Bảo Bối Em Là Ai

Chương 17: Lần Đầu Được Crush Nhắn Tin



Lúc Nhược San lên được phía trên thành hồ, thì Nguyệt Dực cũng vừa kịp chạy tới, anh vội vàng quàng chiếc khăn lên người Nhược San, rồi mau chóng dìu cô vào bên trong.

20 phút sau.
Ngồi trong phòng khách, Bạch Lâm Cảnh gương mặt hằm hằm sát khí chĩa thẳng gậy về phía Lăng Đằng, quát lớn: "Lại là do mày nữa đúng không? Đồ nghịch tử."
"Không phải đâu thưa cha, chuyện này không liên quan đến Lăng Đằng.

Là con trượt chân ngã xuống mà thôi."
Nhược San vội vàng xua tay giải thích.

Khiến tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Ai cũng cho rằng Nhược San sẽ nhân cơ hội mà giá hoạ cho Lăng Đằng.

12 năm trước khiến Lăng Đằng bị tước đi địa vị ở Bạch Lâm.

Nói không chừng, 12 năm sau sẽ khiến Lăng Đằng lại mất đi quyền thừa kế.

Vậy mà bây giờ Bạch Uyển Đồng lại tốt đến mức đi bảo vệ kẻ mà cô ta căm ghét như vậy.

Lăng Đằng chợt nhếch miệng mỉm cười, rồi sau đó đứng dậy rời đi.

Bạch Lâm Cảnh thấy vậy liền lớn giọng hỏi:
"Lăng Đằng, định đi đâu hả?"

Lăng Đằng đút tay vào túi, vẫn tiếp tục bước về phía cửa lớn.
"Chị ta chẳng phải xác nhận rồi đó sao."
Nhược San nhìn theo bóng của Lăng Đằng, rồi siết chặt chiếc điện thoại trong tay.

Chợt nhớ lại khoảnh khắc vừa xảy ra mới ít phút trước, ngay khi cô chuẩn bị bước vào phòng để thay đồ.

Nhược San trên tay cầm chiếc điện thoại xoay qua xoay lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Ngay lúc này, từ phía hành lang, người hầu gái vội vàng tiến tới, đưa ra một chiếc điện thoại khác đến trước mặt cô.
"Tiểu thư, cậu chủ Lăng Đằng nói đây là điện thoại của cô để quên ở phòng cậu ấy."
Nhược San vội giật lấy chiếc điện thoại trên tay người hầu gái kiểm tra, rồi vô cùng bất ngờ khi biết rằng đó mới chính là chiếc điện thoại của cô, bên trong vẫn còn nguyên những tấm ảnh mà cô đã chụp lén.

"Vậy...chiếc điện thoại này?" Nhược San giơ chiếc điện thoại vẫn còn vệt nước trên tay, hoài nghi hỏi.
"Đó là điện thoại của cậu chủ Lăng Đằng, cậu ấy nói phiền cô vứt hộ."
Nhược San hai tay nắm chặt hai chiếc điện thoại, đôi mày thanh tú cau lại.

"Lăng Đằng, cậu rất thích đùa giỡn người khác thì phải.

Cũng may, ngoài 9 phần thú thì cậu vẫn còn 1 phần người, xem ra còn chút lương tâm."
Vậy nên Nhược San mới không muốn gây thù chuốc oán với Lăng Đằng.

Cuối cùng, cô lấy lý do không được khoẻ để rời khỏi Bạch gia.

Lúc ra đến ngoài khuôn viên, cô bắt gặp Gia Yến từ ngoài cổng bước vào, trên người vẫn mặc nguyên bộ đồ thể dục.

Trái với sự sang trọng cầu kỳ của hai mẹ con Thẩm Vân Linh, thì Gia Yến lại vô cùng giản dị.

Trang phục luôn không quá cầu kỳ, phô trương.
Nhược San vẫy tay, khẽ mỉm cười bắt chuyện với cô bé: "Chào em, Gia Yến."
Tuy nhiên, Gia Yến lại tỏ ra không hề quan tâm, vì trước giờ cô và Bạch Uyển Đồng không có kiểu thân thiết như thế.

