Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ

Chương 17: Làm bạn gái của anh, được không?

Thời điểm tia sáng đầu tiên xuyên qua đám mây chiếu sáng một vùng, một ngày mới liền  báo hiệu bắt đầu....

Đánh một cái ngáp thật to, Hỏa Hoan chậm rãi mở mắt, nhưng ngay sau đó, cô liền sững sờ tại chỗ, miệng giương thật to, đủ để nhét đầy một quả trứng gà.

Ở bên người của cô, Doãn Mặc lẳng lặng nằm ở nơi đó, da thịt trắng nõn lộ ra một chút màu hồng, ngũ quan thanh tú lại mang theo một chút tuấn tú, anh tuấn lại không mất ôn nhu! Trên người anh phát ra khí chất thực phức tạp, như là các loại khí chất  hỗn hợp, nhưng ở bên trong anh tuấn cùng ôn nhu này, vừa có chính anh linh hoạt kì ảo cùng tuấn tú....

Một người đàn ông hoàn mĩ như vậy đích thị sẽ làm cho mọi người phụ nữ phải điên cuồng.

Gian nan nuốt nước miếng một cái, Hỏa Hoan thật cẩn thân vươn tay ra, đầu ngón tay vừa chạm đến da mặt còn mịm màng hơn phụ nữ kia đột nhiên như bị điện giật lại rút tay về, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn thế nhưng không tự chủ đỏ lên....

Cứ như vậy ngơ ngác nhìn mặt anh, thậm chí ngay cả anh mở to mắt khi nào cũng không biết.

"Nha đầu ngốc, nhìn đủ chưa? Lại nhìn nữa mà nói..., nước miếng đều phải chảy xuống." Ngón tay thon dài quét nhẹ qua đôi môi cô, Doãn Mặc vẻ mặt ôn nhu nở nụ cười....

"Ách? Làm sao?" Hỏa Hoan vội vàng lau chùi khóe miệng, tới khi nhìn thấy khuôn mặt đàn nở nụ cười xấu xa kia mới ý thức được mình là bị anh đùa bỡn, "Doãn ca ca, anh lừa em." Nói xong, cô làm bộ muốn đánh anh, nhưng là ngón tay nhỏ bé trong không trung lại bị anh nắm lấy.

...

"Hoan Hoan" nằm lỳ ở trên giường, nghiêng đầu nhìn cô, bộ dạng của Doãn Mặc bây giờ có một loại chết tiệt mê người cùng gợi cảm, nhất là anh cố ý đè thấp thanh âm của mình như ma lực vô tận, làm cho người ta bất giác không tự chủ được có điểm say.

"ừ?" Giống như bị thôi miên, trong đôi mắt của Hỏa Hoan đầy vẻ mê ly.

"Anh bộ dạng có đẹp trai không?" Doãn Mặc lẩm bẩm nói, cầm bàn tay mềm mịm của cô, khóe môi khẽ nhếch, gợi lên một độ cong....

"Đẹp" Hỏa Hoan tỉnh tỉnh mê mê gật gật đầu,cả người không thể động đậy giống như bị thuật định thân.

"Vậy...... Làm bạn gái của anh, được không?"Thanh âm của Doãn Mặc càng thêm ôn nhu, sâu trong đôi mắt lại bắn ra ngàn tia điện lưu, cố ý mê hoặc như vậy đối với Hỏa Hoan hay náo loạn nhưng là người căn bản vốn không có kinh nghiệm tình trường mà nói không thể nghi ngờ là một kích trí mạng.

"Doãn ca ca" Vẻ mặt Hỏa Hoan đầy mê man nhìn anh, trong đầu phảng phất như có hai Hỏa Hoan nhỏ đang không ngừng đánh nhau, một người la hét “Được", một cái lại la hét"Không được"....

"Gọi tôi là Mặc"Nâng lên cằm của cô, Doãn Mặc cúi đầu  nở nụ cười, "Ngoan, kêu một tiếng."

Trong đôi mắt mang tia điện thôi miên kia, tất cả thần trí của Hỏa Hoan đều giống như bị đoạt đi rồi.

"Mặc" cô nhẹ giọng kêu, bàn tay bị anh nắm giữ không ngừng run rẩy.

"Thực ngoan, từ hôm nay trở đi, làm bạn gái của anh, được không?" Nhìn cô, trên mặt  Doãn Mặc cười càng thêm sáng lạn, tuy rằng anh cũng biết, dùng phương thức như thế mời cô đáp ứng không phải quang minh lỗi lạc, nhưng không biết vì sao, một khắc này, anhlại có xúc động muốn làm như vậy.

Anh phải làm như vậy, anh nhất định phải làm như vậy.

"Được......" Thời điểm cô còn chưa nói xong từ "Được", cửa phòng rồi đột nhiên bị người đạp ra.