Chương 16
Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Tao chưa nói là tao không tin tưởng.” “Thôi, đi ngủ sớm một chút. Ngày mai còn phải nói chuyện với khách hàng.” “Chính là bởi vì ngày mai lên mới không ngủ được.” “Cố lên!” Yoochun vỗ vỗ bả vai Yunho, còn mình thì nằm xuống ghế trong phòng, đã hai ngày liên tiếp không ngủ, gã cần bổ sung thể lực. Yunho cười cười, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện. Gần đây Yoochun thực ngoan ngoãn, không có bạn gái gì cả, cũng không đến quán bar chơi, mỗi ngày đều ru rú trong phòng làm việc, không biết là thật lòng yêu công tác hay là bị việc về Kim Junsu kia đả kích. Nhìn di động, phát hiện có tin nhắn, khoé miệng Yunho không nhịn được cong lên. -- Yunnie, đừng làm việc vất vả, nhớ rõ phải ngủ nha! Bảo bối của người nào đó -- -- Là bảo bối của Jung Yunho, anh còn mấy văn kiện phải xem, sắp ngủ, em đang làm gì thế? -- -- Em nói chuyện phiếm với bạn cùng phòng, chuẩn bị ngủ, Yunho, ngủ ngon! -- -- Đừng nói chuyện nhiều quá! Nhanh ngủ đi! Ngủ ngon bảo bối! -- Đóng điện thoại lại, miệng lập tức lộ ra tươi cười, bảo bối của mình thật là đáng yêu. “Jung Yunho, mày đừng có nửa đêm cười ghê tởm như vậy.” Yoochun đi ra uống nước nhìn thấy Yunho cười như vậy, đột nhiên lạnh sống lưng. “Mày nhanh đi ngủ đi!” “Jaejoong hyung! Thầy giáo kia thật sự rất dữ…” Bạn cùng phòng của Jaejoong, Ji Yong thì thầm bên tai cậu. “Ji Yong! Giờ vẫn đang học!” Jaejoong khẩn trương nhìn Ji Yong, thầy giáo kia đang ở trong lớp mà! “Hai bạn kia!” Ai… Quả nhiên… Jaejoong thở dài, cúi đầu, kéo Ji Yong đứng lên, chết cũng không thể chết một mình, huống hồ thầy giáo gọi hai người. “Hyung… Em buồn ngủ quá…” Ji Yong không chịu đứng dậy. Đúng lúc này, chuông báo hết giờ vang lên. “Thôi được rồi, lớp tan học!” Vừa nghe lời này, Kwon Ji Yong lập tức đứng lên. “Hyung ~ Đã xảy ra chuyện gì sao?” Jaejoong nghe vậy, tức giận gõ lên đầu Ji Yong. “Hyung ~~~” Ji Yong mở to hai mắt, chớp chớp nhìn Jaejoong. “Ji Yong a… Chúng ta đi ăn cơm thôi.” Thật sự không có biện pháp với tên nhóc này… “Hyung… Mua cơm cho em đi.” “Được rồi, em ngồi đi.” Đến quầy để gọi thức ăn, Jaejoong còn không quên lấy thêm đồ ăn vặt cho hai người, đột nhiên điện thoại kêu, nhìn thoáng qua màn hình lập tức ấn nghe. “Yunnie!” [Uhm ~ Vợ à.] “Đã bảo không được gọi em như vậy. Jaejoong cầm đồ ăn đến, đặt trước mặt Ji Yong, Ji Yong gật đầu thấy Jaejoong đang nghe điện thoại, liền nhỏ giọng nói. “Cám ơn hyung ~” [Vậy gọi em thế nào? Bảo bối.] “Gọi thế là được rồi ~ Anh ăn cơm chưa?” [Vẫn chưa, em thì sao?] “Em đang chuẩn bị ăn, sao anh vẫn chưa ăn? Đưa điện thoại cho Park Yoochun đi!” Yunho ở đầu bên kia điện thoại khẽ chu miệng, không thể gặp mặt mỗi ngày vậy mà bảo bối còn muốn nói chuyện với người khác. [Yoochun, Jaejoong gọi mày.] [Vậy sao… Jaejoong a!] Yoochun vừa tiếp điện thoại liền lập tức để xa lỗ tai, mặt nhăn lại. “Park Yoochun!! Sao cậu dám để cho Yunho của tớ không ăn cơm! Cho dù cậu không đói cũng phải dừng công tác để Yunho ăn! Cậu có biết không?!!”Mình thật sự cũng không ngờ tác giả lại cho G-Dragon vào. Sau này còn xuất hiện cả T.O.P nữa cơ, các bạn cứ chuẩn bị tinh thần đi.