- Gửi toàn bộ ảnh qua đi_Vi Thủy Nhân ra lệnh, trong tức khắc toàn bộ số ảnh trên giường của cô và người đàn ông kia đều được gửi đi.
- Nếu để Nhạc Tử Lôi biết được....chúng ta...._Người đàn ông lo sợ từ khi bắt đầu làm việc này hắn đã luôn suy nghĩ cách để thoát thân.
- Anh sợ chết cái gì....cầm số tiền này cút cho thật xa. Chuyện hôm nay nếu để người khác biết thì anh...
- Tôi biết rồi, biết rồi. Tôi đi đây_Người đàn ông nhanh tay lẹ chân cầm lấy số tiền rồi chạy đi.
- Diệp Song Điểm, để xem Nhạc Tử Lôi sẽ tin cô hay không? _Vi Thủy Nhân nở nụ cười đắc ý kiêu ngạo nhắc chân đi ra để lại cô vẫn đang hôn mê trên giường.
"Ting"
Tiếng chuông tin nhắn vang lên. Nhạc Tử Lôi nhìn toàn bộ số ảnh không xót tấm nào. Mi tâm của hắn nhíu lại khuôn mặt đã trở nên âm trầm lạnh lẽo, hắn ra lệnh:- Chuẩn bị phi cơ quay về.
- Nhưng thưa chủ...._Thư ký Trần chưa nói hết đã im bặt do ánh mắt lạnh lẽo của hắn liếc qua.
6h sáng hôm sau.
- Đây là...đâu? _Cô nhíu mày, sao lại đau đầu thế này?
- Wtf? Chuyện gì thế này? _Cô hốt hoảng nhìn thân thể mình buột miệng thốt ra từ chửi bậy.
Nhanh chóng mặc quần áo vào rời đi, cô đang có một dự cảm...không lành.
- Bác gái, con về rồi. Sao thế ạ? _Cô vừa bước vào nhà đã thấy nét mặt lo lắng của bà Hồng Như
- A Lôi, về rồi. Nhưng trông nó có vẻ gì đó không vui_Hồng Như lo lắng nói.
- Về rồi? À....vậy để con lên với anh ấy_Cô nhìn lên tầng lầu. Rồi nhìn sang bà nói nhẹ.
Hồng Như gật đầu. Vỗ vỗ vai cô.
- Lôi...anh về rồi_Cô vừa thấy hắn đã nhào vào lòng hắn dụi dụi như mèo nhỏ.
- Vui không? _Nhạc Tử Lôi nhẹ giọng thốt ra hai từ không ấm không lạnh.
- Hả?_Cô nhất thời ngây người
- Tôi hỏi phản bội tôi vui không? _Nhạc Tử Lôi lạnh giọng nói ném chiếc điện thoại lên người cô trong màn hình là hình ảnh ảnh cô cùng người đàn ông kia ở trên giường.
- Lôi nghe em nói....IM MIỆNG_Cô hốt hoảng giải thích đã bị hắn quát làm cho im bật
"CHÁT"
- Cô không xứng đáng gọi tên tôi_Nhạc Tử Lôi tức giận giáng cho cô một bạt tay.
- Cầm số tiền này cút thật xa. Xem như tiền công của cô phục vụ tôi trong những tháng qua_Nhạc Tử Lôi ném cho cô tờ chi phiếu nhếch môi khinh miệt cô.
- Nhạc Tử Lôi cầm tiền của anh đi tôi không cần_Cô một tay ôm má một tay ném tờ chi phiếu lại cho hắn. Phục vụ? Là hắn lúc đầu bắt ép cô không phải cô quấn lấy hắn. Cô cũng có tự trọng của mình.
- Cút cho khuất mắt tôi
- Được, tôi cút_Cô gật đầu mím môi xoay người rời đi. Cô khuất bóng rồi Nhạc Tử Lôi mới mệt mỏi thả người xuống ghế. Tại sao, tại sao cô lại phản bội hắn? Đây là lời hắn tự nói thầm.