Bảo Bối Nhỏ Của Hàn Tổng

Chương 47: Chương 47


Đừng nhiều lời nữa, anh muốn tôi làm gì thì mới chịu thả Tuyết Nhi?
Lăng Sở không đáp lời Hàn Bạch Phong, anh ta nhìn sang Tuyết Nhi rồi nói
- Tôi thật sự rất ghen tị với cô ta đó, rõ ràng người đến trước là tôi mà
Cô vì câu đó mà làm cho bất ngờ, ngước mặt lên hết nhìn Lăng Sở rồi lại nhìn anh.

Hàn Bạch Phong cũng không kém gì cô, vô cùng khó hiểu
Ghen tị? Đến trước?
-------------
Lăng Sở ngày xưa từng là một cô nhi lưu lạc đầu đường xó chợ
Trong một lần bị đám trẻ khác bắt nạt thì có một cậu bé đã bảo hai người vệ sĩ ra tay giúp cậu
Cậu nhóc đó không ai khác chính là Hàn Bạch Phong
- Nè, cậu có sao không?
Bạch Phong đưa tay về phía trước, tươi cười hồn nhiên nhìn cậu bé đáng thương kia
- Không, không sao
Lăng Sở nhút nhát đáp sau đó nắm lấy tay của Hàn Bạch Phong để đứng lên.

Cậu ngây người nhìn thật kĩ gương mặt của người đã giúp mình
Đây là người đầu tiên cười với Lăng Sở nên bất giác trong lòng cậu lại nãy sinh ra một loại cảm giác khác lạ
- Bạch Phong à, chúng ta quay về nhà thôi
Nghe tiếng gọi của mẹ, Bạch Phong liền đáp lại ngay
- Dạ, con sẽ đến ngay
- Tạm biệt cậu nhé
Cậu nhóc Hàn Bạch Phong quay sang nhìn Lăng Sở nói lời tạm biệt rồi nhanh nhảu chạy về phía mẹ mình, bỏ lại một mình Lăng Sở tại công viên
Ngồi ngay bên cạnh Bạch Uyển Nhi, Bạch Phong đưa tay sờ lên chiếc bụng đã nhô cao của mẹ giọng nói thích thú xen lẫn đôi chút tự hào
- Lúc nãy, con mới làm quen được với một người bạn đấy
- Thế người bạn của con tên gì?
Ông Phong Thần đang tập trung lái xe, nghe con mình nói nên bèn cất giọng góp vui
- Ơ, con quên hỏi tên cậu ấy rồi
Kể từ ngày hôm ấy Hàn Bạch Phong cũng chẳng còn gặp lại người bạn kia nên dần dần sự việc ở công viên hôm ấy cứ chìm vào quên lãng, bây giờ anh cũng không còn nhớ
Gặp gỡ Bạch Phong lần đó đã khắc sâu vào tâm trí non nớt của Lăng Sở.

Dù chưa nói ra tên nhưng khi nghe hai người vest đen cùng với người phụ nữ xinh đẹp kia gọi, Lăng Sở cũng phần nào đoán ra tên của cậu nhóc giúp mình
Sau đó, Lăng Sở may mắn được một gia đình giàu có nhận nuôi.

Bọn họ không con cái nên chăm sóc và yêu thương cậu vô cùng
Họ cho cậu ăn ngon, mặc đẹp, được học hành đàng hoàng.

Mãi đến sau này, khi cha nuôi qua đời Lăng Sở còn một bước lên mây làm tân chủ tịch JK

Thay vì chọn cách lộ diện như bao tập đoàn lớn khác thì cậu lại chọn cách ngược lại
--------------
Lăng Sở hồi tưởng lại lần đầu mình gặp Hàn Bạch Phong, sau đó bất giác mỉm cười.

Anh ta tiến lên trước vài bước sau đó quay lại nhìn Tuyết Nhi đầy ghét bỏ, lạnh lùng cất tiếng
- Tôi không có được Hàn Bạch Phong thì cô cùng đừng hòng có được
Vừa dứt lời, Lăng Sở giơ súng nhắm thẳng ngay tim cô mà bắn.

Trước đó, Tuyết Nhi đã cởi xong dây trói ở tay nhưng dây trói ở chân còn chưa được mở thì làm sao để chạy bây giờ?
Chẳng lẽ cô sẽ chết ở đây? Tuyết Nhi chưa muốn chết ngay lúc này đâu.

