Tay cô theo bản năng siết chặt cái ly sữa bò trong tay, cưỡng bách chính mình trấn định.
Một đời này, tuyệt đối không thể chết lại ở trong tay của người đàn ông này.
Ngay cả Lục Thiên ngồi ở bên cạnh người đàn ông kia cũng là tinh thần rung lên, chờ xem trò hay kế tiếp, chỉ cần nơi có Đường Tâm Niệm, liền không lo không có chê cười.
Liền ở khi không khí cứng đờ đến khiến người sợ hãi, lại truyền đến vài tiếng ừng ực ừng ực.
Mọi người nhìn qua.
Đường Tâm Niệm đã uống hết sữa bò trong tay, phù, cần thiết đến áp chế một chút, người dọa người thật sự sẽ hù chết người!
Đặc biệt là khi đối diện với Tần Lệ Tước.
Trấn định, trấn định!
Mọi người “……”
“Tôi nói này Tần đại thiếu gia, anh sẽ không từ sáng sớm liền ngồi ở chỗ này chính là đang chờ tôi làm bữa sáng cho anh chứ?”
Sau khi Đường Tâm Niệm áp chế kinh sợ xong, nghiêng nghiêng đầu, đôi mắt liễm diễm trong trẻo giống như một hồ xanh gợn sóng, trực tiếp đối diện mặt của người đàn ông.
Mọi người giống như nghe được bùm một tiếng, có lửa gì đó đang thiêu đốt, phừng phực,
Xong rồi, người phụ nữ này dám khiêu khích thiếu gia, nhất định sẽ chết rất khó coi!!
Lời này khiến cho mắt Tần Lệ Tước đột nhiên trầm xuống, trong mơ hồ hàm chứa phong bạo, câu môi lạnh lùng trào phúng “Sao có thể!”
“A, tôi đã nói mà, Tần đại thiếu gia sao có thể ở nơi này chờ ăn bữa sáng tôi chuẩn bị chứ.”
Đường Tâm Niệm làm một tư thế lau mồ hôi, cười giảo hoạt, chỉ vào những người hầu kia nói “Nhìn một chút, các người đều làm chuyện tốt gì, sáng sớm liền chọc anh ta tức giận? Các người không biết sáng sớm tức giận dễ dàng thương gan hại phổi sao? Đến bữa sáng đều chưa chuẩn bị?”.
Người hầu “……”
Trước kia đều là bọn họ nói Đường Tâm Niệm khóc, hiện tại bọn họ lại có thể đều không phản bác được một câu!!
Lục Thiên ngồi ở bên người Tần Lệ Tước, nhìn biểu tình kia đến sửng sốt.
Anh ta mới một ngày không tới, à không, là chỉ có đêm qua không tới,
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu ngốc tử, đầu cô bị cửa kẹp?”
“Đầu anh mới bị cửa kẹp, cả nhà anh đều bị cửa kẹp!”
Đường Tâm Niệm lạnh lạnh nhìn anh ta một cái, “Có biết nói chuyện hay không?”