Thuận Tử chưa bao giờ hưởng thụ qua cảm giác được nâng trong lòng bàn tay, vĩnh viễn được coi là ưu tiên nhất. Cao Bính lại là người đầu tiên cho hắn biết cảm giác kỳ diệu đó. Đói, nam nhân lập tức truyền lệnh mang bánh ngọt lên, khát thì có nước đường hoặc nước trà để uống, mệt, cứ co lại thành nắm rồi ngã vào ngực nam nhân mà ngủ. Hơn nữa, dù hắn có nằm trên vai hay trong khuỷu tay nam nhân thì Cao Bính cũng chưa bao giờ ngại hắn nặng.
Hắn vẫn luôn cảm thấy nguyên hình của mình mập mạp như trái bóng, hình người cũng không tinh tế xinh đẹp như các huynh đệ tỷ muội, còn thường bị cười nhạo là mập như heo! Chỉ có Cao Bính nói hắn béo ú dễ nhìn, ôm còn mềm còn thích. Được khen như vậy, đến cả hắn cũng thấy mình như mỹ lệ lên hồi nào không hay. Không còn là một con yêu hồ vừa béo vừa vô dụng nữa.
Cao Bính thích dẫn hắn ra cửa hàng. Có đôi khi, nam nhân sẽ tự mình chưởng quỹ. Lúc ấy, y sẽ đặt hắn ở cạnh, bày đầy điểm tâm ở trước mặt hắn, để hắn ăn cho đủ. Cao Bính cười nói hắn là cáo chiêu tài của của hàng nhà y. Mọi người mà nghe hắn là linh hồ được mang về từ miếu hồ tiên, thấy hình thể viên mãn của hắn, lại thấy cảnh hắn ăn bánh vui quên trời đất thì càng muốn xuất tiền. Bánh mà cả linh hồ còn thích thì sao có thể không ăn?!
Lần đầu tiên trong đời, Thuận Tử mới biết mình cũng có thể làm bảo vật, có thể có ích tới vậy. Đây là những tháng ngày mà chính hắn còn không dám mơ.
Tư tâm, Cao Bính rất thích thơm bé ú Thuận Tử, xoa bụng hắn, hoặc là bóp cái mông ú ì của hắn. Mỗi khi nam nhân làm vậy, Thuận Tử cảm thấy có cảm giác rất kỳ, ngực nóng lên, nơi bị sờ cũng nóng, thật hy vọng nam nhân cứ làm vậy mãi thôi.
Cao Bính còn có thể ăn diện cho hắn, để hắn mặc loại vải thoải mái cao cấp nhất, dẫn hắn ra ngoài chơi, hoặc tham gia các tiệc rượu. Lúc giới thiệu với những người trong tiệc, thường nói hắn là thân đệ bảo bối của y, loại bảo bối mà nhất định phải thời thời khắc khắc mang theo bên mình ấy.
Thuận Tử thính tay, kỳ thực hắn còn nghe người ta dò hỏi Cao Bính về thân phận của hắn trong góc tối, thậm chí còn suy đoán rằng hắn là nô lệ trên giường mà nam nhân nuôi, còn nói gì mà mượn chơi này nọ. Mỗi khi như vậy, nam nhân luôn cười tao nhã sẽ sừng sộ lạnh lùng mà phản bác và cự tuyệt, rồi bỏ mặc kẻ không đứng đó để trở lại bên cạnh hắn, hỏi hắn ăn no chưa? Chơi vui không? Ấy rồi dẫn hắn về nhà luôn.
Ừa, nhà! Hắn nghĩ, chỉ cần được ở cạnh nam nhân thì dù có làm thú nuôi của y, cái “nhà” đó cũng ấm áp khiến hắn quyến luyến.
Uầy, trên núi có nhiều huynh đệ tỷ muội như vậy, có hắn hay không cũng không có vấn đề gì đâu nhỉ? Chắc vậy! Dù hắn không biết nam nhân có thể cho hắn ăn ngon ngủ no bao lâu, nhưng hắn thật rất thích cảm giác được cưng chiều như vầy.
Tam ca không hay ho gì hết nên lật cả mái nhà Kỳ phủ lên mà tìm hắn, lần lượt răn dạy gặn hỏi từng đứa huynh đệ tỷ muội nào đó một phen. Khi biết được hắn đang ăn ngon ngủ no ở chỗ nam nhân nào đó… Tam ca tạc mao rồi! Hoàn toàn tạc mao rồi!!