Bất lực ngồi yên tại chỗ, cô nhắm chặt hai đầy sợ hãi
- Cẩn thận!!!
Khi Lăng Sở vừa giơ súng lên, Hàn Bạch Phong nhanh như cắt đã lao về phía cô, phủ người mình lên người Tuyết Nhi hưởng trọn một viên đạn từ phát súng đấy
Một giây...hai giây...rồi ba giây....
Cảm giác mình vẫn không hề hấng gì, Tuyết Nhi liền mở to mắt ra.

Nhìn thấy Hàn Bạch Phong ôm lấy mình, Tuyết Nhi cũng đoán được hắn đã đỡ thay cô một viên đạn
- Đ…đừng...sợ...có...a…nh ở...đây rồi
Cô bất giác quàng hai tay qua người Hàn Bạch Phong.

Thứ chất lỏng màu đỏ kia cứ chảy ra dính đầy hết tay Lăng Sở
Vừa thấy nó, tim cô như muốn ngừng đập.

Nước mắt cũng vì thế mà từ từ lăn dài trên má
- Bạch...P…Phong...hức..hức
- Đừng k…khóc...
Anh rung rung đưa tay quệt đi nước mắt cho cô, hơi thở cũng trở nên yếu ớt.

Ngay tại lúc này, được nằm trong vòng tay của Tuyết Nhi, được cô khóc cho mình có chết anh cũng mãn nguyện
Lăng Sở chứng kiến toàn bộ khung cảnh vừa rồi.

Anh vô lực làm rơi khẩu súng, hai đầu gối khuỵ hẳn xuống đất.

Sau đó lại nâng bàn tay bóp còi súng lúc nãy lên luôn miệng lẩm nhẩm
- Không...không
Ngay tại khoảnh khắc Hàn Bạch Phong đỡ lấy một viên đạn Lăng Sở đã hoàn toàn hiểu ra tất cả mọi chuyện trước nay anh ấy làm đều sai hết rồi
Có thể tình cảm anh giành cho Hàn Bạch Phong là sự biết ơn lúc nhỏ hoặc cũng có thể là tình yêu nhưng có lẽ Lăng Sở đã thể hiện nó sai cách rồi

Trước đến nay những điều mà Lăng Sở làm đều hiện rõ sự độc chiếm, muốn chiếm đoạt Hàn Bạch Phong
- Hahaha
Lăng Sở đưa mắt nhìn Tuyết Nhi và Hàn Bạch Phong mà cười lớn rồi nắm chặt lấy khẩu súng
Đến tận giờ phút này anh mới thực sự hoàn toàn hiểu ra một điều: đôi khi không cần làm gì, chỉ cần đứng im nhìn người mình yêu hạnh phúc thì tự khắc mình cũng cảm thấy hạnh phúc
Nhưng liệu có phải là quá muộn để hiểu ra điều này?
- Anh nhớ phải sống tốt.

Tạm biệt!!!
Tiếng súng một lần nữa lại vang lên nhưng Tuyết Nhi không hề để tâm đ ến.

Hiện tại mọi sự lo lắng của cô đều dồn cho Hàn Bạch Phong
Ở đây là nhà hoang nên vắng người là đều đương nhiên, ngay cả túi xách và chiếc điện thoại hay mang bên người cũng chẳng thấy đâu.

Máu từ vết thương cứ chảy không ngừng khiến Tuyết Nhi thêm phần hoảng sợ và mất bình tĩnh, cô hoàn toàn không biết phải làm sao
- Có ai không làm ơn cứu...cứu...
Giọng nói rung rẩy cứ thế nhỏ dần, hai tay cũng ù hết cả lên.

Xung quanh Tuyết Nhi tất cả đều chìm vào bóng tối
Sau khi Hạo Vũ, Thiên Vũ và người của họ đến thì Hàn Bạch Phong và Tuyết Nhi đã ngất, ở gần đó không xa là Lăng Sở.

Anh ta đã tự tử nhưng lạ thay trên môi lại nở nụ cười, xem ra rất mãn nguyện
...
- B…Bạch Phong...Bạch Phong...không không...KHÔNG!!!
Tuyết Nhi liên tục lắc đầu sau đó hét lớn rồi choàng tỉnh
- Chị, chị không sao chứ?
Cô lắc đầu, nhìn khung cảnh xung quanh.

