm báo thù, Tiểu Bảo xem như là uổng phí vì ngươi ăn nhiều khổ như thế.”

Nhiếp Chính lặng yên không nói, Phàm Cốt biết khiến gã buông tha cho báo thù là khó xử gã, nhưng vì tiểu đồ nhi hắn vẫn là muốn tận lực khuyên người này buông tha cừu hận. Lau tay, Phàm Cốt đi tháo bạch bố trên mắt Nhiếp Chính, chợt nghe Nhiếp Chính nói: “Sư phó, mấy tháng này ta nghĩ rất nhiều. Ta đã là người chết qua một lần, chỉ cần Tam đệ có thể tìm được tung tích Nhị đệ, ta sẽ khuyên bọn họ ở lại trong cốc. Sư phó ngài nói rất đúng, người sống so với cái gì đều cường hơn, hơn nữa mệnh này của ta là Tiểu Bảo cứu trở về , ta không thể phá hư.”

Tay Phàm Cốt dừng lại, mắt lộ ra kinh ngạc, tiếp theo nói: “Không sai không sai, ngươi có thể suy nghĩ cẩn thận đạo lý này sư phó ta thật sự là cao hứng.”

Nhiếp Chính thản nhiên nói: “Tiểu Bảo lúc này phát bệnh, nghe nhóc kêu đau, ta lại bất lực. Lúc trước, ta nghĩ rằng chính mình sẽ như vậy mà chết đi , Tiểu Bảo lại xuất hiện ở trước mặt ta. Nhóc tình nguyện chính mình đói bụng, cũng muốn uy ta ăn no. Ta từng hoài nghi qua dụng tâm của nhóc, nghĩ rằng nhóc là do Lâm Thịnh Chi phái tới , là muốn lấy được tín nhiệm của ta hỏi ra tung tích Nhiếp gia đao. Nhưng Tiểu Bảo không có hỏi ta về Nhiếp gia đao , ngay cả ta là ai cũng chưa từng hỏi qua.”

Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Tiểu Bảo đem ta cứu ra Diêm La điện, mang ta tìm được sư phó, ân tình ta nợ nhóc kiếp sau dù là làm trâu làm ngựa cũng không trả nổi. Hơn nữa nếu không phải Tiểu Bảo, ta cũng sẽ không gặp được Tam đệ, Tiểu Bảo là quý nhân của ta. Nhóc vì ta làm nhiều như vậy, ta lại cái gì cũng đều không giúp được nhóc. Dù là đau, cũng đều không thể vì nhóc chia sẻ một phần. Sư phó, chờ ta tốt lắm, ta muốn hảo hảo chiếu cố Tiểu Bảo, không bao giờ làm cho nhóc chịu khổ chịu vất vả, không cho nhóc lại khóc.”

Phàm Cốt nhịn không được cười to nói: “Không sai không sai, sư phó không có nhìn nhầm, oa nhi ngươi không tồi, so với tiểu tử Lam Vô Nguyệt kia còn minh bạch hơn. Ngươi phải nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay, phải chiếu cố Tiểu Bảo, không cho nó chịu khổ, không cho nó khóc. Ngươi nếu làm không được, đừng trách sư phó ta đối với ngươi không khách khí.”

Nhiếp Chính cười nhẹ, nói: “Ta không thể làm cho Tiểu Bảo vô công kêu ta một tiếng ‘Ca ca’ .” Tiếp đó hắn cười khổ, “Hiện tại nghe không được Tiểu Bảo gọi ‘Quỷ ca ca’, trong lòng ta liền không hưng trí.”

“Này là được rồi.” Phàm Cốt buông xuống một nửa tâm, do dự có nên nói cho Nhiếp Chính sự kiện kia hay không.

Cẩn thận kiểm tra ánh mắt Nhiếp Chính, tâm tình Phàm Cốt dị thường hảo. Lại vì Nhiếp Chính thượng dược, một lần nữa bịt kín bạch bố, hắn nói: “Khôi phục không tệ, cũng may Nhị đệ ngươi trước kia thường thường uy ngươi ăn độc, mười phần độc dược đối với ngươi chỉ có ba phần độc tính, bằng không dù là thần tiên trên đời cũng không thể nào cứu được ánh mắt ngươi.”

“Sư phó?!” Nhiếp Chính vừa nghe sửng sốt, lời sư phó có ý gì!