Bạch Uyển Đồng trong mắt Gia Yến là kẻ không coi ai ra gì, Người hầu ai dám làm trái ý chị ta thì sẵn sàng cho bọn họ ăn bạt tai.

Gia Yến còn nhớ, có lần Bạch Uyển Đồng để quên điện thoại ở bàn ăn.

Cô vừa cầm lấy có nhã ý muốn đưa lại, thì Bạch Uyển Đồng đã giận dữ chạy đến giật mạnh chiếc điện thoại trên tay cô.

Trước mặt mọi người buông lời cảnh cáo "Tất cả chúng mày, đừng động vào đồ của tao."
Vậy mà bây giờ, chị ta lại hoàn toàn cư xử khác lạ như vậy, có thể là thực sự thay đổi, hoặc cũng có thể là chị ta đang cố tình đóng kịch.

Gia Yến đang miên man suy nghĩ, thì giọng Nhược San hứng thú vang lên: "Gia Yến, em cũng học ở trường đại học A sao? Chuyên ngành nào thế?"
Thấy mép áo Gia Yến có in logo của trường đại học A, cùng trường với Bách Tùng nên Nhược San tò mò hỏi cô.

Lúc đầu Gia Yến có chút cảnh giác, sau đó liền thả lỏng cơ mặt, không trả lời câu hỏi, mà chỉ nhìn Nhược San nhận xét:
"Uyển Đồng...chị cười trông ngốc thật."
Nói xong, Gia Yến lạnh lùng bước vào bên trong, để lại Nhược San còn ngơ ngác ở phía ngoài.


Vừa lúc Nguyệt Dực cũng lái xe chạy tới, cô lặp đi lặp lại động tác nở nụ cười, rồi vội chạy đến hỏi anh:
"Nguyệt Dực, tôi cười trông có ngốc lắm không?"
Nguyệt Dực mở cửa xe cho Nhược San, sau khi thấy cô ngồi vào trong mới chậm rãi lên tiếng:
"Không ngốc."
"Thật thế sao?"
"Chỉ là nhìn không được thông minh cho lắm."
"..."
- ---------------
2 ngày sau.

Hoắc Tần Phong ngồi trong phòng họp, chăm chú nhìn lên màn hình LED P5 rộng lớn.

Vẻ mặt có chút đăm chiêu cau có, hơn 50 con người ở phía dưới cũng không dám ho he lấy một tiếng, khiến bầu không khí càng trở nên ngột ngạt, căng thẳng.

Một người đàn ông tầm 35 tuổi tên Trần Đình, sau một hồi chịu sự đùn đẩy cũng mạnh dạn đứng lên.
"Hoắc tổng, dự án phân bố hơn 1000 chi nhánh ngân hàng liên thông lần này, sau nhiều lần sửa đổi theo ý của ngài đã tương đối hoàn chỉnh.

Mong ngài xem xét phê duyệt, để bên dưới có thể tiến hành khởi công."
Hoắc Tần Phong ánh mắt lạnh lẽo vẫn không hề thay đổi, lại chậm chạp không muốn trả lời.

Khiến cho bên dưới ai nấy đều vô cùng sốt sắng.

Dự án này, mất cả năm mới hoàn thành xong, mọi người đều cho rằng tất cả đều hoàn hảo cho đến khi Hoắc Tần Phong đích thân kiểm duyệt.

Dù chỉ là một chi tiết nhỏ, cũng đều phải sửa đổi theo đúng ý của anh.

Khiến cho việc khởi công càng lúc càng xa vời.

Nhìn biểu hiện trên mặt Hoắc Tần Phong, ai nấy đều có chút thất vọng.

Suốt hai tháng nay họ đều phải tăng ca liên tục, bây giờ mà Hoắc tổng không duyệt chỉ có nước chuyển nhà đến AJP ở mất.
Không gian căng thẳng lúc này chợt vang lên một tiếng "tinh" vui tai, khiến tất cả đều giật mình kinh sợ.

Hoắc Tần Phong như con chó điên, gầm lên giận dữ: "Là điện thoại của ai? Không phải tôi đã nói, trong giờ họp đều phải tắt nguồn hết hay sao?"
Tất cả đều cúi đầu lảng tránh, không một ai dám lên tiếng.