Đây không phải là bệnh viện sao? Trên người Tuyết Nhi cũng còn đang mặc bộ quần áo xanh dành cho bệnh nhân
Đột nhiên cô nhớ cảnh tượng ở nhà hoang thì vô cùng kích động.

Tuyết Nhi nắm cổ tay Phương Huyền lay mạnh mặc kệ tay mình còn đang truyền nước
- Phương Huyền, anh ta...anh ta đỡ cho chị.

Máu, máu...máu nhiều lắm
- Được rồi, được rồi chị phải bình tĩnh đã
Phương Huyền vuốt nhẹ lưng để trấn an Tuyết Nhi, mặc dù bác sĩ nói cô ngất là do hoảng sợ quá độ chỉ cần nghỉ ngơi sẽ tỉnh lại, nhưng sức khỏe của Tuyết Nhi vốn dĩ đã yếu nên khiến Phương Huyền thêm lo lắng

- Anh ta có bị làm sao không? Bạch Phong có bị làm sao không?
Cô liên tiếp hỏi dồn Phương Huyền, vẻ mặt lo lắng vô cùng
- Chị nằm xuống nghỉ ngơi rồi em sẽ đi hỏi tình hình của Hàn tổng có được không?
Phương Huyền đỡ Tuyết Nhi nằm xuống sau đó đóng cửa thật khẽ, từng bước đi đến phòng cấp cứu
- Cầu trời cho anh ấy đừng bị gì nhé!
...
Thiên Vũ đã đi sắp xếp mọi chuyện nên hiện tại chỉ còn Hạo Vũ ngồi ở hàng ghế chờ.

Thấy trợ lý Vũ, Phương Huyền liền đi đến cất tiếng hỏi
- À...ừm H…Hàn tổng...
Phương Huyền không hề biết tên của trợ lý Vũ nên cô có vẻ hơi ấp úng
- Hả? à hiện tại ngài ấy đang được phẫu thuật để tiến hành gắp đạn ra
- Là thiếu...à không là Nhi tiểu thư bảo cô đến đây sao?
Phương Huyền gật đầu sau đó định quay về nói tình hình của Hàn Bạch Phong cho Tuyết Nhi nhưng bỗng dưng lại dừng lại
- À, tôi vẫn chưa biết tên của anh...Anh là...
- T…tôi là Hạo Vũ, trợ lý của Hàn tổng.

Còn cô?
- Tôi là Phương Huyền.

Không còn việc gì t…tôi xin phép
Phương Huyền tươi cười nói với trợ lý Vũ sau đó quay về phòng thông báo tình hình của Hàn Bạch Phong cho Tuyết Nhi
- Anh ấy, anh ấy sao rồi?
Vừa nghe tiếng bước chân, cô đã nhanh chóng ngồi dậy, giọng lo lắng xen lẫn chút gấp gáp
- Hiện tại Hàn tổng đang được phẫu thuật, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.

Chị đừng lo lắng nữa, nghe theo em nghỉ ngơi một lát đi
- Em gái, em không sao chứ? Kẻ nào to gan dám bắt cóc em gái bé bỏng của anh vậy? Nói đi anh nhất định sẽ lột da hắn ra
Nghe Phương Huyền báo tin, Olivia đã tức tốc lái xe đến bệnh viện
Cái gì mà em gái bé bỏng? Nghe thật sến súa
Nếu như là thường ngày thì Tuyết Nhi đã lên tiếng trêu trọc Olivia nhưng hiện tại cô thật sự không có tâm trạng đó
- Anh nghe Phương Huyền nói là Hàn Bạch Phong đỡ cho em một viên đạn?...Hứ, một viên thì có nhầm nhò gì lẽ ra phải là mười viên mới đủ với hắn
- Anh đang nói gì vậy, nếu không phải nhờ anh ấy thì bây giờ anh vẫn còn nói chuyện với em được sao?
Olivia chỉ vừa mới nói điều không hay về Hàn Bạch Phong thì cô đã xù lông lên, tức giận nhìn anh họ của mình
- Thôi, thôi anh không nói, không nói nữa
- Phương Huyền, lúc nãy em vừa nói gì? Hàn Bạch Phong đang phẫu thuật sao? Rốt cuộc anh ta có bị gì không? Bạch Phong có bị gì không Phương Huyền?
Tuyết Nhi vừa lay tay Phương Huyền vừa hỏi, giọng nói dường như sắp khóc.