“Ha ha ha, ” Phàm Cốt cao hứng vuốt vuốt râu, “Ánh mắt này của ngươi a, nhiều nhất nửa tháng là có thể nhìn thấy ánh sáng.”

Nhiếp Chính mở lớn miệng, hô hấp dồn dập, không thể tin được điều mình nghe thấy.

“A Bảo của chúng ta là bảo bối, có nó ở đây, mắt của ngươi sớm hay muộn cũng sẽ hoàn toàn khôi phục .” Đem hai khỏa dược hoàn ném vào miệng Nhiếp Chính, Phàm Cốt cười to ly khai. Có A Bảo của hắn ở đây, đừng nói là ánh mắt có thể nhìn thấy, ngay cả khôi phục võ công đều không thành vấn đề. Bất quá, chuyện này vẫn là phải cẩn thận cẩn thận, ngẫm ngẫm lại, ngẫm ngẫm lại.

Dược hoàn đắng miệng lúc này so với mật đường còn ngọt hơn, ngậm dược hoàn, Nhiếp Chính càng không ngừng ở trên mắt sờ tới sờ lui, hắn có thể thấy được? Hắn có thể thấy được? Ý niệm duy nhất trong đầu chính là khi mở mắt ra muốn đầu tiên nhìn thấy Tiểu Bảo, Tiểu Bảo của hắn nhất định là oa nhi đáng yêu nhất trên đời như trong tưởng tượng của hắn.

………….

Ngồi ở trên tảng đá bên vườn, Tiểu Bảo vài lần muốn xuống dưới giúp Đại ca ca hái rau đều bị Đại ca ca cản lại. A Mao đem Tiểu Bảo trở thành bảo bối, cái gì cũng không cho cậu làm. Càng đừng nói Tiểu Bảo lần trước thân mình đau hai ngày, A Mao còn kém chút đem Tiểu Bảo cung lên (thờ phụng = =).

“Đại ca ca, uống nước.” Nhìn thấy trên đầu Đại ca ca xuất mồ hôi , Tiểu Bảo cầm lấy ống trúc trong tay. A Mao thẳng nâng thắt lưng đến, xích chân đi đến trước mặt Tiểu Bảo, ngồi xổm xuống vươn tay đi tiếp ống trúc.

Thấy trên tay Đại ca ca tất cả đều là bùn đất, Tiểu Bảo lắc đầu, trực tiếp đem ống trúc uy đến bên miệng hắn. Trên mặt tràn đầy mao của A Mao lộ ra tươi cười rõ ràng, hắn mở lớn miệng, đem toàn bộ nước Tiểu Bảo uy vào uống vào trong bụng, một giọt cũng không lãng phí.

Uống xong nước, A Mao nhiệt tình mười phần trở lại tiếp tục hái rau, hái dược thảo. Bận việc cả ngày, nên đi làm cơm trưa , A Mao đi đến bên suối nước rửa tay chân, mang hài, ôm Tiểu Bảo trở về.

“Đại ca ca, tự mình đi.” Tiểu Bảo muốn xuống dưới, Đại ca ca mệt mỏi.

A Mao lắc đầu, ôm chặt Tiểu Bảo. Đùi phải Tiểu Bảo đi nhiều sẽ đau, hắn mới không làm cho Tiểu Bảo đau ni.

Lúm đồng tiền nơi khóe miệng hãm sâu, Tiểu Bảo vòng chặt cổ đại ca ca, nhịn không được ngay ở trên mặt Đại ca ca hôn một cái, cảm tạ Đại ca ca thương cậu. Ngay khi miệng Tiểu Bảo đụng tới mặt A Mao, thân mình A Mao nháy mắt cứng ngắc. Đến khi Tiểu Bảo cười rời khỏi, dưới chân A Mao đột nhiên sinh phong, trong chớp mắt liền về tới chỗ ở. Đem Tiểu Bảo đầy vẻ mặt nghi hoặc “Quăng” ở trong sân, A Mao vọt vào trong mộc ốc của mình mạnh mẽ đóng cửa lại.

“A Bảo? Xảy ra chuyện gì?” Nghe được động tĩnh Phàm Cốt đi ra hỏi, Tiểu Bảo kinh ngạc lắc đầu, nhìn cửa phòng Đại ca ca mà phát hồ đồ, cậu cũng không biết Đại ca ca xảy ra chuyện gì.

