Bảo Bối Xin Lỗi Anh Đến Muộn Rồi

Chương 20: 20 Sở Kiến Quốc


Hạo Hiên sau khi xử lý việc riêng của mình xong thì anh phải về công ty để làm việc.

Lần này anh về nước mục đích chính là cứu giúp Trình An Nhã nhưng song song với đấy là phải giải quyết việc ở công ty.

Ngồi trong phòng làm việc anh vừa bấm máy tính vừa viết rất chăm chú, lúc này Mike gõ cửa bước vào.
- " Sếp, đã hoàn tất thu mua được 20 phần trăm cổ phần từ các cổ đông khác của Sở Thị.

Hiện tại thì anh là một trong những cổ đông lớn ở Sở Thị, hiện tại Sở Kiều Yến nắm trong tay 35 cổ phần vậy nên anh ta giữ chức lớn nhất trong công ty.

Chỉ cần các cổ đông khác bỏ phiếu bầu đồng ý loại bỏ Sở Kiều Yến thì anh ta sẽ rớt đài "
- " Người sở hữu cổ phần nhiều thứ hai ở Sở Thị là ai? " Dạ Hạo Hên vừa xem tài liệu vừa hỏi.
- " Là Sở Kiến Quốc, chú của Sở Kiều Yến.

Anh ta là chú út trong nhà vậy nên chỉ mới 30 tuổi đã giữ chức vụ phó tổng giám đốc, là một người có thực lực và tham vọng " Mike thành thục đáp lại.
- " Tôi muốn gặp anh ta, cậu đi liên lạc rồi sắp xếp đi.


À phải rồi cậu đi tìm cho tôi một bác sĩ tâm lí giỏi "
- " Vâng thưa sếp "Mike gật đầu sau đó rời khỏi phòng.
Tập Đoàn Sở Thị.
- " Sở Tổng, các cổ đông nhỏ khác họ đã bán hết cố phần của mình cho một người khác có tên là Leon.

Hiện tại Leon vẫn chưa có thông tin gì về người này, Leon bây giờ là một trong số các cổ đông lớn.

Các cổ đông khác đang rục rịch muốn tổ chức một cuộc hội nghị bầu lại một tổng giám đốc khác.

"
- " Khốn kiếp các lão già thối " Sở Kiều Yến tức điên lên, hắn dùng tay đẩy hết đồ trên bàn xuống rơi loạn xạ.

Hắn tức đến đỏ mặt, không hiểu sao dạo này lại xui xẻo đến thế.
Làm sảy mất Trình An Nhã, Lý Hào phản bội còn việc làm ăn cứ luôn xảy ra vấn đề và tình cảm của hắn đối với Hi Hoa lại ngày một khác đi mà bây giờ lại cộng thêm việc này làm hắn rất tức giận.

Mắt đỏ lên còn hiện các tia máu, thư kí nhìn thấy cũng sợ.
Nhà hàng.
- " Tôi nghĩ nên bãi nhiệm chức tổng giám đốc của Sở Kiều Yến đi, từ lúc ba mẹ cậu ta mất thì việc làm ăn cũng đi xuống dốc.

Căn bản là không có thực lực mà chỉ dựa vào Chủ Tịch Sở, bây giờ ông ấy không còn nên cậu ta vốn chẳng còn làm được việc gì " Một người đàn ông mặc vest ngồi trên bàn ăn mà nói.
- " Đúng tôi thấy ông nói có lý, Sở Kiều Yến cậu ta rất bá đạo luôn ỷ lại.

Mới đây cậu ta đã đưa ra quyết định sai làm công ty lỗ rất nhiều tiền " Một người khác cũng lên tiếng.
- " Vương tổng, Hà tổng hai chú bình tĩnh chuyện gì cũng có cách giải quyết.