Ngay cả chính bản thân cô cũng không biết tại sao mình lại có phản ứng như vậy
- Em còn quan tâm cái tên chết tiệt đó? Chẳng lẽ em đã quên ba năm trước hắn đối xử với em thế nào rồi sao?
Olivia bất bình đành phải lên tiếng nhưng anh nhận lại được chính là ánh mắt giết người của Tuyết Nhi
- Không nói, không nói, không nói
Anh vừa lắc đầu vừa nói sau đó lùi lại ngoan ngoãn ngồi xuống ghế
- Không có chuyện gì đâu mà, chị đừng lo lắng quá rồi lại ảnh hưởng sức khỏe

Phương Huyền dùng tay xoa xoa lưng cho Tuyết Nhi để phần nào trấn an cô
- Chị phải đi đến đó
Tuyết Nhi vừa định đặt chân xuống đất thì đã bị Olivia và Phương Huyền ngăn lại
- Em mới vừa tỉnh lại mà còn đòi đi đâu? Khi nào hắn ta phẫu thuật xong anh sẽ bảo Phương Huyền đến đấy xem tình hình rồi về báo cho em.

được chứ?
Nghe lời của Olivia, cô cũng không lên tiếng mà chỉ nhẹ gật đầu
- Anh về công ty giải quyết hồ sơ hộ em đi.

Em muốn nghỉ ngơi
Không nghe lầm chứ?
Olivia đến đây là để chăm cô mà? Sao bây giờ lại bị đuổi về?
- Em có Phương Huyền được rồi, anh mau về công ty đi
- Nhưng mà....
- Anh phiền quá mau về công ty đi.

Còn em nữa mau đến phòng cấp cứu đi
Nói rồi, Tuyết Nhi nằm xoay lưng về phía hai người họ, kéo chăn trùm kín cả đầu
Olivia lắc đầu không nói gì sau đó rời khỏi bệnh viện, lái xe đến Maris giải quyết thay cô.

Còn Phương Huyền định đi đến phòng cấp cứu nhưng bỏ Tuyết Nhi lại một mình, cô cũng không yên tâm.

Hết cách, Phương Huyền đành phải gọi cho Thẩm Lan Anh
Sau khi đã gọi xong cho cô bạn thân của Tuyết Nhi, Phương Huyền mới yên tâm đ ến phòng cấp cứu
- Sao cô lại đến đây?
Nghe tiếng bước chân, Hạo Vũ ngước lên nhìn, cậu bất ngờ khi Phương Huyền lại ở đây
- Chị Nhi bảo tôi đến xem tình hình của Hàn tổng
- Hiện tại bên phòng bệnh chỉ có một mình Nhi tiểu thư thôi sao?
- À, anh cứ yên tâm tôi đã gọi cho bạn của chị Nhi rồi, một lát nữa chị ấy sẽ đến
Hạo Vũ nghe Phương Huyền nói, cậu im lặng suy nghĩ một lát rồi cất lời
- Hay vậy nhé, cô cứ quay lại phòng bệnh đi khi nào phẫu thuật xong tôi sẽ đến đó thông báo tình hình của Hàn tổng
Bị Hạo Vũ thuyết phục một lúc thì Phương Huyền cũng quay về phòng bệnh của Tuyết Nhi
Một lát sau, ông Phong Thần và Thiên Anh cũng đã có mặt ở bệnh viện.

Vì bà nội tuổi đã cao nên hai người họ đã giấu nhẹm chuyện này với bà ấy
Để tránh nội nghi ngờ,Thiên Anh đã mang cậu con trai của mình là Dạ Thế Anh sang nhà chính chơi cùng bà nội còn mình và ông Phong Thần thì đến bệnh viện
Hơn ba mươi phút sau, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng đã mở.

Thấy bác sĩ bước ra, Hạo Vũ đã nhanh chóng đứng dậy đi đến hỏi
- Bác sĩ, tình hình của ngài ấy như thế nào?
- Do được cấp cứu kịp thời và viên đạn cũng không trúng chỗ hiểm nên hiện tại đã được xử lý
Nghe bác sĩ nói ông Phong Thần, Thiên Anh và cả Hạo Vũ đều vui mừng nhưng một lát nhanh sau, vị bác sĩ ấy lại tiếp lời
- Nhưng trong quá trình phẫu thuật chúng tôi phát hiện phổi của bệnh nhân có một số vấn đề