“Tiểu Bảo.” Vừa nghe Tiểu Bảo đã trở lại, Nhiếp Chính ở trong phòng kêu, Tiểu Bảo mang theo khó hiểu đối với Đại ca ca tiến vào mộc ốc Quỷ ca ca. Vào phòng, cậu chợt nghe Quỷ ca ca nói: “Tiểu Bảo, sư phó nói mắt ca ca thêm nửa tháng nữa là có thể nhìn thấy ánh sáng.”

Tiểu Bảo chớp chớp mắt, tiếp đó vọt tới bên giường ôm lấy Quỷ ca ca, nước mắt tràn mi: “Quỷ ca ca! Ca ca!” Thật tốt quá! Thật tốt quá!

Đem Tiểu Bảo ôm vào trong ngực, mặc đối phương cao hứng hôn lên mặt hắn, hắn cũng đồng dạng kích động nói: “Quỷ ca ca chờ không kịp , chờ không kịp muốn nhìn Tiểu Bảo của ta .”

Động tác của Tiểu Bảo chợt dừng lại, dúi đầu vào sau gáy Quỷ ca ca, lời nói lộ ra bất an: “Không, dễ nhìn.”

“Dễ nhìn, sao lại khó coi?” Nhiếp Chính đã từ nơi của sư phó nghe được Tiểu Bảo vì sao lại suy nghĩ như thế. Hắn sờ lên má phải Tiểu Bảo, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, ” Tiểu Bảo của Quỷ ca ca, không người nào có thể so sánh.”

Ôm chặt Quỷ ca ca, lòng tràn đầy vui sướng của Tiểu Bảo biến thành bất an, cậu, khó coi.

Ngồi dưới đất, dựa vào cửa gỗ, A Mao một tay gắt gao ô nơi vừa mới bị Tiểu Bảo hôn qua, da mặt bao trùm dưới bộ lông hắc hắc lần đầu tiên xuất hiện sắc đỏ. Lớn như thế, đây là lần đầu tiên A Mao được người hôn, lại còn là được sư đệ đáng yêu nhất của hắn hôn, A Mao ngây ngốc nhếch môi, không tiếng động nở nụ cười.

“A Mao, nên nấu cơm .” Phàm Cốt ở trong sân kêu.

A Mao nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên mở cửa, thấp đầu vội vàng vọt vào trù phòng nấu cơm. Giữa trưa hôm nay phải làm thức ăn ngon chút, cho Tiểu Bảo bổ thân mình.

………………..

Phàm Cốt không biết giữa hai đồ đệ của hắn đã xảy ra cái gì, hắn chỉ cảm thấy bữa cơm giữa trưa này thực ngon miệng, A Mao cũng thực dụng tâm, một cái kính gắp rau cho hắn cùng Tiểu Bảo. Đương nhiên, Tiểu Bảo cũng sẽ gắp cho hắn cùng A Mao. Nhìn hai đồ đệ hiếu thuận như thế, Phàm Cốt rất thích.

Ăn xong cơm, Phàm Cốt hướng A Mao nói: “Trời lạnh, áo bông Tiểu Bảo mang đến đều cũ , ngươi ngày mai mang Tiểu Bảo đi trấn trên mua mấy thân xiêm y thích hợp, cũng mua cho Nhiếp Chính hai thân. Còn có bố và bông, làm hai sàng đan. Cái khác ngươi xem còn muốn mua gì thì tự mình đi nhìn.”

A Mao dùng sức gật đầu. Phàm cốc tuy nói bốn mùa như xuân, nhưng hàng năm mười hai tháng cũng sẽ có một tháng lạnh, Tiểu Bảo thân mình đơn bạc, sẽ bị đông lạnh .

Vừa nghe đến phải đi mua đồ, Tiểu Bảo còn chưa có ăn xong lập tức buông chiếc đũa đứng lên, nói câu “Đợi chút” liền bỏ chạy đi ra ngoài. Phàm Cốt cùng A Mao buồn bực nhìn về phía cửa, không biết hài tử này xảy ra chuyện gì. Không có chờ quá lâu, Tiểu Bảo kích động trở lại, trên tay ôm một đống bạc trắng, Phàm Cốt nhìn mà choáng váng đầu.

Đem bạc toàn bộ đặt trước mặt Đại ca ca, Tiểu Bảo cười ha hả nói: “Đại ca ca, cho.” Nếu không phải vừa mới rồi sư phó nhắc đến, cậu đều đã quên cậu còn có bạc ni.

