Bảo Bối Lạnh Lùng, Đừng Trốn!

Chương 2

"Không cần" Hạ Vũ Mân bước vào phòng ăn lạnh nhạt nhìn tất cả mọi người trong phòng

"Vũ Mân à mau lại đây ăn sáng rồi đi học. Vú Lưu phiền bà lấy cho em ấy ly nước cam nhé" Hạ Vũ Ân thấy Hạ Vũ Mân thì nở nụ cười hiền lành dịu dàng nói rồi quay qua vú Lưu đang đứng bên cạnh

"Vâng thưa Đại tiểu thư" Vú Lưu mỉm cười rồi xoay người bước đi

"Vú không cần con không ăn, con đi học trước" Hạ Vũ Mân nhìn vú Lưu nói. Nói nhảm bảo cô ngồi ăn chung với bọn họ hừ cô mới nuốt không trôi.

Xoay người bước ra khỏi phòng ăn thì bị giọng nói tức giận của Hạ Vũ Quân làm cho dừng bước

"Đứng lại, thật không có phép tắc gì. Có phải thường ngày ta nuông chiều con quá nên bây giờ con không coi ai ra gì phải không" Hạ Vũ Quân thấy từ đầu đến cuối Hạ Vũ Mân không để ý đến ông nên rất tức giận

"Nuông chiều? Hạ lão gia con mắt nào của ngài thấy là tôi được nuông chiều?" Hạ Vũ Mân nhìn thẳng vào mắt của ông lạnh lùng nói

Nghe cô hỏi Hạ Vũ Quân sửng sốt đúng thật là ông không phải nuôi chiều con bé mà là không quan tâm đến mặc cho muốn làm gì thì làm.

Từ khi Quỳnh Dao mất ông đúng là chán ghét con gái mình nhưng bây giờ khi ánh mắt của con bé nhìn ông không chút gợn sóng thì ông mới nhận ra mình đã bỏ sót một điều quan trọng con bé thật giống với người phụ nữ mà ông yêu say đắm.

"Được rồi mau lại ăn sáng con muốn trễ học sao? Lát ba sẽ nói tài xế chở con đi" giọng nói của Hạ Vũ Quân dịu lại ánh mắt nhìn cô có hối hận và tự trách chỉ là cô không nhìn thấy

Tô Ý Lan thấy Hạ Vũ Quân dịu dàng với Hạ Vũ Mân thì tức giận. Hừ đúng là con gái của tiện nhân có khác.

Hạ Vũ Linh ghen ghét nhìn Hạ Vũ Mân ba chưa bao giờ nói chuyện dịu dàng với cô ta như thế mặc dù ông rất chiều cô tất cả phải là của cô ta. Vì vậy Hạ Vũ Linh đối với Hạ Vũ Mân thù hận càng tăng vọt lên

"Hạ lão gia, ngài thấy tôi có thể ngồi nuốt trôi bữa sáng này cùng với vợ và con gái ngày sao? Xin lỗi tôi không thể. Đi trước" Hạ Vũ Mân liếc nhìn hai mẹ con Tô Ý Lan bằng ánh mắt rét lạnh sau đó xoay người hướng tới cửa chính

Tô Ý Lan và Hạ Vũ Linh nghe Hạ Vũ Mân nói thế thì càng thêm tức giận

Tô Ý Lan không kiềm chế được lửa giận trong người lên tiếng mắng: " Tiểu tiện nhân hỗn láo"

Hạ Vũ Quân nghe bà ta mắng Hạ Vũ Mân thì tức giận hướng bà ta quát: "Bà câm miệng cho tôi"

"Ông...."

"Vú Lưu nói tài xế từ nay đưa đón tiểu thư đi học" Hạ Vũ Quân nhìn vú Lưu nói

"Vâng thưa lão gia" Vú Lưu mỉm cười xoay người bước ra ngoài cuối cùng lão gia cùng để ý tới tam tiểu thư

"Những người con lại nghe cho rõ từ nay phải đối xử với tam tiểu thư thật tốt. Đừng để tôi thấy các người bất kính với con bé bằng không các người cút hết cho tôi. Kể cả bà" Hạ Vũ Quân lạnh lùng nhìn người làm trong nhà sau đó liếc Tô Ý Lan làm bà ta hoảng sợ rồi xoay người rời khỏi phòng ăn

Hạ Vũ Ân thấy ba mình bỏ đi cũng theo sau ông trong lòng cảm thấy vui vẻ ba bắt đầu yêu thương Mân Mân thật tốt quá

"Vũ Quân..tôi..." Tô Ý Lan sợ hãi nhìn bóng lưng của Hạ Vũ Quân và Hạ Vũ Ân rời đi

"Mẹ người tại sao lại mất kiền chế như thế người xem bây giờ ba bắt đầu yêu thương con nhỏ đấy rồi còn gạt chúng ta ra ngoài" Hạ Vũ Linh oán giận nhìn mẹ của mình

"Aaaaaaa các người cút hết ra ngoài cho tôi" Tô Ý Lan hung tợn trợn mắt nhìn những người giúp việc hét lớn

"Mẹ người làm gì thế nhỏ giọng chút ba nghe thấy thì không hay đâu" Hạ Vũ Linh bực tức nhìn mẹ của mình