Long Phi đứng ngay bên cạnh Hoắc Tần Phong, liền rụt rè thỏ thẻ: "Hoắc tổng...là điện thoại của ngài."
Hoắc Tần Phong mới hạ mắt nhìn xuống chiếc điện thoại đang lóe sáng.

Mắt anh chợt mở to kinh ngạc.

Là số của Bạch Uyển Đồng.
[Hoắc Tần Phong, tối nay anh có thời gian chứ?]
[Có!]
Hoắc Tần Phong không chút suy nghĩ mà ấn trả lời liền.


Sau đó thấy bản thân hình như có chút mất giá, liền nhắn thêm một tin nữa.
[Có chuyện gì? Tôi thực ra rất bận, còn phải kiểm tra xem lịch cụ thể như thế nào đã.]
....
2 phút trôi qua, vẫn chưa thấy Nhược San nhắn lại, nên Hoắc Tần Phong cảm thấy rất khó chịu, mắt chăm chăm dán chặt vào màn hình "Đồ lề mề, nhắn tin thôi mà...."
Trần Đình bên dưới vẫn kiên nhẫn đứng đó, chờ đợi ý kiến của Hoắc Tần Phong: "Hoắc tổng, vậy dự án đó..."
"Không có tí trách nhiệm nào!" Hoắc Tần Phong bực bội gằn lên, chủ ý là muốn chê trách thái độ của Nhược San, nào ngờ khiến cho đám người phía dưới kinh hồn bạt vía.
"Tinh" Điện thoại lại reo lên.
Nhanh như chớp, Hoắc Tần Phong đảo mắt nhìn vào màn hình.
[ ôi có chuyện quan trọng muốn nhờ anh giúp đỡ.

Nếu được, hẹn gặp anh 8 giờ tối nay.]
Lần đầu tiên trong đời, bọn họ được chứng kiến cảnh Hoắc tổng khó tính nở nụ cười trong lúc họp.

Lại còn là nụ cười nửa miệng vô cùng quyến rũ.

Khiến cho 1/5 số nữ nhân có mặt ở đó, đều say mê ngắm nhìn không chút tự trọng.

Hoắc Tần Phong như kẻ ngốc vớ được bánh ngon, liền tủm tỉm cười mãi không thôi, mặc cho bao con mắt kinh ngạc vẫn đổ dồn vào anh.

[Nếu đã nhờ tôi giúp, thì nên có thiện ý mời một bữa cơm.

Tôi sẽ cố gắng bớt chút thời gian quý báu của mình cho cô.]
[Được rồi! Ăn cơm thì ăn cơm.]
[Nhưng tôi muốn tự chọn địa điểm.

Còn nữa, đúng giờ cô phải có mặt.]
[OK! Chốt đơn.]
Hoắc Tần Phong đột nhiên cau mày, sau đó rướn người về phía Long Phi, hỏi nhỏ: "Long Phi, chốt đơn, nghĩa là gì?"
Long Phi "À" lên một tiếng sau đó vui vẻ trả lời: "Nghĩa là đồng ý đó thưa ngài."
Nghe xong, Hoắc Tần Phong khoái trí liền tủm tỉm cười, sau đó vội vàng đứng phắt dậy, nhìn đám người phía dưới ra lệnh.
"Tan họp."
Trần Đình vội vàng gọi với theo: "Hoắc tổng, Hoắc tổng, vậy còn dự án đó thì thế nào ạ? Ngài vẫn chưa nói ý kiến của mình."
Hoắc Tần Phong đưa tay lấy áo khoác, sau đó ngoảnh đầu tự tin nói:
"Chốt đơn."
Trần Đình phút chốc trở nên ngơ ngác, không kịp phản ứng lại với lời của Hoắc Tần Phong, đến khi Hoắc Tần Phong ra đến cửa, anh vẫn lắp bắp từng từ: "Nghĩa...là...là..."
Long Phi theo sau Hoắc Tần Phong, liền giơ tay tạo thành kí hiệu OK, hướng về phía Trần Đình nháy mắt một cái.

Ngay lập tức, tiếng reo hò đồng loạt vang lên..