Phàm Cốt tò mò hỏi: “A Bảo, bạc này của ngươi từ đâu có?”

Tiểu Bảo nhu nhuyễn trả lời: ” Lúc đi, cha nương, Nhị nương, cho .” Cậu đã nói cho sư phó chuyện cậu nhận thức Cung sư phó Cung sư nương làm cha nương.

Phàm Cốt đối với bạc không có khái niệm, bình thường cần mua cái gì đều là kêu A Mao đem mấy thứ trong cốc xuất ra đi đổi bạc rồi mua. Bất quá tiểu đồ nhi hào phóng như thế, hắn đương nhiên là thật cao hứng, lập tức hướng A Mao nói: “Sáng mai ăn cơm xong ngươi liền mang Tiểu Bảo xuất cốc, không cần hái thuốc đổi bạc, sớm một chút trở về.”

A Mao đem bạc thu hảo, thật mạnh gật đầu. Nhìn thấy mình có thể giúp sư phó và Đại ca ca, Tiểu Bảo một hơi ăn hai chén cơm. (chả có tí liên quan = =||||)

……………

Ngày hôm sau ăn xong điểm tâm, cùng Quỷ ca ca nói một tiếng, Tiểu Bảo liền theo Đại ca ca xuất cốc. Ngồi trên xe ngựa lúc trước mang đến, Tiểu Bảo bốn tháng qua lần đầu tiên xuất cốc. Không có quá nhiều hưng phấn, chỉ lo ở trong lòng tính toán mua cái gì cho Quỷ ca ca, Đại ca ca cùng sư phó. Theo đường nhỏ bí ẩn trong Phàm cốc đi ra ngoài, A Mao phóng xe ngựa đi qua bình chướng tràn ngập khói độc, mang Tiểu Bảo đi trấn trên. Người trấn trên đều sợ A Mao, cho nên A Mao mỗi lần ra ngoài đều sẽ mang đâu mạo; mặt Tiểu Bảo đen, cậu cũng muốn đội đâu mạo, bất quá lại không đội, bởi vì Đại ca ca không thích cậu mang.

Vừa ra địa giới Phàm cốc, Tiểu Bảo chợt nghe thấy bầy điểu trong rừng líu ríu xướng ca. Tiểu Bối ngồi ở đỉnh xe cắn trái cây, hướng tới đám điểu đang xoay quanh ở trên đầu nó vung nắm tay, tựa hồ là ngại chúng nó quá ầm ỹ . Còn ở trong rừng, Tiểu Bảo an tâm ngồi ở trước xe, vui vẻ nhìn tiểu điểu dừng ở trước mặt, cậu vươn tay sờ sờ đầu nó, tiểu điểu lại mổ cậu một ngụm.

“A!” Hô nhỏ một tiếng, thu hồi tay, nhìn ra ngón tay xuất huyết, Tiểu Bảo ở trên xiêm y lau lau. Một bàn tay to huy lại, đem con chim mổ bị thương Tiểu Bảo đuổi đi. Ngẩng đầu, thấy Đại ca ca tức giận, Tiểu Bảo cười lắc đầu: “Không đau không đau.” Kéo qua tay Tiểu Bảo, nhìn ngón tay xuất huyết, đại mao sinh khí, nếu không phải có Tiểu Bảo, hắn nhất định đem con chim kia đánh rớt xuống đem uy  xà.

“Đại ca ca, không đau.”

Từ trong lòng lấy ra dược trị thương không rời thân sát cho Tiểu Bảo, A Mao ngẩng đầu nhìn nhìn mấy con chim ở trên đỉnh đầu bọn họ bay tới bay lui, trong lòng ẩn ẩn nổi lên bất an, nhưng hắn lại không rõ vì sao lại bất an.

Đem Tiểu Bảo đẩy mạnh vào bên trong xe, làm cho cậu không cần đi ra, A Mao nhanh hơn cước bộ, vẫn là nhanh mua liền sớm một chút trở về đi. Hắn không có phát hiện, con chim vừa rồi mổ thương Tiểu Bảo đã cực nhanh bay đi .

Ước chừng một khắc sau, một nơi trong Kiến Trữ trấn bay ra hơn mười con bồ câu, trên chân bồ câu đều buộc một bức tín, trên tín viết rõ : Lâm Tử Ngạn, đã tìm được, tốc tốc chạy tới Kiến Trữ trấn.