Sở Kiều Yến cậu ấy cũng chỉ nhất thời làm sai việc, hãy cho cậu ấy cơ hội sửa sai một lần " Sở Kiến Quốc ngồi ở giữa nghe các vị cổ đông khác nói chuyện chê trách đứa cháu của mình nên anh cũng có chút trách nhiệm nên giản hòa.
- " Tôi thấy như vầy, hiện tại Sở Kiều Yến đã không còn đủ thực lực để quản lý công ty nữa vậy nên hãy bầu ra một người mới lên đảm nhiệm chức trách lớn lao đấy mà người tôi muốn đề cử là Sở Kiến Quốc " Vương tổng nói.
- " Ừm, tôi cũng thấy vậy "
- " Sở Kiến Quốc rất có thực lực, tôi nghĩ nếu cậu lên làm tổng giám đốc thì sẽ giúp công ty thu về nhiều lợi nhuận hơn chúng tôi cũng nhận được nhiều phúc lợi hơn "

- " Chuyện này...thôi cứ bàn bạc từ từ.

Thức ăn cũng đã đưa lên mình mau dùng bữa thôi " Sở Kiến Quốc cười nhẹ đáp lễ.
Anh là một người giỏi có thực lực, với vị trí Tổng Giám Đốc anh cũng từng nghĩ qua và mơ tưởng đến nó.

Nhưng người anh trai đã chết của anh lại để chức vụ đấy cho cháu trai của mình vậy nên anh đành buông bỏ, nhưng từ ngày anh chị dâu mất thì đứa cháu trai này làm việc ngày càng đi xuống dốc luôn làm theo í mình nên gây ra nhiều tổn thất, với cái tính háu thắng nên rất dễ bị kích động.

Anh cũng cảm thấy bất mãn với đứa cháu trai này.
__
Bệnh viện
Dạ Hạo Hiên tay cầm bịch bánh đi trên hành lang của bệnh viện tiến gần tới phòng thì nghe tiếng la hét chói tai của Trình An Nhã, anh nghe vậy liền lo lắng nhanh chân chạy vào phòng.

Thấy phòng mở điện sáng trưng còn Trình An Nhã đã không còn đeo bịt mắt còn vài nhân viên y tá xung quanh thì bối rối không biết làm gì.

Đồ vật xung quanh bị đổ vỡ lung tung.
- " Các cô còn đứng đấy nhìn, mau tắt hết đèn đi cho tôi.

" Dạ Hạo Hiên quát lên, rồi nhanh chóng lấy sợi vải đen rơi dưới sàn đi đến ôm cô lại trấn an
- " Hạo Hiên...Hạo Hiên " Cô run rẩy vì sợ hãi mồ hôi chảy nhiễu nhại.
- " không sao, có anh đây rồi Nhã Nhã em bình tĩnh nhé...đừng sợ " Anh vỗ nhẹ vai cô trấn an rồi từ từ đeo lại bịt mắt cho cô, sau đó để cô nằm xuống giường.

Các y tá sau khi tắt đèn xong nhanh chóng thu dọn đồ đạc xung quanh sau đó liền ra ngoài đứng, khi nãy họ bị anh quát một cái liền mất hồn sợ sệt.

Họ còn ớn lạnh cái ánh mắt lạnh lùng tức giận kia của Dạ Hạo Hiên.
Dạ Hạo Hiên nắm tay cô một hồi lâu thì cô cũng ngủ thiếp đi, lúc này quản gia Lý bước vào.
- " Trình tiểu thư không sao chứ? "
- " Không sao, chỉ là hoảng sợ một chút thôi.

Chú chăm sóc cô ấy giúp cháu " Nói xong Dạ Hạo Hiên rời khỏi phòng.
Nhìn đám y tá đang đứng xếp hàng vào nhau, anh bước đến hỏi.
- " Không phải là tôi đã dặn kĩ rồi sao? Không được mở đèn không được tháo vải che mắt của cô ấy các người không nghe thấy sao? "
- " Dạ Tổng...tôi xin lỗi, là do tôi sai.

Hôm nay có một y tá thay ca đi đưa thuốc cho Trình tiểu thư nhưng tôi quên dặn cô ấy nên....tôi thành thật xin lỗi " Một y tá trong đấy sợ hãi nhanh chóng nhận lỗi.
- " Tôi thành thật không biết, tôi xin lôi anh " Y tá kia cũng hiểu mình làm sai nên vội cúi đầu xin lỗi
Dạ Hạo Hiên cũng không nói gì thêm mà bỏ đi..